Tòa cao ốc Bỉ Hà, cao hai mươi mốt tầng, ở thành phố phồn hoa như Lạc Tân mọc nhan nhản các văn phòng làm việc và các khu công nghiệp hiện đại, cho nên với tòa cao ốc Bỉ Hà đó không có gì đáng chú ý cả.
Nhưng ở giới xã hội đen, tòa cao ốc này vẫn nổi danh khắp mọi nơi.
Bề ngoài nhìn tòa nhà Bỉ Hà như một khu trung tâm giải trí, nhưng thực chất dưới lớp đất này tồn tại một cơ sở ngầm cấp cao của giới hắc đạo. Lôi đài hắc quyền nổi tiếng ở Hoa Hạ chính là lôi đài Thái Bình được đặt ở đây.
Cơ sở bí mật của giới hắc đạo không nhất thiết phải che giấu dưới lòng đất, nhưng với tòa Bỉ Hà thì cơ sở kia thật sự được xây dựng phía dưới.
Diện tích khu lôi đài dưới lòng đất của tòa Bỉ Hà kia chẳng những rộng lớn, mà tất cả công trình kèm theo đều tiện nghi đầy đủ. Ở đây vừa có thể chiêm ngưỡng những trận tranh tài quyền cước kịch tính, mà còn được tận hưởng dịch vụ cao cấp hạng sang.
Giờ phút này trên lôi đài thi đấu hắc quyền, có hai người đang so tài, một kẻ da đen thân hình vạm vỡ cao lớn đối đầu với một gã gầy yếu bạc nhược.
Xung quanh lôi đài có ít nhất hai, ba trăm người đang điên cuồng hò hét trợ uy, mỗi lần hai tuyển thủ trên đài chiến đấu đến mức máu tươi tung tóe, tiếng hò hét dưới đài càng thêm cuồng nhiệt.
Trong một gian phòng khácđặt phía trên đài thi đấu, có một người đàn ông mặc áo dệt vàng ngắn tay cũng đang theo dõi trận đối đầu khốc liệt, chỉ là đôi lông mày hơi nhíu lại. Có thể trong mắt kẻ khác thấy trận đấu này rất kịch tính, chỉ riêng hắn ta thấy đẳng cấp của trận so tài này không được như mong đợi.
Lúc này một gã trai trẻ tóc dài dừng trước cửa phòng, gõ nhẹ một cái. Sau khi được phép mới cẩn trọng bước vào, cúi người, nhỏ giọng báo cáo.
- Sinh gia, Hà Sơn đã mất tích bảy tiếng rồi.
Vốn đang hơi cau mày, sau khi nghe báo tin xong, hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gã trai trẻ, trầm giọng hỏi.
- Hà Sơn đi lấy thứ kia đúng không?
- Đúng vậy, khi Thời Cẩm San cõng theo Phỉ Khải trọng thương rời khỏi, tôi đã sai hắn trước sáu giờ nhất định phải giải quyết sạch sẽ bọn chúng, sau đó mang thứ kia về. Nhưng đến sáu giờ, tôi không có cách nào liên lạc được với Hà Sơn. Sau khi Hà Sơn mất tích, chúng tôi đã lùng sục khắp hơi theo hướng đi của hắn, nhưng đến giờ vẫn không tìm có manh mối nào. – Gã thanh niên trẻ kính cẩn nói.
- Lập tức ban bố lệnh truy nã Thái Bình, truy nã Hà Sơn, đồng thời phải tìm cho ra Thời Cẩm San và thứ kia, sống chết cũng phải tìm bằng được. Còn nữa, ta muốn nhìn thấy một Hà Sơn hoàn hảo mang thứ kia về. - Hắn đặt ly rượu tay xuống, chầm chậm sai bảo.
- Vâng, thưa Sinh gia.
Gã ta nhanh chóng khom người lui ra ngoài, hắn hiểu rõ giọng điệu Sinh gia càng ôn hòa, chứng tỏ trong lòng càng phẫn nộ.
Hà Sơn vốn là phụ tá đắc lực của Sinh gia, lần này vì thứ trên người Thời Cẩm San mà bỏ trốn, chẳng trách Sinh Gia nổi giận như vậy.
