Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 136: Thiên Mạc Mở Ra

Chương 136: Thiên Mạc Mở Ra





Tuy chính bản thân Địch Cửu cũng cảm thấy Tần Âm vô cùng xinh đẹp nhưng hắn thật sự không có bất kỳ ý đồ gì với nàng ấy cả. Từ sau chuyện của Chân Mạn, chưa có bất kỳ nữ nhân nào có đủ khả năng làm cho Địch Cửu động chân tâm, lại trải qua vô số lần bất trắc, hắn đã không còn là cậu nhóc nhìn mặt mà đoán người khi xưa nữa rồi.

Còn phía bên này, vốn Tần Âm đã muốn bỏ ra ngoài đại điện Thiên Mạc, bởi vì nàng thật sự không ưa nổi dáng vẻ làm càn của Địch Cửu. Thế nhưng trước đó sư phụ đã nói nàng không được tùy tiện rời khỏi đây trước khi bí cảnh Thiên Mạc mở ra.

Bởi vì đại điện mới chính là nơi an toàn nhất, cho dù là bất kỳ người có tu vi cường đại hay thế lực sau lưng hùng mạnh đến đâu cũng sẽ không dám ra tay ở nơi này.

Cũng không phải ai cũng được quyền tiến vào trong đây, chỉ có những người có Thiên Mạc Bài mới có đủ tư cách chờ đợi bên trong đại điện và được phép tắc tại đấy che chở. Tuy rằng Tần Âm không lấy được Thiên Mạc Bài, nhưng nàng lại có sư phụ là cường giả Nguyên Hồn hậu kỳ, điều này đã giúp nàng đủ điều kiện để lưu lại rồi.

Tần Âm và những người còn lại tại đó đều nghĩ Địch Cửu chờ ở đây là do ham muốn sắc đẹp của nàng, tuy nhiên một lúc không lâu sau đấy, Tần Âm lại có chút nghi ngờ cách nghĩ này của mình.

Bởi vì Tần Âm phát hiện tên tu sĩ lúc nãy bị nàng mắng là trơ trẽn, hiện giờ chỉ thành thật ngồi lì một góc, con mắt cũng chẳng thèm nhìn lén nàng lấy một lần nào cả, thậm chí còn không hề dùng thần niệm theo dõi nàng nữa.

Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết suy đoán của mình hoàn toàn không sai. Xem như hắn không có lòng mơ ước sắc đẹp của nàng thì vì sao cái tên gia hỏa phách lối kia lại chẳng biết xấu hổ mà lưu lại đại điện làm cái gì nhỉ?

….

Ở một nơi khác, lúc này đây Hà Thai đang vô cùng vội vã trở về động phủ của mình, rồi nhanh chóng sử dụng Truyền Tin Châu để gửi cho Tằng Bắc Tử tin tức về việc Địch Cửu xuất hiện tại bí cảnh Thiên Mạc, xong xuôi lại lo lắng thấp thỏm chờ đợi Tằng Bắc Tử trả lời.

Cậu ta và Tằng Bắc Tử đã từng gặp nhau tại Thiên Khư thành, lúc ấy Tằng Bắc Tử đang đi chung với Du Tiệp. Hai người họ nói cho cậu biết chỉ cần cậu đạt tới tu vi Trúc Cơ thì ngay lập tức phải đi tìm Địch Cửu, hỗ trợ Cửu ca chạy trốn khỏi truy sát của Thích gia.

Đặc biệt là Tằng Bắc Tử, cô ấy luôn cảm thấy vô cùng áy náy đối với Địch Cửu. Còn nhớ lúc cô vừa nhận được tin tức Cửu ca xuất hiện tại Cực Dạ đại lục, còn bị Thích Gia Thương Lâu truy sát khắp nơi thì đã vô cùng kích động và lo lắng.

Mấy canh giờ nhanh chóng trôi qua, Hà Thai cuối cùng cũng nhận được tin tức do Tằng Bắc Tử truyền tới, có lẽ do lúc ghi lại quá mức vội vàng mà lời nhắn chỉ vẻn vẹn có một câu thôi.

