Lúc đầu Địch Cửu tính sẽ đi tìm bọ hung trước, sau đó mới khởi hành tới chỗ có hỏa diễm. Còn ấn ký thần niệm trên người hắn tạm thời không phải là vấn đề gì quá lớn cả, chỉ làm hắn hơi chút khó chịu mỗi khi nhìn vào mà thôi.
Thế nhưng sau đó Địch Cửu lại phát hiện vị trí mà bọ hung đang ở trùng với nơi cất giấu hỏa diễm, tuy hắn không biết tiểu côn trùng kia làm cách nào mà chạy được tới đó, nhưng vẫn nhanh chóng tăng tốc độ lên đuổi theo nó.
Từ lúc bước vào Kim Đan tầng bảy tới giờ, mỗi lần hắn sử dụng độn thuật là có thể đi đến nơi cách xa hai mươi dặm. Ý là gần đây hắn không có nhiều thời gian để cô đọng thần niệm của chính mình, đợi sau này thần niệm được cô đọng nhiều hơn, Địch Cửu tin chắc mỗi lần hắn di chuyển sẽ vượt trội hơn nữa.
Nhiệt độ trong không khí càng lúc càng tăng cao, qua mấy ngày đi đường, thần niệm của hắn đã dò ra phía trước có một Hỏa Diễm sơn.
Mà Hỏa Diễm sơn hắn nhìn thấy trước mắt ắt hẳn không phải là núi lửa, bởi vì núi lửa sẽ ẩn chứa nham thạch để đợi chờ phun trào, khắp nơi xung quanh cũng toàn là tro bụi ngút trời. Còn ngọn núi này được bao phủ bởi vô vàn hỏa diễm, không có một chút tro bụi nào cả, thuần túy chỉ là hỏa diễm mà thôi.
Càng làm cho Địch Cửu ngạc nhiên hơn chính là phía trên đỉnh núi đang trôi nổi lơ lửng một đoàn hỏa diễm màu xanh nhàn nhạt.
Trông thấy đóa lam diễm kia khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh hỉ, nó chắc chắn là bảo bối hiếm có đấy. So với đóa mà hắn và Đà Tử đã thấy ở Thích Gia Thương Lâu thì không biết nó cao cấp hơn biết bao nhiêu lần nữa.
Khoan đã, chờ chút…
Rất nhanh Địch Cửu liền cảm thấy có gì đó không đúng, nơi này không phải là địa phương mà Trọng Tuần và tên Kim Đan tầng sáu chỉ cho hắn sao?
Mặc dù địa điểm bọn chúng nhắc đến có chút khác biệt, thế nhưng vẫn là ngọn núi này mà thôi, đây hiển nhiên chính là nơi bọn họ đã dùng để trao đổi với Địch Cửu.
Theo lý thuyết, Địa Hỏa phải ở dưới đáy của ngọn núi mới đúng chứ, vô luận Hỏa Niết Sào trong lời Trọng Tuần hay hỏa diễm mà gã Kim Đan tầng sáu nhắc tới, ắt hẳn đều nằm tại đây.
Hiện tại Địch Cửu không thấy Hỏa Niết Sào ở đâu cả, mà Đại Hỏa thì không biết vì lý do gì lại chạy lên trên đỉnh núi rồi, đây chẳng phải là…
Hắn không tiếp tục suy đoán nữa, bởi vì thần niệm của hắn vừa quét tới mấy chục người đang đứng ở dưới chân núi kia. Những người này có lẽ cũng không khác gì Địch Cửu là bao, đều dùng một loại ánh mắt vô cùng khát vọng hướng lên trên đỉnh Hỏa Diễm sơn, đáng tiếc họ chỉ có thể nhìn chứ chẳng thể chạm vào được.
Trong lòng Địch Cửu không khỏi trầm xuống, hắn đứng cách xa ngọn núi như vậy mà vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng của nó, hắn mà bước được một bước vào trong đó mới là chuyện lạ đấy.
Nghĩ tới nghĩ lui Địch Cửu cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, trên lý thuyết nơi này tồn tại nhiều năm như vầy rồi, vì cái gì mà khi hắn vừa nhận được ngọc giản lại bộc phát thành một ngọn núi khủng bố đến thế chứ? Ngay cả hỏa diễm vốn dĩ phải nằm dưới đáy nay cũng trồi lên đỉnh luôn rồi?
Rất nhanh trong lòng Địch Cửu liền nghĩ đến một suy đoán, cớ sự như thế không chừng chỉ có thể do Trọng Tuần hoặc cái tên Kim Đan đưa hắn ngọc giản làm mà thôi. Thực lực hai người đó đều tăng lên không ít sau vài ngày tu luyện bên trong ao lam, hẳn là muốn đến đây thử vận, nhưng không được may mắn cho lắm, lấy không được hỏa diễm chẳng nói làm gì mà ngược lại còn khiến nó trở thành Hỏa Diễm sơn đáng sợ như bây giờ nữa.
