Địch Cửu mang theo ngọc bài xếp hạng đi tới khu vực nhận Thiên Mạc Bài. Vì hắn đã cho Hà Thai cái của mình, cho nên hiển nhiên bây giờ cần phải đi lấy cái mà Hà Thai thắng được.
- Ngươi muốn lĩnh Thiên Mạc Bài ư?
Nữ tu phụ trách việc phân phát kinh ngạc hỏi Địch Cửu.
Theo kinh nghiệm của nàng, người tới đây lĩnh bài đều thuộc các thế lực lớn, tán tu tuyệt đối không có khả năng, bởi vì dù tán tu có lấy được tư cách thì các thế lực kia cũng sẽ không cho phép họ đến đây. Điều này giống như một quy tắc ngầm vậy, tu vi của Địch Cửu thoạt nhìn không phải quá cường đại, làm sao có thể thuận lợi cầm ngọc bài xếp hạng đến lĩnh Thiên Mạc Bài được chứ?
- Đúng vậy.
Địch Cửu bình tĩnh trả lời.
Nữ tu quan sát ngọc bài hắn đưa rất kĩ càng, dường như muốn soi ra đây là đồ thật hay giả vậy. Địch Cửu thấy vậy bèn hối thúc:
- Xin hỏi, ta có thể lĩnh đồ được chưa vậy? Nếu không thì để ta đi hỏi chấp sự thử.
- À, được, được mà.
Nữ tu giật mình trả lời, nhanh chóng thu hồi ngọc bài xếp hạng rồi đưa Thiên Mạc Bài cho Địch Cửu.
Hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu trước thái độ ấy của cô nàng bèn nói thêm một câu trước khi đi:
- Lần sau làm việc nhanh nhẹn lên một chút.
- Ồ, chỉ là một đệ tử gia tộc tu chân mà thôi, không ngờ lại dám cuồng vọng lớn lối ở đây.
Một tu sĩ Trúc Cơ tầng sáu đứng ngay sau lưng châm chọc Địch Cửu.
Hắn khinh thường đáp lại:
- Đại gia cứ cuồng vọng đấy, thì đã làm sao nào? Có ngon cứ tới cắn ta, bản đại gia ngồi ở đây chờ ngươi tới.
Địch Cửu thậm chí còn thật sự lấy một cái ghế ra, đặt xuống ở góc đại sảnh, động tác ngồi gác chân cực kỳ kiêu ngạo.
- Cướp ngọc bài của tán tu mà còn mặt dày như thế, đúng là loại cặn bã không biết xấu hổ!
Một nữ tu đứng gần đó thấy Địch Cửu quá phách lối, thật sự không nhịn được mà mắng thành tiếng.
Địch Cửu khá ngạc nhiên, hiện tại vẫn còn có loại người chính nghĩa vậy sao? Dám công khai mắng ác bá như hắn luôn cơ à? Theo lý thuyết, việc cướp đoạt Thiên Mạc Bài đều là hành vi của các thế lực lớn đấy, người này thật sự đúng là gan dạ.
- Tần Âm sư muội nói chuyện cẩn thận một chút. Nơi này có rất nhiều tông môn mạnh hơn tông môn chúng ta, không nên chọc giận bọn họ đâu.
Bởi Định Cửu đang tập trung chú ý đến nữ tu này, thế nên hắn thuận tai nghe được có người đang truyền âm cho nàng ta.
Hóa ra tên nàng là Tần Âm, khi Địch Cửu nhìn rõ dung mạo của của nàng ta thì trong lòng hắn không kiềm được thầm khen một câu, quả là một nữ nhân xinh đẹp.
Tính từ lúc ở nước Tề, Địch Cửu đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân. Có thể kể tới Chân Mạn, người mà hắn luôn ái mộ khi còn ở nước Tề. Trên địa cầu, hắn từng có hôn ước với Thẩm Tử Ngữ. Sau này là Tằng Bắc Tử, Du Tiệp hay mới nhất là Cảnh Mạt Băng, tất cả đều là người đẹp hiếm thấy. Thế nhưng so với cô gái tên Tần Âm này thì dường như bọn họ đều thiếu một chút gì đó.