“Bọn tôi đang bị bao vây ở nơi sâu nhất tại sông băng Bách Vạn Thiên Khư…”

Ngay sau khi nghe hết tin nhắn, Hà Thai liền biết sự tình đã chuyển biến xấu rồi. Thời điểm ban đầu bọn họ gặp nhau tại Thiên Khư thành, Tằng Bắc Tử và cô Du đã từng mở lời mời cậu cùng nhau đi tới sông băng, nhưng khi đấy Hà Thai lại muốn tự đi tìm cơ duyên của mình tại bí cảnh Thiên Mạc cho nên đã từ chối.

Có lẽ sau khi cậu ta rời khỏi hai người bọn họ đã tiếp tục lên đường đi tới nơi kia, không những vậy mà còn bị kẹt ở đó nữa chứ.

Căn cứ theo hiểu biết của Hà Thai về sông băng, cậu ta chưa từng nghe qua bất kỳ ai bị kẹt trong đấy mà có thể toàn thân trở về cả. Với năng lực nhỏ bé hiện giờ của cậu, chắc chắn không có biện pháp để cứu Tằng Bắc Tử và cô Du.

Nghĩ tới đó, Hà Thai lo lắng vạn phần thành ra không còn tâm tư nào để tiếp tục bế quan tu luyện nữa. Cuối cùng cậu ta quyết định tốt nhất nên đi tìm Địch Cửu, sau đó cầu Cửu ca cứu hai người kia ra. Thế nhưng khi Hà Thai vừa đứng lên định đi tìm người thì bên ngoài lại truyền đến tin tức bí cảnh Thiên Mạc mở ra rồi.

Nghe xong, Hà Thai lấy lại tinh thần ngay lập tức, vốn dĩ cậu muốn chạy đi tìm Địch Cửu nhưng bây giờ tỉnh táo lại Hà Thai mới nhận ra một việc, xem như bản thân cậu ta tìm được Cửu ca đi chăng nữa, với từng ấy thời gian thì cũng không còn kịp để giải cứu hai người kia đâu.

Nếu sông băng là nơi có thể dễ dàng ra vô như thế thì Băng Linh Liên Hoa sẽ không trở nên quý giá khiến nhiều người thèm khát đến vậy. Tin tức liên quan đến sông băng được truyền miệng qua vô số người, mà những tu sĩ sau khi truyền ra tin tức, dù có tu vi cao cường đến đâu vẫn phải chịu kết quả bỏ mình trong sông băng.

Suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi, Hà Thai bắt đầu tiến hành dịch dung cho chính cậu ta, việc cậu có thể trở về từ Thiên Khư thành đã là một việc cực kỳ may mắn rồi. Nếu hiện tại Hà Thai đi đến Thiên Khư, lại từ đấy tiếp tục tiến tới Bách Vạn Thiên Khư bên trong sông băng, chưa nói tới khả năng cậu ta có thể toàn mạng đến nơi là vô cùng thấp, mà cho dù có tới được thì Hà Thai cũng không có cách nào đảm bảo được an toàn cho Tằng Bắc Tử và cô Du cả.

Cách tốt nhất mà hiện tại Hà Thai có thể nghĩ ra được đó chính là đi vào bên trong Thiên Mạc để gia tăng thực lực của chính bản thân mình và đồng thời cũng đi tìm Cửu ca, nhờ anh ấy hỗ trợ. Đến lúc đó, nếu Cửu ca đồng ý thì khả năng cứu được Tằng Bắc Tử và cô Du từ trong sông băng ra còn khả thi hơn nhiều.

Còn chuyện hai người họ có thể cầm cự đến lúc bọn hắn tới cứu hay không thì chỉ có thể cầu trời rồi.

