- Địch đạo hữu khách khí quá, huynh xem hộ trận này…
Lý Xán thấy Địch Cửu đã tỉnh lại thì rất cao hứng, chí ít là Địch Cửu đã nghe được câu nói nhân tình của y rồi.
Lý Xán là đệ tử thiên tài của tông môn đỉnh cấp, cho nên chỉ mới ở chung một thời gian ngắn với Địch Cửu thôi mà y đã nhận ra tiềm lực của hắn. Nếu giao hảo được với Địch Cửu chắc chắn sẽ lợi nhiều hơn hại.
- Không sao, chúng ta cứ tiếp tục công kích đi.
Địch Cửu nhanh nhẹn ném một cái trận kỳ ra.
Trận kỳ lúc này đã hoàn toàn khác biệt, trước đây mỗi lần hắn đều chỉ điểm mọi người phải công kích như thế nào, hiện tại chỉ cần thuần túy công kích thôi.
Sau khi bước vào Vương trận sư cấp bảy, trận kỳ của Địch Cửu đã có thể ức chế khả năng tự động chữa trị của Thượng Cổ Tông Môn, số trận kỳ ném ra càng nhiều thì sự ức chế lại càng lớn.
Hộ trận vốn đã mất năng lực phục hồi, lại bị mấy ngàn người chuyên tâm công kích thì dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể kiên trì được lâu.
Vẻn vẹn ba ngày trôi qua, hộ trận lại phát ra tiếng “răng rắc” cực lớn. Ngay sau đó, một tràng tiếng nứt vỡ khác đua nhau kéo theo, cũng cùng lúc ấy, một luồng linh khí cực kỳ nồng đậm nhanh chóng thẩm thấu ra ngoài.
Tất cả tu sĩ khiếp sợ nhìn đại trận tan vỡ dần dần, cuối cùng là đổ sụp hẳn.
Một con đường rộng hơn mười trượng được làm bằng đá xanh lộ ra, con đường này dẫn thẳng tới lối vào tông môn, trên sơn môn có ba chữ Thiên Đao Tông trông vô cùng bắt mắt.
Ba chữ ấy mang theo khí thế hào hùng, giống như một loại cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống thiên địa, nghiền ép tất cả.
Ở nơi sâu nhất trong Thiên Đao Tông, một thanh trường đao có đao ý vờn quanh đang lơ lửng trên không, hiển nhiên nó không phải là vật phàm.
Mọi người rất bất ngờ khi trông thấy luồng linh khí nồng đậm phả ra, sau một chốc khựng lại, mấy ngàn tu sĩ đồng loạt vọt thẳng vào trông tòa viện đó.
- Địch đạo hữu, chúng ta cũng vào tìm kiếm cơ duyên của riêng mình đi.
Lý Xán ôm quyền nói với Địch Cửu, dứt lời liền bước vào tông môn, so với những tu sĩ khác thì trông y có vẻ ung dung hơn nhiều.
Địch Cửu sững sờ nhìn ba chữ Thiên Đao Tông. Hắn cảm nhận được vô cùng vô tận đao ý trong đó, đao ý này đại biểu cho sự kiên nghị bất khuất, còn có khí thế quyết tiến không lùi.
Nó cộng minh với đao ý của bản thân hắn, tạo ra một cảm giác cùng chung chí hướng khó mà diễn tả thành lời.
Trong lòng Địch Cửu bỗng nhiên nổi lên sự hối hận vì đã trợ giúp những tu sĩ ở đây phá vỡ hộ trận. Dù hắn không hề biết bất kì ai trong Thiên Đao Tông cả, nhưng không hiểu sao hắn lại mơ hồ có ấn tượng rất tốt về môn phái này.
- Đại ca! Chúng ta mau tiến vào đi, nếu chậm chân thì bảo vật sẽ bị người khác đoạt mất đấy.
Tiểu Thụ Nhân ở bên cạnh lo lắng thúc giục.
Tất cả mọi người đều đã xông vào, chỉ có bọn họ là vẫn đứng yên tại chỗ.
Địch Cửu gật đầu:
- Chúng ta cũng vào thôi. Cứ tách ra đi riêng đi, nếu có chuyện gì không ổn lập tức truyền tin cho ta biết nhé.
- Vâng ạ.
Tiểu Thụ Nhân đáp lời xong liền chạy như bay, chớp mắt đã mất dạng.
Thần niệm phô thiên cái địa của Địch Cửu nhanh chóng quét một vòng, hắn quyết định giữ lại truyền thừa của Thiên Đao Tông, bởi vì chuyện này vốn là hắn làm không đúng.
