Phải mất một lúc lâu sau Địch Cửu mới tìm ra chỗ cất chứa linh mạch. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Hộ trận bảo vệ nó xong thì ngay lập tức trợn tròn cả hai mắt.
Theo như Địch Cửu biết, Đại Trận Tông Môn này so với Đại Trận Hộ Tông ở phía ngoài còn cường đại hơn gấp chục lần, có khi vượt qua cấp chín luôn rồi.
Xem như hắn có hợp lực cùng đám người khi trước cùng nhau công kích hộ trận đi nữa thì dù có thêm một hai tháng cũng chưa chắc có thể phá được.
Dùng một hai ngàn người và gần nửa năm chỉ để phá hộ trận không phải là cách làm của hắn.
Huống chi Địch Cửu đối với Thiên Đao Tông còn có một loại hảo cảm khó nói thành lời, mà loại cảm giác đó bắt nguồn từ chính đao ý kiên nghị bất khuất kia.
Địch Cửu truyền cho Tiểu Thụ Nhân một đoạn tin tức xong, quyết định trước tiên sẽ rời khỏi nơi này, tìm một chỗ yên tĩnh để nghiên cứu về Đoán Thần Thuật.
Không lâu sau đó, Địch Cửu thấy gốc cây nhỏ chạy như bay đến, dáng vẻ vô cùng phấn chấn, hắn nhìn là biết tên nhóc con này khẳng định sẽ mang tin vui về cho mình rồi.
- Đại ca, trong đó có nhiều đồ lắm ấy. Đệ tìm được Linh Dược Viên của bọn họ, mới đào sơ qua cũng thu hoạch được hơn cả ngàn cây linh thảo luôn. Đáng tiếc linh thảo có cấp bậc lớn nhất cũng chẳng vượt qua nổi con số năm…
- Vậy thì không cần tới đó nữa, mau chóng trở về tu luyện thì tốt hơn.
Địch Cửu cắt ngang lời nói của Tiểu Thụ Nhân, hắn sớm đã dự đoán bên trong đó chẳng có linh thảo gì quá cao cấp rồi. Bởi vì linh thảo cao cấp chủ yếu sinh trưởng trong môi trường tự nhiên, nếu đã nằm trong dược viên thì nhất định phải có Linh Dược Sư tỉ mỉ chăm sóc, bằng không rất nhanh sẽ trở nên khô héo.
Mà quan trọng hơn hết là sự sống của linh thảo cao cấp nhất định phải phụ thuộc vào quy tắc thiên địa. Đây là những tri thức mà Địch Cửu đọc từ bên trong Thư Giới, bên trong Thiên Mạc này vốn không tồn tại quy tắc thiên địa thì làm sao có linh thảo cao cấp tồn tại nổi?
- A... vâng ạ.
Gốc cây nhỏ rất ngạc nhiên, nó cố níu kéo:
- Đại ca à, thế nhưng trong đó còn có nhiều thứ thú vị lắm mà...
- Không bàn tới bàn lui nữa. Chúng ta mau đi thôi nào!
Địch Cửu trực tiếp lấy ra một chiếc phi thuyền. Người khác không dám bay ở chỗ này, thế nhưng hắn lại chẳng buồn để ý tới. Huống chi nơi hắn muốn đến lại còn là hẻm núi cách đây rất xa nữa, nếu không bay thì biết tới khi nào mới đến nơi chứ.
Trông thấy Địch Cửu triệu hồi pháp khí phi hành ra, Tiểu Thụ Nhân không tiếp tục nài nỉ nữa mà nhanh chóng nhảy lên trên đó.
Bởi vì đã từng có kinh nghiệm điều khiển, thế nên lần này hai huynh đệ hắn đã bay nhanh hơn trước rất nhiều lần, chưa tới một ngày mà bọn họ đã trở lại khúc hẻm núi lúc trước rồi.
Động phủ này là do Tần Âm tìm, mà hắn cũng rất thích không khí phù hợp cho việc tu luyện của nó. Nơi đây vô cùng an tĩnh do không có linh vật hay khoáng thạch gì cả, thế nên rất ít tu sĩ mò tới.
Hắn vốn không biết chính xác thời gian Thiên Mạc sẽ đóng cửa, nhưng lại hiểu rõ rằng một khi nó đóng lại, ngay lập tức hắn sẽ được truyền tống tới Quảng trường.
Lấy thực lực bây giờ của Địch Cửu thật ra cũng không cần sợ Thích gia uy hiếp tới mình, người duy nhất hắn lo lắng chính là tên Vương Sư cấp chín đã hạ ấn ký thần niệm trên ngọc giản Độn Niệm Thuật mà thôi.