Nếu như không có chuyện ngọc bài bị cướp kia, nói không chừng Hà Thai cũng chẳng nghĩ tới việc dịch dung làm gì đâu. Nhưng mà hiện tại cậu ta đã hiểu rõ một chuyện, đó là muốn đi vào bên trong Thiên Mạc thì cậu không được dùng khuôn mặt thật của mình mà phải giả trang thành một người khác.

…..

Tại Hán Đài Thành, một trong những thành thị tu chân lớn nhất nằm ở Đông Vực châu. Địa vị của chỗ này cao hơn rất nhiều lần so với Bắc Tích Thành tại Bắc Vực.

Nơi đây tụ tập vô số tài nguyên tu chân ở Đông Vực, còn là nơi có nhiều thương gia tụ tập nhất nữa. Trừ những thứ đó ra, bất kỳ một đại tông môn nào đều sẽ có mộ trụ sở tại chỗ này.

Giờ phút này bên trong động phủ vô cùng xa hoa tại Hán Đài thành, một tên thanh niên tóc xanh lam thập phần yêu dị mở to hai mắt, đưa tay lên nhìn một chút rồi đứng dậy thở ra một hơi dài.

Đại lục Cực Dạ quả nhiên là hơi kém một chút, gã đã bước vào Vương trận sư cấp chín hai trăm năm rồi, từng ấy năm trôi qua mà gã chỉ mới đạt được tu vi Tích Hải tầng chín, cũng chẳng biết cần bao nhiêu năm nữa mới có thể đột phá đây.

Cứ như vậy mà rời khỏi nơi này, gã thanh niên cảm thấy trong lòng có chút không cam tâm. Độn Thiên Thần Niệm là công pháp mà gã lấy được từ đại lục này, gã ta có thể khẳng định công pháp đi đôi với Độn Thiên Thần Niệm là Đoán Thiên Thần Niệm hiện giờ cũng đang ở nơi đây.

Môn độn thuật này là một trong những công pháp thần thông đỉnh cấp trong truyền thuyết, đáng tiếc gã chỉ có thể đạt được một nửa trên của Thần Niệm Độn mà thôi, nửa còn lại là Thần Niệm Đoán gã vẫn chưa tìm thấy.

Không có Thần Niệm Đoán thì Thần Niệm Độn cũng chẳng còn bất kỳ tác dụng gì cả, cho nên Độn Thiên Thần Niệm của gã ta không có cách nào hoàn thành cả.

Điều này khiến cho tên thanh niên tóc xanh chỉ có thể đem Độn Thiên Thần Niệm chuyển thành Độn Thuật Thần Niệm rồi khắc vào vô số ngọc giản mà tuôn ra ngoài, trên mỗi cái ngọc giản đó gã đều thêm vào cái một ấn ký bằng thần niệm của chính mình. Chỉ cần có người tu luyện được Động Thuật Thần Niệm gã sẽ ngay lập tức phát hiện ra, mà người này chắc chắn phải đã sở hữu được Thần Niệm Đoán, từ lý luận đó mà gã mới lập nên kế hoạch khắc ngọc kia.

Sau khi sửa sang lại bản thân một chút, tên thanh niên tóc xanh bèn đi tới trận pháp đã được gã liên kết với ấn ký trên ngọc giản. Thời điểm trông thấy điểm đỏ lập lòe bên trong trận pháp, trái tim của gã kích động đến thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài luôn rồi.

Suốt mấy trăm năm nay gã vẫn luôn ôm ý nghĩ đi tìm một người trong vạn người kia, không ngờ tới bây giờ thật đúng là bị gã ta tìm được. Chấm đỏ sáng lập lòe đó chứng tỏ đã có người tu luyện thành công Thần Niệm Độn, đồng thời cũng đã thi triển qua công pháp này. Cho nên điểm đỏ hiện giờ chính là vị trí của ngươi đó.

Tên thanh niên tóc lam cố nén nội tâm không ngừng kích động của mình mà tiến vào bên trong trận pháp, dùng thời gian ngắn nhất để xác định được vị trí của người đang giữ Thần Niệm Đoán nọ.