Tần Âm có vẻ đẹp trời ban mà không cần bất kì thứ trang sức gì tô vẽ thêm nét đẹp, vóc người thêm một phân thì béo mà thiếu một phân thì gầy. Đôi mắt trong suốt, thuần tự nhiên, Địch Cửu có thể khẳng định đôi mắt này chưa từng trang điểm. Làn da không phải trắng như tuyết mà là trắng nõn nà, tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện khi nhìn.
Mái tóc dài được kết thành búi như nữ tu bình thường khiến nàng trông gần gũi, bình dị hơn.
Sở dĩ Địch Cửu nhận Thiên Mạc Bài xong mà vẫn còn nấn ná chưa chịu đi ngay, là vì hắn trông thấy tên tu sĩ Trúc Cơ tầng một vừa bị hắn đánh cho chết khiếp khi nãy đang đứng cạnh ba tên Trúc Cơ khác, trong đó có một người là Trúc Cơ tầng chín. Không cần hỏi thì Địch Cửu cũng đoán ra được, ắt hẳn đây đều là người của Hải Minh, nếu hiện tại mà ra ngoài thì bắt buộc hắn phải đánh nhau với bọn chúng.
Tất nhiên Địch Cửu không đời nào sợ mấy con tôm tép ấy, tuy nhiên Thiên Mạc bí cảnh sắp mở ra rồi, hắn không muốn gây chuyện vào lúc này. Đến lúc vào bí cảnh rồi mà Hải Minh vẫn còn ngu ngốc làm phiền Địch Cửu thì hắn nhất định sẽ không do dự giết chúng. Với tư chất hiện tại, Địch Cửu tấn cấp Kim Đan trong Thiên Mạc hẳn là không có vấn đề, lúc đó thì thế lực hiếp yếu sợ mạnh như Hải Minh chắc chắn không còn dám trêu chọc hắn nữa.
- Nàng tên gì vậy?
Địch Cửu đi tới trước mặt Tần Âm, dùng ngữ điệu hơi khinh bạc hỏi chuyện.
Hắn đang đóng vai nhị thế tổ cướp đoạt Thiên Mạc Bài của tán tu, nếu bị Tần Âm nói như vậy mà không đứng ra nói gì thì đúng là có vấn đề. Địch Cửu hiểu rõ, không ai dám làm loạn trong này, bởi vậy nên hắn cứ mặc sức kiêu ngạo, vênh váo.
Việc này Địch Cửu đã có kinh nghiệm từ lúc ở thành phố Minh Châu rồi, khác biệt duy nhất đó là lúc ấy hắn kiêu ngạo thật, còn bây giờ chỉ là giả bộ mà thôi.
Tần Âm hừ lạnh, chủ động bước tới đứng trước mặt Địch Cửu, không kiêu ngạo cũng không tự ti, lạnh lùng trả lời:
- Tần Âm, đệ tử Chân Ly Kiếm Tông, vừa rồi chính là ta châm chọc ngươi đấy.
Địch Cửu hơi kinh ngạc, hắn không có chút xíu cảm tình gì với Chân Ly Kiếm Tông. Vốn trước đây môn phái này đã từ chối thu nhận hắn, cộng thêm việc Địch Cửu mới gặp hai đệ tử bản phái là Uông Tranh và Cảnh Mạt Băng đều không phải là người tốt lành gì. Thế nên ấn tượng về Chân Ly Kiếm Tông trong mắt Địch Cửu chẳng khác gì một tông môn rác rưởi, không ngờ tới trong đó còn có một đệ tử tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, lại sở hữu thêm nhan sắc chim sa cá lặn nữa chứ.
- Vị đạo hữu này, Chân Ly Kiếm Tông là một trong những tông môn cao cấp nhất Bắc Vực Châu. Tần Âm sư muội của ta quá thẳng tính, mong đạo hữu lượng thứ. Nếu mà đạo hữu vẫn muốn kiếm chuyện, tức là không nể mặt Chân Ly Kiếm Tông rồi.
Nam tử vừa khuyên Tần Âm ăn nói cẩn thận chủ động bước ra, ôm quyền giải thích với Địch Cửu, thế nhưng trong lời nói của y tràn ngập tính đe dọa, không quên nhấn mạnh sự cường đại của môn phái nhà mình.