Địch Cửu liệu việc như thần, quả thật đây chính là do Trọng Tuần gây nên.
Sau khi đắc tội với Địch Cửu, y vẫn luôn hồn bay phách lạc, đợi đến lúc tất cả các tu sĩ rời khỏi hang động, y liền lén lút một mình quay lại đó, một lòng một dạ muốn đột phá Kim Đan tầng tám.
Tuy rằng biết tu luyện bên trong ao lam hiện giờ là một việc vô cùng nguy hiểm, thế nhưng y vẫn quyết định đánh cược cái mạng nhỏ của mình một phen, bởi vì y thừa biết một khi Địch Cửu hồi phục lại, cho dù có một trăm Trọng Tuần cũng không cách nào chống đỡ nỗi.
Đột phá Kim Đan tầng tám xong, trông thấy linh nguyên bên trong ao lam đã trở nên vô cùng mỏng manh thì y bèn nhanh chóng rời đi, thế nhưng ngay lúc đó, y lại may mắn tìm thấy sủng vật bọ hung của Địch Cửu ở gần đấy.
Con vật này là từ trên người Địch Cửu bay xuống, cho nên ít nhiều vẫn để lại chút ấn tượng cho y. Trông thấy bọ hung, Trọng Tuần không chút do dự đã quyết định bắt nó lại, áp một cái cấm chế lên thân nó rồi cất vào bên trong hộp ngọc của mình.
Gã biết một khi bản thân gặp phải Địch Cửu, muốn dựa vào một con côn trùng bé nhỏ để uy hiếp hắn là chuyện hoàn toàn bất khả thi, thế nhưng dẫu sao có một thứ gì đấy để làm điều kiện trao đổi vẫn còn hơn không.
Kể từ khi bước vào cảnh giới Kim Đan tầng tám, chuyện mà Trọng Tuần muốn làm nhất chính là đi tìm Hỏa Niết Sào.
Tuy rằng thực lực của y đã đạt tới mức độ này rồi, thế nhưng trình độ về Trận Đạo thì vẫn chẳng có chút tăng trưởng nào cả.
Thật ra ở Hỏa Diễm sơn tồn tại tới tận hai đóa hỏa diễm lận, trong đó có một đóa đã bị phụ thân y mang đi, còn một đóa khác chính là Địa Hỏa bên trong ngọc giản mà tên Kim Đan tầng sáu đưa cho Địch Cửu.
Trong chuyến đi đó, do không cẩn thận mà Trọng Tuần đã phá vỡ pháp trận trấn áp Địa Hỏa, khiến cho ngọn lửa của hỏa diễm lan tràn ra khắp nơi. Kết quả chính y cũng bị thiêu chết luôn tại đó.
Địa Hỏa sau khi thoát khỏi trói buộc liền trở nên ngông cuồng cực kỳ, bắt đầu hấp thu linh khí nhật nguyệt rồi điên cuồng phun ra tinh hoa của hỏa diễm. Chỉ chờ nó tự động tấn cấp, Địa Hỏa sẽ trực tiếp xé rách hư không mà chạy đi nơi khác.
Mà hiện giờ Hỏa Diễm sơn đột nhiên bộc phát khiến đông đảo tu sĩ đang ở Thiên Mạc đều bị thu hút muốn ghé qua xem thử. Khi bọn họ trông thấy lam hỏa đang lơ lửng trên đỉnh núi thì càng trở nên điên cuồng hơn. Chỉ trong vòng vài tháng, rất nhiều tu sĩ không màng tới sự hiểm nguy mà vẫn liều mạng xông lên muốn chiếm đoạt bảo vật, thế nhưng kết cục đều bị ngọn lửa ấy thiêu chết.
Còn có một số tu sĩ tự biết lượng sức mình nhưng do không nỡ rời đi nên vẫn đứng từ xa nhìn ngắm lam hỏa.
Địch Cửu quyết tâm nhất định phải đoạt được ngọn lửa này. Nếu như không chiếm được mà lại còn bắt hắn phải mang theo ấn ký bằng thần niệm trên tay đi khắp nơi thì trong lòng hắn sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu mất.
- Cây nhỏ, ở chỗ này không an toàn đâu, đệ mau trở về Dược Viên đi.
Tuy rằng hiện giờ hắn đã biết khu vườn ấy thật ra chỉ là một phần của thế giới nhỏ, nhưng Địch Cửu vẫn quen miệng gọi tên cũ của nó.