Người đó hẳn là đang ở phía tây của đại lục Cực Dạ, mà không cần nói thì gã cũng dư sức đoán được nơi đó là chính là Thiên Mạc.

Phía tây của đại lục Cực Dạ đa phần đều sẽ không có người đi qua, nếu có thì chỉ có thể là nơi này mà thôi.

Gã ta cũng không hề căn nhắc tiếp nữa mà tiện tay quơ qua, nắm chấm đỏ kia lên, sau đó thân hình đột ngột biến thành một mảnh đạo quang xông thẳng ra ngoài Hán Đài thành.

Còn về cấm chế cấm bay của Hán Đài thành trong mắt gã có khác gì vật trang trí đâu.

Gã nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất để chạy tới Thiên Mạc, sau đó lấy lại Thần Niệm Đoán đáng lý ra phải thuộc về mình kia.

….

Thời gian trôi qua như thôi đưa, hiện giờ Địch Cửu đang tranh thủ tu luyện Thần Niệm Độn bên trong đại điện thì nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền vào:

- Thiên Mạc đã mở ra rồi!

Địch Cửu nhảy lên một cái, nhanh chân chạy ra khỏi đại điện.

Mà Tần Âm vẫn luôn một mực quan sát động tĩnh của Địch Cửu thì cực kỳ khinh ngạc, tên gia hỏa này thật sự là bởi vì ham mê sắc đẹp của mình nên mới ở lại đây thôi đúng không vậy?

Nhưng tại sao từ đầu tới cuối nàng hoàn toàn chẳng thấy hắn nhìn lén nàng một lần nào cả, mà vừa nghe tin bí cảnh mở ra, tên đó đã dẫn đầu xông ra ngoài rồi, thật giống như trốn trong đây tạm thời tránh nạn rồi đợi bí cảnh mở ra mà chạy vào đó.

Xem hắn ngang ngược là thế, sao còn biết xử lý tình huống một cách thông minh như vậy?

Lúc này Địch Cửu đang dùng tốc độ nhanh nhất của mình để đi đến biên giới Thiên Mạc.

Sau khi Thiên Mạc mở ra, lối vào thật giống như một thác nước ẩn chứa từng đạo đường vân vặn vẹo từ trên hư không không ngừng rơi xuống. Tất cả những tu sĩ có được Thiên Mạc Bài đều cầm nó trong tay rồi nhanh chóng biến mất vào bên trong bí cảnh.

Mà tên tu sĩ Hải Minh cùng đồng bọn cũng tranh thủ đuổi theo sau Địch Cửu. Không biết vì lý do gì mà sau khi đi tới biên giới Thiên Mạc hắn lại từ từ thả chậm cước bộ.

Thấy vậy, mấy tên tu sĩ đó nhanh chân đuổi theo, còn gã tu sĩ có tu vi Trúc Cơ cao nhất thì tranh thủ tung ra một cái lưới đen cùng lúc hô to:

- Tên tiểu tử kia, còn chạy đi đâu…

Trong nháy mắt đó, Địch Cửu liền vung đại chùy của mình lên.

Phong loan tụ hội đủ trong một chiêu này, cuốn theo cự phong cuồn cuộn liên miên oanh kích xuống dưới. Phòng ngự từ chân nguyên của tên tu sĩ Trúc Cơ nọ không ngăn cản được đại chùy của Địch Cửu mà liên tiếp nứt ra rồi vỡ vụn, sau đó nện mạnh lên người gã ta.

“Bành!”

Cùng lúc tên tu sĩ Trúc Cơ bị đánh trúng, Địch Cửu cũng đã bước một chân vào bên trong bí cảnh rồi.

Cái tên gia hỏa này thật là mạnh quá! Tu sĩ chung quanh chứng kiến được uy lực khổng lồ của Địch Cửu bèn không ngừng cảm thán. Bọn họ cũng nhận ra, nguyên do Địch Cửu đi chậm lại khi nãy chính là để giết chết tên tu sĩ Trúc Cơ Hải Minh này.

-------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch