- Ồ, thì ra một trong hai người ta giết khi nãy có ca ca của ngươi ư?
Địch Cửu bình tĩnh hỏi.
Hai người này, một người là Kim Đan viên mãn, một người vừa mới bước vào cảnh giới Nguyên Hồn, nói về chiến lực thì Địch Cửu thật sự chẳng coi trọng bọn họ mấy. Bởi dù cho hai người kia có liên thủ với nhau áp chế hắn, hắn đánh không lại vẫn còn có thể chạy được kia mà.
Nữ tử xinh đẹp xuất ra một đầu Thất Thải Lưu Ly Đái vờn quanh người, nàng cố đè nén sát ý, nhìn chằm chằm vào Địch Cửu, gằn từng tiếng:
- Ngươi hãy nghe cho kỹ, ca ca ta tên Thành Bích Quần, ta tên Thành Bích Quân. Ta đến từ Trữ Tiên Tông ở Thường Thiên đại lục, chiếc nhẫn tiểu thế giới trên tay ngươi chính là của ca ca ta, cho dù ngươi không giết ca ca ta nhưng chắc chắn ngươi có quan hệ với cái chết của huynh ấy. Ngươi mà thức thời thì mau khai ra toàn bộ quá trình lấy được chiếc nhẫn này rồi hoàn trả lại cho ta. Nếu như quả thật không liên quan đến ngươi, vậy ngươi có thể đi. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải khai thật mọi chuyện đấy.
Địch Cửu ngây người một lúc, hắn thật bó tay rồi. Hắn lấy được chiếc nhẫn này ở trên Tiên Nữ Tinh, vậy mà đi vào tận Thiên Mạc vẫn có người tìm đến tận cửa, vận khí như vậy quả thật là...
Địch Cửu không hoài nghi nữ tử ấy nói dối, sau khi hắn luyện hóa cấm chế tầng thứ hai đã kích phát Phụ Cốt thần niệm ấn ký, hiện tại thần niệm ấn ký vẫn đang nằm trên cánh tay của hắn.
- Thế nào, ngươi không biết nên nói gì rồi phải không?
Bích Quân cười mỉa mai, Thất Thải Lưu Ly Đái hóa thành cầu vồng khóa chặt không gian xung quanh lại.
Địch Cửu có thể chớp mắt giết chết hai tên Kim Đan sơ kỳ, thực lực ắt hẳn cũng đạt đến cảnh giới Kim Đan viên mãn, thậm chí là nửa bước Nguyên Hồn. Giết hắn thì không thành vấn đề, chủ yếu là bọn họ sợ Địch Cửu sẽ chạy thoát thôi.
Mặc dù nàng và Tông Mẫn đều chưa từng nhìn thấy Địch Cửu sử dụng độn thuật, nhưng bọn họ dựa vào thần niệm ấn ký để đuổi theo thì phát hiện tốc độ hắn không thua kém gì hai người. Đây đã là tốc độ tối đa của họ rồi, nếu như Địch Cửu dùng toàn lực, chưa chắc bọn họ có thể đuổi kịp hắn. Tuy xác suất này rất nhỏ nhưng dẫu sao cũng vẫn có thể xảy ra.
Thành Bích Quân và Tông Mẫn không lo lắng thừa, Địch Cửu quả thật chưa hề xuất toàn lực.
Nghe thấy chiếc nhẫn tiểu thế giới này vốn thuộc về ca ca Thành Bích Quần của nàng, ngữ khí Địch Cửu hòa hoãn lại một chút, hắn ôm quyền, nhẹ giọng bảo:
- Hai vị đạo hữu, chiếc nhẫn này ta lấy được từ một tinh cầu không người, lúc ấy nó nằm trên ngón tay một bộ xương khô. Mà bộ xương khô kia là ai thì không biết, ta chỉ vô tình nhặt được mà thôi. Ta chưa từng gặp qua ca ca ngươi thì làm sao có thể giết huynh ấy được?
Bích Quân cũng đoán được Địch Cửu không có khả năng ra tay với ca ca của nàng, nhưng chiếc nhẫn này dù sao cũng nhất định phải thu hồi, hiện tại nghe hắn nhắc đến thiên cầu bí ẩn nọ, nàng liền vội vàng hỏi:
- Tinh cầu kia ở đâu?
Địch Cửu lắc đầu:
- Ta thật sự không biết, nơi đó vốn gọi là Tiên Nữ Tinh, ban đầu ta vẫn đang tu luyện ở đấy, nhưng xui xẻo gặp phải một số chuyện nên bị thương, lúc tỉnh lại đã xuất hiện ở trên tinh cầu xa lạ này rồi. Còn về chuyện tinh cầu kia đi đâu hay biến mất như nào làm sao ta biết được chứ.
- Ngươi nói bậy!
Thành Bích Quân hừ lạnh, chỉ có người ngốc mới tin lời Địch Cửu nói.
Địch Cửu từ tốn bảo:
- Ngươi không tin, vậy ta cũng hết cách.
- Đừng nói nhiều, trước tiên ngươi cứ trả lại chiếc nhẫn cho ta đi đã.
Thành Bích Quân lạnh lùng bảo, nàng đoán chắc Địch Cửu không có khả năng nói ra nơi Thiên Cương Tinh hạ lạc.
Địch Cửu mỉm cười đáp:
- Chiếc nhẫn kia là do Thành gia ngươi luyện chế ư?
- Hừ, chiếc nhẫn này là khi xưa phụ thân ta tìm được ở trong một bí cảnh. Ngươi nói xem, nó có phải thuộc về Thành gia ta hay không?
Địch Cửu bình thản gật đầu:
- Thì ra là thế. Vậy tới phiên ta nói nhé. Đầu tiên, chiếc nhẫn này là do ta nhặt được. Thứ duy nhất có thể chứng minh đó là thần niệm ấn ký, nhưng thần niệm ấn ký thì ai cũng có thể hạ xuống. Thứ hai, cho dù Thành gia ngươi từng sở hữu chiếc nhẫn này thì đã sao, chẳng phải cuối cùng vẫn là ta lại nhặt được sao, vậy tất nhiên nó phải thuộc về ta rồi. Vốn chiếc nhẫn trữ vật cũng đâu phải là đồ vật của Thành gia ngươi luyện chế ra.
- Ha ha, ta từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng loại mặt dày giống như ngươi lại chưa có cơ hội diện kiến bao giờ. Đồ vật Thành gia mất đi, ngươi nhặt được liền trở thành của ngươi ư? Tại Thường Thiên đại lục, mỗi tông môn đều có bảo vật đỉnh cấp của riêng mình. Nếu cứ như ngươi nói, sau khi bảo vật thất lạc thì ai nhặt được là của người đó, vậy Thường Thiên đại lục đã sớm loạn rồi.
Thành Bích Quân châm chọc một câu.
Tại Thường Thiên đại lục, tông môn đỉnh cấp nào cũng có trấn tông chi bảo. Cho dù những bảo vật ấy bị thất lạc thì vẫn chẳng một ai dám lấy ra dùng. Một khi bị phát hiện, những tông môn đó nhất định sẽ đòi về, nếu như không trả, vậy một trận đại chiến chắc chắn sẽ nổ ra.
Địch Cửu cảm thấy lý lẽ của nàng ta thật buồn cười:
- Vừa rồi chính ngươi cũng nói là phụ thân ngươi nhặt được trong bí cảnh. Vậy ý của ngươi đồ Thành gia nhặt được là của Thành gia, đồ người khác nhặt được thì không phải sao? Đúng như ngươi nói, ta cũng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như thế.
- Chuyện này khác nhau, đồ vật trong bí cảnh vốn là vật vô chủ mà.
Thành Bích Quân toàn tiếp xúc với đệ tử thiên tài cao cao tại thượng, nàng khi nào lại gặp qua loại người như Địch Cửu chứ. So về miệng lưỡi thì dù mười Bích Quân nàng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Địch Cửu nhếch mép khinh thường:
- Vật vô chủ ấy à? Ý ngươi nói bảo vật này từ khi khai thiên lập địa đã có sẵn rồi sao? Thành gia ngươi không biết xấu hổ hay là ngươi không biết xấu hổ đây? Với lại sao ngươi biết chủ nhân lúc trước của chiếc nhẫn không có quan hệ với ta? Nói không chừng người kia là sư phụ hoặc bằng hữu của ta thì sao?
- Bích Quân, cần gì phải nhiều lời với hắn, xử lý hắn đi là xong.
Tông Mẫn vừa dứt lời, trên tay đột nhiên xuất hiện hai cái thủ sáo. Động tác liền mạch, bước chân tiến lên tạo thế, một quyền mạnh mẽ oanh ra về phía Địch Cửu.
Y mang một thanh trường thương trên lưng, dáng người anh tuấn thanh tú, thế nhưng những người quen đều biết y rất ít khi dùng trường thương đối địch. Thứ mà y tự tin chính là nắm đấm của mình, tạo nghệ trên phương diện quyền pháp còn hơn xa thương pháp.
Một quyền vừa đấm ra, không gian giống như bị đè ép lại, một đạo chân nguyên cuồng bạo cuốn lên, đánh thẳng vào hướng của Địch Cửu.
Tông Mẫn xuất thủ không chút nương tay, y muốn cho tên tu sĩ ở cái nơi quê mùa này biết, tu sĩ cùng giai cấp vẫn có sự khác biệt rất lớn đấy.
Ngay khi Tông Mẫn động thủ, Thành Bích Quân cũng xuất chiêu theo. Thất Thải Lưu Ly Đái vốn đang trói buộc không gian xung quanh Địch Cửu, lúc này nó đột nhiên hóa thành bảy đạo cầu vồng lớn.
Bảy đạo cầu vồng tuy là hư ảo nhưng lúc này lại phát ra tiếng gào thét xé rách hư không. Sát thế từ bốn phương nhằm thẳng Địch Cửu.
Thành Bích Quân không dành toàn lực xuất thủ, nàng sợ Địch Cửu sẽ thừa cơ chạy trốn cho nên chủ yếu chỉ dùng khí thế tu vi để áp chế hắn.
Địch Cửu ngay cả ý nghĩ muốn chạy cũng chẳng có, sau khi tế trường đao ra, một đạo đao mang liền bổ về phía Thành Bích Quân, đao mang mang khí thế thẳng tiến không lùi tràn đầy tiêu sát băng hàn.
So với lúc chém giết tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy ở trong động, Phong Tiêu Đạo giờ phút này còn cường đại gấp mấy lần khi trước.
Sau khi đao mang xuất hiện, cầu vồng trói buộc không gian xung quanh Địch Cửu tựa như bọt biển, lập tức vỡ ra.
Trên thực tế, Địch Cửu căn bản không thèm quan tâm đến cầu vồng trói buộc không gian xung quanh hắn, cũng chả thèm để ý đến khí thế Nguyên Hồn của Thành Bích Quân. Chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Nguyên Hồn, ngay cả cảnh giới còn chưa ổn định vậy mà muốn dùng khí thế để áp chế hắn sao? Quả thật không biết tự lượng sức mà.
Sau khi bổ ra Phong Tiêu Đao, Địch Cửu mới nhanh chóng quay lại đấm ra một quyền - Phong Loan Tụ kết hợp cùng Ba Đào Nộ!
Thành Bích Quân vừa thăng cấp Nguyên Hồn không lâu, Địch Cửu chém ra một đao ấy đã có thể dễ dàng xé rách trói buộc, trong khi đó, khí thế Nguyên Hồn của nàng lại chẳng ảnh hưởng đến hắn một chút nào. Càng chiến đấu thì nội tâm của nàng càng trầm xuống. Thực lực thế này, cho dù đánh không lại nhưng hắn vẫn có thể thong dong rời đi.
Sau khi bảy đạo cầu vồng vừa mới hình thành bảy đạo điệp gia sát thế, một đao kia đã bổ thẳng lên trên.
- Oanh!
