- Tử Mặc huynh, Băng sư muội, cáo từ trước nhé, ta và Tề sư muội phải trở về phân bộ của tông môn rồi.
Trịnh Phi Sinh dẫn Tề Thiển đến tạm biệt với mấy người Địch Cửu.
Địch Cửu đối với Trịnh Phi Sinh còn thân thiết hơn với Cảnh Mạt Băng, hắn mỉm cười, ôm quyền đáp:
- Có thể quen biết với Trịnh huynh quả thật là một việc đáng mừng, chúng ta ngày sau gặp lại.
Lời này của Địch Cửu là thật tâm, bởi vì gặp được Trịnh Phi Sinh nên hắn mới có duyên lấy được Thiên Đao Tinh Kim và Ly Châu Thảo. Thậm chí Thần Niệm Độn Thuật kia ít nhiều cũng có quan hệ với y. Mặc dù Thần Niệm Độn Thuật có thể mang đến cho hắn họa sát thân nhưng không thể phủ nhận đây là một môn thần thông rất đáng gờm.
- Được, được, sau này gặp lại.
Thấy Địch Cửu nhiệt tình với mình, Trịnh Phi Sinh có chút thụ sủng nhược kinh.
Sau khi tiễn Trịnh Phi Sinh, Địch Cửu quay sang nói với Cảnh Mạt Băng:
- Mạt Băng cô nương, hiện tại ta cần phải đi tìm sư đệ ta, có lẽ ta không đến lôi đài giao đấu được đâu.
Địch Cửu nào có tâm tình dây dưa với Cảnh Mạt Băng, hắn đang nóng lòng muốn đi tìm Cảnh Kích kia kìa. Mặc dù hiện giờ Cảnh Kích đã linh hoạt hơn lúc trước nhiều, nhưng y vẫn đang là đối tượng bị truy nã của Thích gia. Địch Cửu chỉ sợ thần kinh y thô nên lại không may trúng phải quỷ kế của đám người kia thì hỏng bét.
Nhìn thấy Địch Cửu chỉ thuận miệng nói một câu xong liền bỏ đi, tên Vạn sư huynh khó chịu hừ lạnh:
- Đúng là thứ không có giáo dưỡng, tưởng mình là ai chứ.
Cảnh Mạt Băng không tiếp tục đuổi theo Địch Cửu, nàng nhìn bóng lưng hắn, khẽ nói:
- Vạn sư huynh, người này khá tự cao tự đại, xem ra hắn có thể sống đến ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì. Thế nhưng hắn quả thật có chút bản lĩnh, ngay cả một tên Trúc Cơ cũng sợ hắn, ta hoài nghi tu vi của hắn ít nhất cũng đã đạt Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
Thứ Cảnh Mạt Băng coi trọng nhất chính là Trúc Chân Đan trên người Địch Cửu. Không chỉ vậy, theo nàng thấy, Địch Cửu có thể sở hữu được Trúc Chân Đan thì chắc chắc trên người sẽ còn nhiều loại đan dược khác nữa. Cơ mà những chuyện như này nàng cảm thấy không cần thiết phải nói cho Vạn sư huynh nghe.
Đáng tiếc tên nhị thế tổ thuộc gia tộc tu chân này lại không bị dung mạo của nàng đánh động. Đúng thật là có mắt như mù mà.
Sau khi Địch Cửu tìm được một chỗ yên tĩnh liền lấy Truyền Tin Châu ra, hắn nhắn cho Cảnh Kích hơn mười tin, nhưng Địch Cửu chờ nửa ngày vẫn không thấy có tí hồi âm nào, trong lòng hắn vô cùng lo lắng.
Quảng trường Thiên Mạc phi thường náo nhiệt, đặc biệt trong khoảng thời gian bí cảnh sắp mở ra thì nơi đây lại càng đông đúc.
Lôi đài thi đấu tranh đoạt Thiên Mạc Bài cực kỳ nhộn nhịp. Đây đã là ngày thi đấu cuối cùng, gần như mỗi trận thi đấu đều có một tấm Thiên Mạc Bài xuất hiện.
Địch Cửu không tìm thấy Cảnh Kích, thế nên bèn đi loanh quanh gần khu vực lôi đài để thử tìm xem.
Hà Thai? Địch Cửu vừa đến lôi đài đã nhìn thấy người quen cũ. Y chính là học viên tinh anh ban sáu đã bị Thất Sắc Xà cắn rồi được hắn cứu, còn cùng Bàng Phàm theo hắn thí luyện một khoảng thời gian đây mà.
Hà Thai đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng tám, hiện tại y đang thi đấu trên lôi đài số 110, đối thủ của y là một tên tu sĩ Luyện Khí tầng chín.
Mấy năm nay Hà Thai cũng trải qua rất nhiều chuyện, lấy tu vi Luyện Khí tầng tám cộng thêm một thanh Cửu Châu Tiết đã có thể áp chế đối thủ, khiến đối phương phải liên tục lui về sau.
Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Cửu cực kỳ phong phú, hắn vừa nhìn liền biết Hà Thai sắp chiến thắng rồi.