Về khả năng Hà Sơn bị giết, gần như rất khó xảy ra, bởi hắn vốn là một kẻ rất mạnh, lại là thuộc hạ đắc lực của Sinh gia, nếu trước đó Phỉ Khải không trọng thương thì còn có khả năng đối phó được Hà Sơn. Nhưng giờ Phỉ Khải trúng đạn bị thương không nhẹ, Thời Cẩm San muốn đối phó với Hà Sơn là chuyện cực kỳ nực cười.
…
- Khải ca, anh tỉnh rồi?
Trong bóng đêm Thời Cẩm San nghe thấy tiếng người cử động bên cạnh, vui mừng lên tiếng.
- Nơi này là nơi nào? - Một giọng nói khàn đục yếu ớt cất lên.
- Chúng ta đang trốn trong đường cống ngầm ở Lạc Tân, người của Bỉ Trịnh Sinh giám sát quá chặt, em không dám rời khỏi Lạc Tân. - Thời Cẩm San vội vàng giải thích.
- Vết thương của anh.. – Hắn ta theo bản năng sờ lên chỗ bị thương.
- Vận khí của chúng ta không tệ, may sao ở Đàm Hạnh đường gặp được một bác sĩ ngoại khoa tay nghề rất giỏi, anh ấy lấy đạn ra giúp anh. – Thời Cẩm San trả lời.
- Không xong rồi.. – Hắn ta dường như nhớ ra cái gì đó, lập tức kêu lên.
- Có chuyện gì thế? Khải ca. – Thời Cẩm San nhanh tay đỡ người hắn dậy.
- Bác sĩ đó vì cứu anh có khi bị người của Bỉ Trịnh Sinh giết rồi.
Hắn ta biết chuyện này không thể cứu vãn được, bình tĩnh hơn một chút, giọng điệu lộ rõ sự áy náy. Vừa dứt lời, hắn hơi nhíu mày nghi ngờ chuyện vừa rồi. Vì sao kẻ kia lại để cho Gấm San tìm được nơi chữa trị cho hắn? Lẽ ra trước khi cô tìm được nơi chữa trị cho hắn phải bị chặn đường giết chết rồi mới phải.
Cứ coi như gã ta chậm một bước, để Gấm San tìm ra nơi chạy chữa cho hắn, vậy kẻ kia cũng sẽ đuổi theo giết chết vị bác sĩ đã cứu hắn, sau đó đến lượt hắn và Thời Cẩm San, làm gì có chuyện tha cho bọn họ trốn thoát, ẩn náu ở cống ngầm?
- Không đâu, lúc chúng ta rời đi không có ai chú ý cả, tai mắt của Bỉ Trịnh Sinh tuyệt đối không biết.
Thời Cẩm Sơn vội vàng nhận định. Dù đang hôn mê nhưng Phỉ Khải vẫn rõ ràng hơn Thời Cẩm San, từ lúc Thời Cẩm San cõng hắn thoát khỏi cao ốc Bỉ Hà đã có kẻ theo dõi họ rồi.
Phỉ Khải khẽ lắc đầu, một lát sau thở dài thật nhẹ rồi nói.
- Em không hiểu rõ Bỉ Trịnh Sinh, cái hắn muốn là Đại Hành Môn Lục, khi anh bước chân vào lôi đài Thái Bình đã không có ý định sống sót trở ra, vậy mà liên lụy đến em. Còn liên lụy đến cả vị bác sĩ kia nữa, nhưng anh không rõ, vì sao bọn chúng giết bác sĩ đó rồi lại tha cho em, cũng không đọat Đại Hành Môn Lục trên người anh..
Nói đến đây, Phỉ Khải dừng lại một chút, sau đó giật mình nhận ra.
- Anh hiểu rồi, hắn ta muốn lừa Bỉ Trịnh Sinh, độc chiếm thứ kia.
…
Du Hồ Ly vừa rời đi, Địch Cửu lập tức lôi quyển Võ Vương Chi Bí ra đọc. Cuốn sách này là do Địch Dược, Võ vương duy nhất của Địch gia viết, vốn dĩ Địch Cửu định đợi cho đến khi hắn lĩnh ngộ đến đao thứ sáu mới đụng đến nó.
Nhưng giờ nghe Du Hồ Ly nói, hắn muốn ngay tức khắc nghía qua nó.
Lật giở cuốn sách, trang đầu tiên có ghi “Nếu không phải chi trưởng Địch gia, xin mời bỏ sách xuống. Chi trưởng Địch gia, nhỏ máu mở sách.”
Đến lúc này Địch Cửu mới phát hiện ra toàn bộ trang phía sau của cuốn sách đều dính chặt với nhau, không có cách nào mở ra được.