Đợi Tiểu Thụ Nhân trốn vào Dược Viên xong, hắn mới trực tiếp tiến thẳng tới phía dưới chân núi.
Ở đó ước chừng có khoảng ba mươi, bốn mươi tên tu sĩ đứng vòng quanh một chỗ, đại đa số là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hoặc Kim Đan. Bọn họ đứng đây là muốn chờ đợi thời cơ, biết đâu đến một lúc nào đó may mắn, hỏa diễm bị dập tắt hoặc yếu đi, họ sẽ thừa dịp xông lên ngay. Nếu có được lam hỏa trong tay thì nó sẽ thành một trong những trợ lực vô cùng lớn trên con đường tu chân của bọn họ đấy.
Giá trị của hỏa diễm cao đến nỗi ngay cả linh thạch thượng phẩm cũng không có cửa để so sánh cùng.
Mà ở phía bên kia, đột nhiên trông thấy Địch Cửu xuất hiện ngay gần chỗ mình đứng, sắc mặt hai tên Kim Đan sơ kỳ đang quan sát lam hỏa lập tức tái nhợt, theo bản năng lóng ngóng lùi vài bước.
Địch Cửu làm gì để chúng có cơ hội chạy trốn, ngay lập tức dùng thanh trường đao của mình định chém xuống.
- Xin đạo hữu dừng tay, ta…ta có lời muốn nói mà…
Một tên Kim Đan tầng ba vừa triệu hồi vũ khí vừa lo lắng van xin Địch Cửu tha mạng.
Thế nhưng hắn vốn chẳng định sẽ thương lượng gì với đám người này, thanh đao như dải lụa dài từ trên trời giáng xuống.
“Oanh!”
Người nọ bị pháp bảo của Địch Cửu trực tiếp đánh văng ra đằng sau, một ngụm máu phun ra, gã không cản nổi một chiêu của hắn đã vẫn lạc.
Đồng thời vào đúng lúc ấy, tên Kim Đan tầng một bên cạnh cũng bị Địch Cửu nhanh tay giết chết ngay trước cả khi y kịp triệu hồi pháp bảo ra.
Những tu sĩ còn lại trông thấy Địch Cửu lấy mất túi trữ vật của hai kẻ ấy bèn hoảng sợ chạy ra xa, ai nấy đều chằm chằm đề phòng quan sát hắn.
Địch Cửu xử lý xong xuôi mới khẽ hắng giọng bảo:
- Tại hạ đã từng bị hai tên này đánh lén cho nên bây giờ mới muốn ra tay trả thù mà thôi, tại hạ không tự ý động tay động chân với người vô tội đâu.
Hai tên đó chính là một trong những kẻ đã vây công hắn lúc còn ở trong ao lam, một trong những đao nặng nhất trên lưng hắn chính là do gã Kim Đan tầng ba vừa chết gây ra.
Nếu không phải hắn có Thần Niệm Độn phòng thân, có lẽ bản thân đã sớm vẫn lạc ở trong hang động luôn rồi. Địch Cửu hoàn toàn chẳng có chút lòng vị tha nào đối với những người như vậy. Có thù báo thù có ân báo ân, hắn tự nhận mình làm việc vẫn luôn minh bạch, chẳng có gì phải giải thích nữa hết.
Sau khi xử lý hai tên Kim Đan kia xong, Địch Cửu vốn muốn rời đi thì thần niệm lại phát hiện được một đôi nam nữ đang cấp tốc chạy về phía mình, chớp mắt một cái đã xuất hiện đối diện hắn rồi.
- Vị đạo hữu này, ngươi thật là độc ác, giết chết tu sĩ của đại lục Thường Thiên ta rồi muốn tùy tiện bỏ đi như thế sao?
Người mới lên tiếng chính là nam tử anh tuấn mặc một bộ quần áo màu vàng kim trên người, vừa nói, y vừa xoay người, cố tình chặn trước hướng đi của Địch Cửu.
- Mẫn sư huynh, trên đỉnh núi có một ngọn lửa màu xanh kìa.
Nữ tử xinh đẹp còn lại vô cùng kích động kéo áo người nọ.
Bọn họ vốn định tới đây là để bắt Địch Cửu, lấy lại Tiểu thế giới mà hắn đã chiếm đoạt. Thế nhưng không nghĩ đến lại có thể nhìn thấy hỏa diễm so với Tiểu thế giới còn trân quý hơn gấp trăm ngàn lần nữa.
Tiểu thế giới là vật chết không thể tấn cấp còn hỏa diễm thì khác. Vô luận tu vi đạt tới cảnh giới nào, hỏa diễm đều sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực nhất với người đấy.