Rất nhanh, Địch Cửu đã tìm được Tàng Kinh Các - thứ quan trọng nhất trong bất kỳ một môn phái nào.
Thần niệm độn thuật ngay lập tức phát động, chỉ trong nháy mắt Địch Cửu đã xuất hiện bên ngoài Tàng Kinh Các. Có hai tên tu sĩ Kim Đan đã đến đây trước, họ đang ra sức công kích hộ trận ở nơi này.
Cả hai đều biết sự đáng sợ của Địch Cửu, thế nên khi thấy hắn đến, hai người lập tức khựng lại.
- Ta muốn lấy Tàng Kinh Các, hai vị đạo hữu xin mời tìm nơi khác mà phát tài đi.
Địch Cửu ôm quyền, giọng điệu có vài phần khách khí.
Dĩ nhiên hai người tới trước không hề muốn rời đi. Nội bộ Thiên Đao Tông rất hoàn chỉnh, không giống như môn phái bị kẻ thù diệt môn, cho nên Tàng Kinh Các của bọn họ chính là bảo bối vô giá. Đáng tiếc cả hai đều biết rõ Địch Cửu không chỉ có thực lực cường đại, mà quan trọng là cách xử trí của hắn vô cùng tàn nhẫn.
- Vâng, tiền bối.
Dù rất miễn cưỡng tuy nhiên hai tu sĩ ấy cũng chỉ đành ngoan ngoãn rời khỏi.
Chờ hai người đi rồi, Địch Cửu mới tra xét hộ trận Tàng Kinh Các. Mặc dù nó là trận pháp cấp chín nhưng không biết vì sao mà tự thân đã có khiếm khuyết, thảo nào mà hai người kia lại tiếc nuối đến vậy. Với bản lĩnh của tu sĩ Kim Đan thì tối đa chỉ cần hơn nửa ngày là có thể phá vỡ hộ trận rồi.
Theo lý thuyết thì đại trận hộ tông đã không chút sứt mẻ gì, đáng lẽ ở đây cũng nên như vậy mới đúng, không biết năm xưa đã có chuyện gì xảy ra nữa.
Địch Cửu hạ quyết tâm muốn mang Tàng Kinh Các đi bèn tập trung nghiên cứu thật kỹ hộ trận, rất nhanh liền phát hiện ra chỗ khiếm khuyết trong trận tâm.
Địch Cửu cẩn thận bước vào trận tâm, đồng thời vung tay ném ra mấy trăm cái trận kỳ, nhanh chóng bao phủ toàn bộ Tàng Kinh Các.
Một dải linh mạch nồng đậm linh khí xuất hiện, Địch Cửu vô cùng vui mừng, hắn vội dùng tốc độ nhanh nhất thu linh mạch dài chừng hai mươi trượng này vào tiểu thế giới.
Tiếng động do Địch Cửu rút linh mạch đi dẫn tới sự chú ý của tất cả tu sĩ, thế nhưng giờ phút này mọi người đều đang điên cuồng thu thập bảo vật, không ai rảnh rỗi chạy đi hóng chuyện cả.
Linh mạch bị rút đi khiến hộ trận lập tức trở nên vô dụng, Địch Cửu có thể đưa Tàng Kinh Các vào trong tiểu thế giới dễ như trở bàn tay.
Sau khi xong việc, Địch Cửu nhanh chóng di chuyển tới chỗ khác.
Sau Tàng Kinh Các thì thứ quý giá thứ nhì của một tông môn đương nhiên là linh mạch.
Tất cả mọi người đều biết chuyện này, tuy nhiên linh mạch của đại tông môn không phải ai muốn cũng có thể cầm đi, đầu tiên là phải biết linh mạch ở đâu, thứ hai là phải có dụng cụ chứa được nó.
Không có tu sĩ nào ở đây biết rõ vị trí linh mạch của nơi này hơn Địch Cửu, bởi vì đại trận hộ tông là do chính hắn mở ra. Hơn nữa phỏng chừng trong thời gian ngắn không ai có đủ khả năng lấy được linh mạch, cho nên Địch Cửu bèn đi thẳng đến đỉnh núi - nơi có thanh trường đao đang lơ lửng trên không.
Về phần vườn linh dược thì chỉ có thể trông cậy Tiểu Thụ Nhân mà thôi.
Lúc Địch Cửu tới chân núi, đã có vài người đứng đây từ trước.