Địch Cửu không lấy được ngọc giản về luyện thể nên cũng chẳng thèm nghĩ tới ngọn lam hoả kia nữa. Tuy nhiên may mắn thay, ngọc giản Đoán Thần Thuật lại có tác dụng vô cùng lớn đối với hắn.
Sau khi Địch Cửu tu sửa hộ trận trước động phủ lên cấp sáu, hắn bèn gọi Tiểu Thụ Nhân ra để tên nhóc ấy cùng tu luyện. Địch Cửu đặt lam mạch từ trong Linh Dược Viên và Hàn Lam Châu xuống đất, bắt đầu chuyên tâm tiến hành nghiên cứu ngọc giản Đoán Thần Thuật.
Tuy rằng chữ viết bên trên đó càng về sau càng mờ nhưng nó vẫn đem tới rất nhiều gợi ý hữu dụng cho hắn. Sau mấy ngày tu luyện Đoán Thần Thuật, Địch Cửu liền kinh hỉ đứng bật người dậy.
Tinh Không của hắn đã nhờ vào Đoán Thần mà nhanh chóng lan tỏa ra toàn thân, thần niệm rèn luyện bằng thuật pháp tạo ra một lực áp súc cực lớn rồi thông qua vòng chu thiên của Tinh Không một lần nữa lặp lại như cũ. Chỉ vỏn vẹn có vài vòng mà Địch Cửu đã cảm nhận được thần niệm của bản thân càng ngày càng được cô đọng, kéo theo đó khiến tu vi tăng tiến hơn trước rất nhiều.
….
“Oanh!”
m thanh vang vọng khắp nơi, đại hộ trận của Tinh Hà phái lay động thành từng đợt. Đệ tử đang luyện tập trong sân kinh hoảng không thôi, dùng tốc độ nhanh nhất của mình vọt ra ngoài. Tuy nhiên, không đợi đến khi bọn họ kịp chạy tới đại môn thì bên ngoài lại phát ra một tiếng nổ ầm ĩ nữa.
Đại hộ trận dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy từ từ nứt ra rồi tan biến vào hư vô, toàn bộ tông môn chả khác nào một người bị lột sạch quần áo, không có lấy nửa mảnh vải che chắn, hoàn toàn lộ ra trước mắt kẻ vừa tới.
- Ngươi chính là Thích Trầm Tượng của Thích Gia có đúng không?
Người đầu tiên kịp chạy đến đại môn của Tinh Hà phái là Thái thượng Trưởng lão Liễu Mộc Sinh.
Thích Trầm Tượng là một trong những người có tu vi thâm hậu nhất của Thích Gia, cũng chính là cường giả số một số hai trong tu chân giới. Thời khắc này khí tức vô cùng hùng hậu kết hợp với tác phong cường đại chứng tỏ cho Liễu Mộc Sinh thấy được một điều, rằng tu vi của Thích Trầm Tượng đã tăng tiến hơn trước rất nhiều rồi.
“Lẽ nào tu vi của gã ta đã tăng cao đến như thế rồi ư?”
Trong lòng Liễu Mộc Sinh căng thẳng hơn vài phần, Thích Trầm Tượng đã là tu sĩ Nguyên Hồn viên mãn từ nhiều năm trước, nếu gã ta tiến thêm một bước, chẳng phải là…
Liễu trưởng lão không cần đoán cũng có thể khẳng định gã họ Thích này đã bước vào cảnh giới Hư Thần. Xem ra trước đó Thích gia không động tới Tinh Hà phái chẳng phải vì bọn họ đã tuyên bố trục xuất Địch Cửu, mà là do cường giả chân chính của nhà người ta vẫn chưa trở về. Lần này việc Thích Trầm Tượng đã đạt tới cảnh giới Hư Thần tới đây nói lên một chuyện, ấy là đám người kia chưa bao giờ có ý định buông tha bọn họ cả, cường giả vừa xuất quan đã lập tức tìm tới tận cửa Tinh Hà rồi kia kìa.
Nghĩ vậy, Liễu Mộc Sinh bèn ôm quyền nói:
- Tinh Hà phái của chúng ta cũng được coi như là tông môn có tiếng, năm đó Địch Cửu…
Không chờ ông ta nói hết câu, Thích Trầm Thương đã giơ tay lên đấm ra một quyền mang theo khí thế thập phần cuồng bạo áp tới chỗ Liễu Mộc Sinh đang đứng.
Tu vi Nguyên Hồn tầng một của Liễu trưởng lão vẫn chưa thật sự tới nơi tới chốn, cho nên đối mặt với một quyền của tu sĩ Hư Thần thì hiển nhiên không có cách nào chống đỡ nổi.
Hai đệ tử Kim Đan đứng phía sau trông thấy thế thì vội vàng xông lên trước bảo vệ Liễu Thái thượng.
“Bành!”