Tuy nhiên y biết chỗ này là biên giới đại lục Cực Dạ, có đến mấy thế lực mạnh mẽ hơn tông môn của y nhiều, cho nên ít nhiều gì lời lẽ vẫn phải có vài phần khách khí.
- Chân Ly Kiếm Tông ư? Chưa từng nghe qua. Hôm nay xem như nể mặt mỹ nữ, ta bỏ qua cho các ngươi một lần. Bằng không, cho dù là tu sĩ Hư Thần của tông môn các ngươi đến thì đã làm sao?
Địch Cửu làm bộ kiêu ngạo, nhìn Tần Âm từ trên xuống dưới, trêu chọc nàng:
- m nhi à, nàng làm song tu đạo lữ của ta đi!
Nhiệt độ xung quanh thoáng chốc hạ xuống vài phần, sát khí từ trường kiếm sau lưng Tần Âm thẩm thấu ra, có vẻ như nàng muốn ra tay ngay lập tức.
- Tần Âm sư muội đừng manh động, muốn ra tay cũng không thể ở nơi này.
Nam tu bên cạnh Tần Âm nhanh chóng khuyên nhủ.
Nếu nàng thật sự gây chuyện ở đây, coi như là tông chủ Chân Ly Kiếm Tông tới chỉ sợ cũng không có tác dụng.
Tần Âm mới chỉ là Trúc Cơ tầng ba, dám ra tay ở đây chính là hành vi tự sát đấy.
Tần Âm hít một hơi thật dài, cố gắng khắc chế bản thân, chỉ lườm Địch Cửu mà không nói gì thêm.
Địch Cửu vẫn tiếp tục cợt nhả, vung vẩy hai tay:
- Không muốn thì thôi, làm gì mà phải động đao động kiếm, làm ta sợ hết hồn đến mức tim đập loạn xạ luôn rồi này.
- Xem ra ngươi bình thường rất may mắn mới có thể sống tới hôm nay được nhỉ.
Tần Âm không nổi giận, chỉ lạnh lùng đáp trả một câu.
- Lẽ nào m nhi chưa từng nghe qua câu, vận khí cũng là một loại thực lực sao? Ta nhất định sẽ biến nàng thành song tu đạo lữ của đại gia ta.
Địch Cửu nói xong câu này thì không dài dòng nữa, tự giác xoay người rời khỏi đó.
Không còn ai nghi ngờ Địch Cửu có phải là nhị thế tổ hay không, hơn nữa hắn cũng đã tìm ra được lí do khá hợp lý để ở lại trong đại điện này, chính là theo đuổi Tần Âm.
Khi Địch Cửu lui xuống thì tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc hiểu rõ. Nữ tu xinh đẹp như Tần Âm tất nhiên là được rất nhiều người theo đuổi, nhị thế tổ Địch Cửu ở lại chỗ này không đi đúng là chuyện bình thường.
…
- Kẻ đó đã nhìn trúng nữ nhân kia, xem ra trong thời gian ngắn hắn sẽ không ra ngoài rồi.
Một tu sĩ Hải Minh đang đợi Địch Cửu sốt ruột nói.
- Nữ nhân kia là ai thế?
Người có tu vi cao nhất nhàn nhạt hỏi.
- Thưa, nàng tên Tần Âm, là đệ tử Chân Ly Kiếm Tông Bắc Vực Châu, sư phụ là cường giả Nguyên Hồn tầng bảy. Nửa tháng trước, một tu sĩ Kim Đan dám xuống tay với nàng, kết quả là bị sư phụ nàng giết ngay tại chỗ. Hiện tại có rất nhiều người có ý đồ với nữ nhân này, thế nào bọn họ cũng sẽ ra tay ngay trong Thiên Mạc bí cảnh thôi ạ.
Một tu sĩ khác nhanh chóng trả lời.
- Đã như vậy, chúng ta cứ chặn ở đây đến lúc bí cảnh mở ra đi, ta không tin khi đó mà hắn vẫn không xuất hiện đâu.
Người có tu vi cao nhất gật đầu, trong giọng nói mang theo đậm mùi sát khí.