- Địch tiền bối.
Trông thấy hắn đến, mấy người vội vàng hành lễ, bởi vì trong mắt họ thì ít nhất hắn đã là cường giả Nguyên Hồn rồi.
- Chư vị cũng muốn thanh đao kia à?
Một tu sĩ Kim Đan vội vàng đáp:
- Thưa, thanh đao kia rất khó lấy, tại hạ chỉ mới lên tới bậc thang thứ hai mươi bảy đã bị đao ý đẩy lùi rồi ạ.
Địch Cửu chú ý tới vết máu trước ngực người này, hẳn đây là vết thương do đao ý gây ra.
Hắn nhìn thoáng qua ngọn núi trước mặt.
Trên vách đá viết ba chữ Thiên Đao Phong màu bạc cực kỳ khí phách.
Trên cao hơn nữa là bậc thềm bằng đá dẫn lên đỉnh núi, khoảng cách mỗi bậc tầm hơn mười thước.
Địch Cửu vừa bước lên bậc thang đầu tiên đã cảm nhận được có một đạo đao khí yếu ớt quét ngang, hắn lập tức hiểu tại sao tu sĩ Kim Đan vừa nãy lại bị thương như thế rồi.
Loại đao khí này là do đao ý hình thành, xem ra càng lên cao thì đao khí sẽ càng mạnh.
Trong lòng Địch Cửu mơ hồ dâng lên một niềm phấn khích. Pháp bảo hắn ưa thích nhất chính là đao, bậc thang có đao ý vô cùng lợi hại này chính là chỗ ma luyện tốt nhất đối với hắn đấy.
Quả nhiên khi Địch Cửu bước lên bậc thứ hai, đao khí đã mạnh hơn gấp đôi. Tuy nhiên mức độ này vẫn chưa đủ sức ảnh hướng tới hắn, hắn bèn bước một hơi lên thêm bốn mươi bậc nữa.
Những tu sĩ đứng phía dưới rất kính sợ, bọn họ chỉ mới tới bậc hai mươi, ba mươi mà đã bị tổn thương không nhẹ, ấy vậy mà Địch Cửu đã tới bậc bốn mươi nhưng trông vẫn rất ung dung, thoải mái.
Đến bậc thứ bốn mươi chín, Địch Cửu mới bắt đầu cảm nhận được một chút áp lực.
Đao khí hóa thành thực thể bổ tới bắt buộc Địch Cửu phải lấy đao của mình ra cản lại, nếu hắn không cẩn thận sẽ bị đao khí chém trúng hoặc bị đánh rơi xuống.
Tuy nhiên mức độ này vẫn chưa là gì.
Từ bậc năm mươi trở lên, mỗi một bước đi, trên thân Địch Cửu đều có thêm một, hai vết thương. Cũng may là do thần niệm của hắn khá mạnh mẽ, trong nháy mắt khi không gian ba động, hắn liền né tránh hoặc dùng đao cản lại, nếu không e rằng Địch Cửu đã bị đánh rớt xuống từ lâu rồi.
Ở bậc thang thứ bảy mươi hai, một đạo đao khí không hề có bất cứ dấu hiệu nào đột ngột chém tới, chỉ trong nháy mắt đã bổ trúng ngay ngực Địch Cửu.
- Phốc!
Máu tươi bắn ra, Địch Cửu sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng vận chuyển chân nguyên.
- Bành!
Đạo đao ảnh vô hình kia chém gãy hơn phân nửa xương cốt Địch Cửu, may mà hắn có chân nguyên hùng hậu và thần niệm cô đọng ngăn cản khiến đao ảnh dừng ngay trước tinh không mạch, bằng không thì có lẽ hắn đã tan xương nát thịt ngay tại chỗ chứ không chỉ đơn giản là bị đẩy xuống dưới thôi đâu.
Thần niệm của hắn hoàn toàn không phát hiện được đạo đao ảnh vừa nãy, điều này khiến hắn nhận thức được một chuyện, xem ra bản thân mình không đủ khả năng đi tới đỉnh núi lấy thanh trường đao kia rồi.
Trừ khi thần niệm của hắn phải mạnh mẽ hơn, hoặc hắn ngay lập tức trở thành tu sĩ luyện thể, nếu không đừng nói là cảm ngộ đao ý, có thể giữ được mạng hay không cũng là một vấn đề cần cân nhắc.
Nếu đã không thể tiến tới được thì Địch Cửu dứt khoát lui xuống, từ từ nghĩ cách khác.