- Huynh thấy rồi Bích Quân sư muội, thế nhưng chuyện về hỏa diễm đợi một chút nữa hãy bàn tới.
Nam tu anh tuấn quay sang ôm quyền nói với những người khác:
- Các vị, hỏa diễm này chắc ai cũng rất nóng lòng muốn đoạt được nhỉ. Bên này chúng ta còn có chút chuyện riêng cần giải quyết, xin các vị cứ tự nhiên cho.
Vốn không cần y mở miệng nói chuyện thì cũng chẳng ai trong bọn họ muốn xen vào chuyện đấy cả.
Xem như khi nãy bọn họ vẫn còn ý định muốn đoạt được hỏa diễm đi chăng nữa, thì kể từ khi cái người ngoan độc ngang tàng kia tới họ đã dẹp ngay suy nghĩ ấy đi rồi. Huống chi bọn họ căn bản cũng không thể lên nổi ngọn núi trước mặt nữa kia kìa, lên còn không được thì nói gì đến chuyện tranh đoạt bảo vật cơ chứ.
Bây giờ mà không đè ép tham niệm của mình xuống, thì không lẽ còn chờ tới lúc bị tên nam nhân điên cuồng ấy dùng một chiêu giết chết như hai tu sĩ Kim Đan vừa nãy mới thỏa dạ ư?
Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả những tu sĩ đang tụ tập tại đó đều nhanh chóng tản đi. Cho dù còn một hai người không cam lòng cũng chẳng dám vọng động gì cả, biết thân biết phận mà đứng ở xa xa lén lút quan sát tình huống bên này.
Từ nãy tới giờ Địch Cửu chỉ đứng im lặng quan sát mà thôi, bởi vì hắn cảm nhận được đôi nam nữ vừa xuất hiện vô cùng mạnh. Nam tử ngăn cản hắn rất có thể đã bước vào cảnh giới Kim Đan viên mãn rồi, chỉ còn nửa bước là thăng cấp Nguyên Hồn. Mà khí tức xung quanh cô gái thậm chí còn cường đại hơn, hắn nghĩ nàng ấy hẳn đã là tu vi Nguyên Hồn tầng một.
Vũ trụ mênh mông, nhân tài quả nhiên lớp lớp xuất hiện mà.
Tuy rằng hắn chưa thấy người đạt tới Tích Hải trong trăm tuổi từ lúc tiến vào Thiên Mạc tới nay, thế nhưng bây giờ Nguyên Hồn dưới trăm tuổi thì đang đứng ngay trước mặt.
Địch Cửu cố lấy lại sự bình tĩnh, tuổi đời còn trẻ đã bước vào Nguyên Hồn thì thế nào? Hắn chỉ mới tu luyện chưa tới mười năm mà đã là Kim Đan tầng bảy rồi đây này. Đợi đến khi hắn ra khỏi bí cảnh Thiên Mạc, chắc chắn cũng sẽ đột phá Nguyên Hồn mà thôi.
- Bằng hữu quả nhiên vô cùng uy phong, nói không chừng cũng đã là Kim Đan viên mãn rồi nhỉ? Ngay cả một nguyên do cũng chưa nói mà đã ra tay giết chết đệ tử Kim Đan của Thường Thiên đại lục ta rồi, tại hạ bội phục. Tại hạ là Tông Mẫn, đệ tử của môn phái Trữ Tiên đến từ Thường Thiên đại lục, thật muốn lãnh giáo một chút bản lĩnh của các hạ đây đấy.
Nam tử mặc trang phục màu vàng kim nhìn chằm chằm Địch Cửu, giọng điệu vô cùng mỉa mai, trường thương phía sau lưng còn khẽ đung đưa vài cái để tạo uy nữa.
Khi nãy việc Địch Cửu không nói một lời đã ra tay giết chết hai tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ kia đều bị y cùng với Bích Quân sư muội quan sát rõ ràng.
Nghe y nói vậy, Địch Cửu cũng chẳng vội vàng động thủ mà chỉ nhàn nhạt đáp:
- Thì sao, chính ta đã giết chúng đấy, liên quan gì tới ngươi?
Thấy thái độ của Địch Cửu ngông cuồng như thế, Bích Quân vô cùng tức giận:
- Ngươi nói không sai, chuyện này vốn không liên quan gì đến bọn ta cả. Thế nhưng hôm nay ta đến là muốn báo thù cho ca ca của ta, để cho huynh ấy có chết cũng phải rõ ràng mình đã nhắm mắt xuôi tay như thế nào.
Địch Cửu cảm nhận được rõ ràng sát ý khủng khiếp của nữ tử kia đối với mình, nàng ta tựa hồ hận không thể một phát đánh chết hắn luôn ấy.