Phong Tiêu Đao và Thất Thải Lưu Ly Đái chính diện va chạm, cầu vồng bảy màu nổ tung, sát thế tán loạn, khiến cho không gian thoáng chốc trở thành một thế giới mê huyễn đầy màu sắc.
Lực lượng cuồng bạo trùng kích đánh tới, Thành Bích Quân bị đánh lui liên tiếp mấy bước, sắc mặt trắng bệch. Nàng còn chưa kịp cảnh báo cho Tông Mẫn thì tiếng chân nguyên cuồng bạo nổ tung đã truyền đến.
Quyền thế của Tông Mẫn và Phong Loan Tụ của Địch Cửu va vào nhau, đạo thứ nhất quyền sơn bị oanh thành bã vụn. Nếu như Phong Loan Tụ chỉ có một đạo quyền sơn, vậy một quyền này của Tông Mẫn có thể sánh ngang với Địch Cửu rồi.
Đáng tiếc quyền sơn của Địch Cửu lại có ba đạo, từ khi hắn bước vào cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, Phong Loan Tụ đã đạt đến trình độ cú sau sẽ càng mạnh hơn cú trước.
Tông Mẫn vừa mới đánh nát đạo quyền sơn thứ nhất thì đạo quyền sơn thứ hai đã ập tới.
- Răng rắc!
Xương tay Tông Mẫn vỡ vụn ra. Chưa dừng lại đó, đạo quyền sơn thứ ba trực tiếp đánh thẳng vào ngực Tông Mẫn, y như con diều bị đứt dây bay thẳng ra ngoài, khóe miệng còn phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng y kinh hãi không thôi, chưa từng thấy qua người nào có quyền pháp lợi hại như Địch Cửu. Ngay cả một quyền của đối phương y cũng đỡ không nổi, phải biết lúc đó Địch Cửu còn đang phân tâm đối phó với Bích Quân nữa đấy.
Cơ hồ ngay khi Tông Mẫn bị đánh bay, nàng liền theo phản xạ phóng đến đỡ lấy, nhanh nhẹn nhét hai viên đan dược vào miệng y.
Địch Cửu không tiếp tục truy sát nữa, mà hắn chỉ nhàn nhạt đứng đấy nhìn Thành Bích Quân và Tông Mẫn.
Nguyên Hồn tầng một bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi, Địch Cửu thậm chí nghĩ đến, có cần phải xử lý hai người này luôn hay không. Nếu như hiện tại giết sạch bọn họ, vậy độ nguy hiểm sẽ được giảm đi rất nhiều.
Thế nhưng chỉ thoáng chốc Địch Cửu liền từ bỏ ý nghĩ ấy, tiễn bọn họ lên đường cũng vô dụng. Mấy tu sĩ lúc trước nhìn thấy hắn thể nào cũng có người của Thường Thiên đại lục. Có giết hai kẻ này cũng không bịt được hết miệng của đối phương.
- Ta biết bọn ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi rất mạnh, bất quá muốn giết chúng ta cũng không phải dễ dàng như vậy đâu.
Ngữ khí của Thành Bích Quân đã hạ thấp hẳn, không còn loại hất hàm cao cao tại thượng như ban đầu nữa, bởi vì nàng thật sự kiêng kị thực lực của hắn.
- Thế nào, các ngươi còn ao ước chiếc nhẫn của ta không?
Địch Cửu cười lạnh, nếu bọn họ còn dám tiếp tục vọng động, đừng trách hắn hạ thủ vô tình.
- Cực Dạ đại lục tuy rất xa, nhưng Trữ Tiên Tông ta chưa hẳn không thể đến. Mẫn sư huynh, chúng ta đi.
Thành Bích Quân biết hiện tại mà tiếp tục đòi lại chiếc nhẫn chỉ là tự mình rước lấy nhục mà thôi, có khi còn dẫn tới nguy hiểm tính mệnh. Nàng thức thời chuẩn bị rời đi.
Trên người Địch Cửu vẫn còn thần niệm ấn ký, chỉ cần ấn ký tồn tại, phụ thân nàng nhất định có thể tìm thấy hắn.