- Oanh!
Quả nhiên không lâu sau Cửu Châu Tiết uy vũ hóa thành chín đạo liên tiếp đánh vào người tên tu sĩ Luyện Khí tầng chín kia, trực tiếp đánh gã bay thẳng ra khỏi lôi đài.
Kẻ nọ ở trên không trung phun ra một ngụm máu, sau đó cả người rơi xuống đất, thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Một vị tu sĩ Trúc Cơ dáng người cao gầy đi đến lôi đài, cao giọng tuyên bố:
- Lôi đài số 110, tán tu Hà Thai thắng, tiến vào 20 vị trí đầu. Tán tu Hà Thai có thể tiếp tục tranh đoạt xếp hạng cao hơn tại lôi đài số 110, nếu như không tiếp tục khiêu chiến, vậy tán tu Hà Thai xác nhận thứ hạng, căn cứ vào thứ hạng đi lĩnh Thiên Mạc ngọc bài để tiến vào Thiên Mạc bí cảnh. Nếu như tiếp tục khiêu chiến, vậy mời xuống lôi đài chờ trận thi đấu tiếp theo.
Hà Thai hiển nhiên không muốn tiếp tục thi đấu nữa, y khom người thi lễ:
- Hồi chấp sự đại nhân, năng lực đệ tử có hạn, có thể lấy được danh ngạch tiến vào Thiên Mạc bí cảnh đã vô cùng may mắn, đệ tử xin từ bỏ việc tiếp tục khiêu chiến.
Gã chấp sự này cũng đoán được hẳn Hà Thai sẽ không tham dự trận tiếp theo nên vui vẻ lấy một tấm ngọc bài đưa cho y:
- Ngươi dùng ngọc bài xếp hạng này đi lĩnh Thiên Mạc Bài đi.
- Đa tạ chấp sự đại nhân.
Hà Thai mừng rỡ, vội vàng tiếp nhận rồi khom người lui ra sau.
Địch Cửu xem đến đây thầm tự nhủ tán tu cũng không phải không có cách nào lấy được Thiên Mạc Bài như trong lời đồn. Hắn biết rõ lai lịch của Hà Thai, y cũng đến từ Địa Cầu giống như hắn, khẳng định không có hậu trường gì. Thế nhưng chẳng phải y đã dựa vào chính sức mình mà lấy được một khối lệnh bài rồi sao?
Bất quá ý nghĩ của Địch Cửu rất nhanh liền bị phá nát, bởi vì Hà Thai vừa bước xuống lôi đài đã bị mấy người lạ mặt vây lại.
Địch Cửu nhìn thấy Hà Thai liên tiếp xua xua tay, sau đó nắm chặt ngọc bài, vội vã chen ra ngoài. Nhưng người đến mỗi lúc càng nhiều, thậm chí còn có vài tên tu sĩ Trúc Cơ xuất hiện.
Thần niệm Địch Cửu cường đại biết bao, hắn rất nhanh đã phát hiện ra điểm kỳ lạ trong đó. Sau khi nhóm người này tới thì mấy người muốn tiến lên lại dừng bước. Hắn thậm chí còn nghe âm thanh thở dài của một tên tu sĩ đằng xa:
- Lần này lại bị đám người Hải Minh giành trước, hôm nay bọn chúng đã đoạt ít nhất bảy cái danh ngạch rồi đấy.
Trong phút chốc Địch Cửu liền hiểu ra, những tán tu không có nội tình này sau khi lấy được ngọc bài thì chẳng mấy chốc sẽ bị mấy thế lực khác dòm ngó. Những thế lực đó phối hợp rất ăn ý, ngươi ra tay với danh ngạch này trước, vậy ta sẽ tìm một cái khác, dù sao tất cả mọi người đều dùng thủ đoạn để chiếm đoạt.
Địch Cửu đi theo nhìn xem, quả nhiên Hà Thai ở phía xa xa đang bị người khác vây xung quanh.
- Tiểu tử, vừa rồi ngươi ra tay rất ác à nha, vậy mà lại đánh đối thủ bị trong thương nặng đến như thế. Người bị ngươi đánh kia chính là bằng hữu của ta, nếu như hôm nay ngươi giao ngọc bài cộng thêm bồi thường linh thạch vậy chuyện này coi như xong, còn không thì nơi này sẽ là nơi chôn thân của ngươi!
Một gã tu sĩ Trúc Cơ tầng một trực tiếp đe dọa y.
Hà Thai không phải là đồ ngốc, từ đây đến nơi đổi Thiên Mạc Bài còn đến mấy dặm, tình hình lúc này đừng bảo là đi qua, cho dù y có thể qua đến bên đó nhưng Thiên Mạc Bài y còn có thể giữ nổi sao?
- Phế vật, mau giao ngọc bài ra đây.
Thấy Hà Thai vẫn chần chừ không chịu đáp, gã tu sĩ Trúc Cơ dần mất kiên nhẫn.
Ba tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bên cạnh thấy thế liền nhào về phía Hà Thai.
- Chờ đã!