Thế nhưng đáng tiếc, cả hai đều bị quyền phong của Thích Trầm Tượng oanh thành bã vụn, huyết quang văng ra tung tóe khắp nơi.
Chân nguyên còn dư của gã tiếp tục đánh thẳng về phía Liễu Mộc Sinh, khiến ông ta nhịn không nổi phun ra một ngụm máu tươi. Tông chủ Hòa Khôi đứng gần đó cũng bị dư chấn đánh đến nội thương, chỉ có thể gắng gượng quăng ra một lần mấy chục cái trận kỳ rồi thống thiết kêu lên:
- Tất cả đệ tử ngay lập tức rời khỏi Tinh Hà phái!
Y biết hôm nay Tinh Hà phái sẽ không thoát khỏi viễn cảnh bị Thích Trầm Thương san bằng, nếu như hiện giờ các đệ tử kịp thời giải tán thì may ra môn phái của bọn họ vẫn còn có hi vọng một ngày nào đó sẽ khôi phục lại được.
Khốn Sát Đại Trận của Tinh Hà phái nhanh chóng được khởi động, giam giữ Thích Trầm Tượng bên trong. Thế nhưng gã ta vẫn không chút lo sợ, thậm chí còn bật cười đầy khinh miệt:
- Chỉ là một cái Khốn Sát Trận nho nhỏ mà các ngươi nghĩ rằng có thể giam cầm ta sao?
Ngay cả pháp bảo mà gã cũng chả thèm lấy ra, chỉ vung một quyền đánh vào bên trên lớp phòng ngự của sát trận đã đủ khiến cho nó kêu lên âm thanh ken két vài tiếng rồi nổ tan tành trong nháy mắt.
Lúc này đây, Liễu Mộc Sinh mặc dù vẫn còn choáng váng nhưng khi trông thấy tình hình trở nên quá tồi tệ bèn nhanh chóng lấy một viên đan dược nuốt vào, sau đó điên cuồng lao tới chỗ Thích Trầm Thương.
Sử dụng đan dược làm cho khí thế quanh thân ông điên cuồng tăng vọt, rất nhanh đã đạt tới tu vi Nguyên Hồn hậu kỳ.
Không nói đến chuyện tu vi của Liễu Mộc Sinh vốn chỉ là hư ảo, bây giờ đạt đến Nguyên Hồn hậu kỳ cũng chỉ là do dùng thuốc, mà cứ xem như ông ta có đạt tới Hư Thần cảnh giới đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của Thích Trầm Tượng.
….
Tại hang động trong bí cảnh, Địch Cửu hoàn toàn không biết tình cảnh hiện giờ của Tinh Hà phái sắp bị đẩy đến cảnh diệt vong.
Thần niệm của hắn đang được cô đọng tới mức cực hạn giúp cho tu vi từ Kim Đan tầng bảy đã đột phá tới tầng chín chỉ trong vòng có vỏn vẹn bốn tháng, việc này khiến hắn vô cùng vui mừng. Thứ duy nhất làm Địch Cửu đau xót chính là việc lam mạch sau thời gian dài tu luyện lại nhỏ đi một vòng nữa rồi.
Địch Cửu ngừng việc tu luyện lại, sở hữu loại công pháp như Đoán Thần Thuật trợ giúp, thần niệm của hắn sẽ thời thời khắc khắc tự động cô đọng. Địch Cửu biết rõ, chỉ khi hắn bước vào cảnh giới Nguyên Hồn thì mới có nhiều cơ hội sống sót hơn sau khi rời khỏi đây.
Đợi vòng chu thiên vận chuyển xong vòng cuối cùng, hắn liền ngạc nhiên phát hiện ra tốc độ thu nạp linh nguyên từ lam mạch đã tăng lên một cách đáng kể. Đây chính là kết quả của việc tu luyện mấy tháng qua, thần niệm cô đọng ngày càng đậm đặc thì càng giúp cho việc tu luyện của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cách đó không xa, Tiểu Thụ Nhân đang quan sát đoạn lam mạch bị Địch Cửu hấp thu dần, dùng mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng, mi mắt nhóc khẽ giật giật vài cái.
Đại ca tu luyện hình như quá nhanh rồi, với loại tốc độ tu luyện này đoán chừng không bao lâu nữa lam mạch sẽ bị huynh ấy hấp thu hết thôi.
Lam mạch này đối với nó cũng có rất nhiều chỗ tốt, mà lợi hại nhất là có thể giúp gốc cây nhỏ đột phá bình cảnh. Nó còn tính toán đợi đến thời điểm tu vi của bản thân đạt tới cấp ba đỉnh phong sẽ mượn sức lam mạch để đột phá một lần, bây giờ xem ra chỉ có thể quên đi suy nghĩ đó thôi.