Hắn lấy con dao giải phẫu rạch một đường trên ngón tay mình, nhỏ một giọt máu xuống trang đầu tiên. Chỉ một lát sau, Địch Cửu còn nghĩ mình hoa mắt rồi vì ở trang thứ nhất bỗng tỏa ra một vòng ánh sáng vàng nhạt, tiếp theo hắn lật giở trang kế một cách vô cùng dễ dàng.
- Sau khi ta được thừa kế Thất Đao – một trong những công pháp võ đạo mạnh nhất đại lục Á Luân, ta đã đặt tên cho nó là Địch Thị Thất Đao. Cho đến khi ta luyện thành công đao thứ bảy bước vào Võ Vương chi cảnh, thì tìm ra một bản công pháp tu luyện ở núi Đại Niết, bấy giờ mới rõ bản thân nông cạn ra sao..
Trong lòng Địch Cửu kinh ngạc, đương nhiên hắn biết rất rõ về núi Đại Niết, ngọn núi này cách nước Tề mấy chục vạn dặm. Là dãy núi hoang sơ nguy hiểm bậc nhất đại lục Á Luân, ngay cả Võ Vương bước vào tính mạnh cũng cửu tử nhất sinh. Nghe đồn rằng tổ tiên Địch Dược của Địch gia vì thám hiểm núi Đại Niết mà trọng thương, đến khi trở về lại không có tin tức, sau này liền mất tích.
Bây giờ đọc được những ghi chép trong Võ Vương chi bí, Địch Cửu mới biết hóa ra mọi chuyện đều là thật, Địch Dược thật sự bị trọng thương ở núi Đại Niết.
- Cường giả tu luyện mạnh nhất, cơ thể có thể lên trời xuống đất, trở tay khiến trời long đất lở, sự sống bất diệt..
Địch Cửu hít một ngụm khí lạnh, ý này chẳng phải trường sinh bất lão sao, lại còn có thể bay trên trời không cần phi thuyền? Lòng Địch Cửu đột ngột nóng như lửa đốt, nếu là trước kia hắn chắc chắn sẽ hoài nghi ít nhiều. Nhưng hiện giờ thì hắn tin, chỉ cần nhìn những chuyện đã phát sinh trên người hắn ở kiếp trước, có cái gì không thể tin?
- Ta lấy được công pháp tu luyện Tuyền Hỏa Quyết, nhất định phải có căn cơ thuộc tính Hỏa mới tu luyện được. Để kiểm tra căn cơ thuộc tính Hỏa rất đơn gian, sau khi thu luyện thành công Địch Thị Nhất Đao, chân khí xuất phát từ Trung Trạch, vận khí một vòng Chu Thiên phát ra ở mạch Thủ Thái Dương trên tay, vậy đó là căn cơ thuộc tính Hỏa, nếu không đừng tu luyện vô ích..
Địch Cửu đọc đến đây, vận chân khí từ Trung Trạch, nhưng sau khi chân khí vận hết một vòng, làm thế nào cũng không phát ra chân khí ở mạch Thủ Thái Dương được.
Hắn lặng người, liền hiểu ra mình không có căn cơ thuộc tính Hỏa. Theo lời giải thích của lão tổ Địch Dược, dù hắn có tu luyện môn công pháp này cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.
- Địch Thị Thất Đao uy lực vô tận, nếu có thể kết hợp cùng Tuyền Hỏa Quyết, có thể biến Địch Thị Thất Đao thành đao kỹ phụ trợ. Sau khi ta tu luyện Tuyền Hỏa Quyết đạt Trúc Cơ, để lại bản ghi chép đạo quyết này ở Địch gia rồi rời đi..”
Nội dung phía sau còn có bản đồ vận khí, nhưng Địch Cửu lúc này không còn tâm trạng nào để xem nữa, trong đầu hắn lúc này chỉ xoay quanh việc căn cơ mình thuộc loại gì. Sau khi biết tu đạo có thể lên trời xuống biển, trường sinh bất lão, hắn sao có thể khống chế khao khát dã tâm của mình?
Xem ra công pháp tu luyện này chính là pháp quyết Tiên Đạo mà Hồ Ly nhắc đến, Tiên Nữ Tinh có pháp quyết Tiên Đạo, nếu mình muốn lấy được phương pháp tu tiên này chỉ có thể đến Tiên Nữ Tinh mà thôi.