Hà Thai vội vàng hô lên, nhưng lời của y vô dụng, ba kẻ kia hoàn toàn chẳng có ý dừng tay.
- Bành bành bành!
Thế nhưng, mấy tên tu sĩ đó tựa như bị vấp phải tảng đá lớn, cả đám đột ngột ngã nhào xuống đất.
Đương nhiên không phải bọn chúng thật sự bị vấp ngã mà do có người âm thầm ra tay đối phó họ. Ba kẻ đấy bị ngã khá nặng, căn bản không thể nào đứng lên nổi.
- Ngươi là ai? Muốn đối nghịch với Hải Minh ta sao?
Tên tu sĩ Trúc Cơ tức giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm Địch Cửu. Gã nhìn thấy chính Địch Cửu đã ra tay với người của gã.
Địch Cửu bước lên phía trước, đưa tay nắm lấy cổ tên tu sĩ Trúc Cơ này. Bàn tay vun vút tát qua mấy cái.
Ba ba ba! Sau khi ăn liên hoàn tát, trên mặt gã bong tróc da thịt, mấy cái răng hòa cùng máu tươi bay ra.
Địch Cửu thẳng tay ném tên tu sĩ này xuống đất rồi dùng chân giẫm lên đầu gã, đoạn bảo:
- Ta chính là muốn đối nghịch với Hải Minh nhà ngươi đấy, ngươi có thể làm gì nào?
Cảm nhận được một loại khí tức tử vong truyền tới từ bàn chân Địch Cửu, tên tu sĩ Trúc Cơ vội vàng cầu xin tha mạng:
- Không… không… không. Thật xin lỗi, thật xin lỗi tiền bối, là do vãn bối có mắt như mù, xin tiền bối tha cho...
Răng gã bây giờ chẳng còn lại mấy cái nên lời nói có chút ngọng, không rõ ràng.
Địch Cửu nhấc chân lên, từ tốn đáp:
- Hải Minh ngươi tốt nhất đừng chọc vào ta, bằng không ta sẽ nhổ tận gốc băng nhóm của các người.
- Tiền bối, đây là ngọc bài xếp hạng của ta, xin tiền bối nhận lấy.
Trông thấy thực lực kinh khủng của Địch Cửu, Hà Thai rất nhanh trí, không chờ hắn mở miệng thì y đã chủ động giao ngọc bài xếp hạng ra.
Địch Cửu chẳng thèm khách sáo, thoải mái tiếp nhận ngọc bài, gật đầu nhìn Hà Thai nói:
- Ngươi rất biết điều, ngươi có thể đi đi.
- Vâng, thưa tiền bối.
Trong lòng Hà Thai hơi khó chịu, thế nhưng y vẫn phân rõ bên nặng bên nhẹ, dẫu sao mạng sống mà cũng chẳng giữ được thì còn cái gì quan trọng nữa đâu.
Giờ phút này y hơi hối hận vì đã không nghe lời Tằng Bắc Tử khuyên, nàng ta bảo y không nên tham gia cuộc thi đấu dành cho tán tu này làm gì, thế nhưng y vẫn tưởng thi đấu lôi đài ít nhiều vẫn tồn tại quy củ và sự công bằng.
Hiện giờ xem ra y đã được mở rộng tầm mắt. Quy củ hay công bằng gì đó vốn chỉ dành cho cường giả mà thôi. Đối với loại tán tu không có chỗ dựa như y thì đừng nhắc đến chuyện cười ấy còn hơn.
Hà Thai vừa mới rời đi được vài bước bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai:
- Ta lấy ngọc bài xếp hạng nhưng cũng để lại cho ngươi Thiên Mạc Bài, nó đang nằm ở bên trong túi trữ vật của ngươi. Hiện tại đừng mang ra kẻo lại bị người nhòm ngó, lúc tiến vào Thiên Mạc ngươi hãy lấy để có thể đi vào là được.
Hà Thai theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, bất quá mấy năm lăn lộn làm y từ bỏ ý nghĩ này, bước chân y bắt đầu vội vã tăng tốc. Lúc thần niệm của y thử tiến vào túi trữ vật liền phát hiện bên trong vậy mà thật sự có một tấm Thiên Mạc Bài.
Đây là một vị tiền bối như thế nào vậy? Hành động sao có thể lại chính nghĩa lẫm nhiên như thế?
Chờ đã, âm thanh kia dường như có chút quen thuộc....
Là Địch Cửu, đúng rồi, khẳng định là Địch Cửu. Hà Thai cuối cùng cũng nhận ra người truyền âm cho y vừa rồi hẳn là Địch đại ca, cũng chỉ có Địch đại ca mới có thể cứu y vô điều kiện như vậy.
Về phần Địch Cửu có thực lực cứu y hay không thì y chẳng có một chút hoài nghi nào. Địch đại ca ngay cả Thích Gia Thương Lâu còn không thèm sợ, hắn há có thể e ngại một cái Hải Minh nho nhỏ ư?
Trong lòng Hà Thai tràn ngập lửa nóng, bước chân dồn dập, y muốn lập tức báo tin này cho Tằng Bắc Tử, y biết nàng ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Địch đại ca mà.