Đại ca sử dụng linh mạch hao như thế, chẳng khác gì mấy kẻ phá gia chi tử đốt tiền của phụ mẫu cả, xem chừng nhiều lắm thì linh mạch cũng chỉ còn tồn tại thêm cỡ một năm nữa. Mà trong một năm này, gốc cây nhỏ vẫn còn cách tu vi tầng bốn xa dữ lắm.
Nếu như có thể, Tiểu Thụ Nhân thật muốn nói với Địch Cửu rằng huynh đừng tiếp tục tu luyện bằng lam mạch cực phẩm đấy nữa, cứ sử dụng đan dược để đột phá cũng tốt mà, ít nhất cũng giữ lại một chút gì đó để dùng khi cần đột phá chứ nhỉ?
Nói là nói vậy thôi chứ nhóc cũng hiểu rõ ràng Cửu ca sẽ không chấp nhận dùng đan dược đâu, huống hồ chi nó cũng đâu thể luyện chế ra Ngưng Hồn Đan cho huynh ấy.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, tu vi của Địch Cửu đã tiến vào cảnh giới Kim Đan viên mãn cho nên hắn bắt đầu dùng toàn lực để tiến tới Nguyên Hồn chi cảnh, mà mỗi lần trùng kích như thế, hắn đều cảm nhận Tinh Không bên trong thân thể không ngừng lay động rõ rệt.
Bản chất của hai loại cảnh giới là Nguyên Hồn và Kim Đan vô cùng khác nhau, đó chính là hình thức ngưng luyện thần hồn sau khi đột phá hai cảnh giới đó. Cảm ngộ của Địch Cửu khi đột phá Kim Đan kỳ vô cùng ít ỏi, dẫn đến lúc này đây, hắn trùng kích vô số lần vẫn không thể thành công thu ngắn khoảng cách tiến vào cảnh giới Nguyên Hồn được. Kết quả duy nhất chính là Tinh Không bên trong hắn một lần nữa lại rung động mãnh liệt. Còn tu vi Nguyên Hồn thì ngay cả cái móng tay hắn cũng không chạm tới nổi.
- Đại ca, nếu không thì đợi đệ học cách luyện chế Ngưng Hồn Đan để giúp huynh nhé?
Tiểu Thụ Nhân ngồi một bên trông thấy Địch Cửu mãi mà vẫn không đột phá được bèn lo lắng đề nghị.
Địch Cửu không thèm để ý tới nó mà chỉ lo tập trung thăng cấp, hắn hiểu ý tốt của tiểu đệ nhà mình, nhưng cũng biết thừa thằng bé vẫn chưa thể nào luyện chế ra Ngưng Hồn Đan được. Cái này không chỉ do cảnh giới của gốc cây nhỏ chưa đủ, mà chủ yếu còn là vì thiếu mất gốc hỏa diễm nữa. Xưa giờ tiểu tử này nghiên cứu ngọc giản luyện đan đều do hắn lấy về từ Thích Gia Thương Lâu, có thể trong thời gian ngắn nhiêu đó mà tên nhóc ấy đạt được trình độ Linh Đan Sư tam phẩm là hắn đã vô cùng hài lòng rồi.
Sau khi dành trọn cả ngày trời để đột phá nhưng vẫn không thành công, Địch Cửu bèn đình chỉ việc trùng kích. Từng ấy thời gian mà không sờ được đến tí da lông nào của cảnh giới Nguyên Hồn thì hắn có tiếp tục cố gắng thêm nữa cũng sẽ chẳng có tiến triển gì nữa hết.
Tu luyện thì không thể sốt ruột, đạo lý đó hắn hiểu rất rõ, thế nhưng đến khi chính mình gặp phải bình cảnh thì hắn vẫn khó tránh khỏi gấp gáp, may mà Địch Cửu đã kịp thời điều chỉnh lại trạng thái của bản thân.
- Nhóc con à, tạm thời đệ không nên lãng phí mấy loại linh thảo cao cấp kia đâu, đợi một thời gian nữa nói không chừng sẽ có tác dụng rất lớn với ta đấy. Ta cần phải dành thêm thời gian để nghiên cứu Thư Giới, đệ đừng có quấy rầy ta nhé!
Địch Cửu cảm thấy hiện tại Tiểu Thụ Nhân chưa có hỏa diễm trợ giúp, tiếp tục luyện chế đan dược cao cấp chỉ là việc lãng phí linh thảo mà thôi.
Bây giờ hắn đang bị vướng lại tu vi Kim Đan tầng chín cộng thêm chuyện trên tay vẫn còn mang theo ấn ký thần niệm Phụ Cốt nữa, muốn bảo toàn tính mạng thì hắn cần phải mau mau tìm biện pháp thăng cấp mới được.