Trong lúc Địch Cửu còn đang suy nghĩ lấy làm sao có thể lấy được công pháp tu luyện cho mình thì lại có người đến.
Người bước vào là một thiếu nữ, theo Địch Cửu thấy thì đối phương hẳn là chưa đến hai mươi. Cô gái thoạt nhìn cực kỳ thanh tú, cô mặc một chiếc áo T-shirt rộng rãi và một cái quần jean màu xanh da trời bó sát người, sau lưng mang một chiếc cặp nhỏ, thoạt nhìn thanh xuân toả sáng.
- Cô tìm ai?
Địch Cửu đứng lên.
Thiếu nữ này cũng không có trực tiếp trả lời Địch Cửu nói mà quét một vòng hiệu thuốc, sau đó mới nhìn Địch Cửu hỏi:
- Anh là người mới mà anh Hồ giới thiệu đến à? Còn tên Hồ Ly lúc trước đi rồi?
Nghe xong câu này, Địch Cửu lập tức liền hiểu ra:
- Đúng vậy, cô hẳn là Đàm Nguyệt Nguyệt phải không??
Đàm Nguyệt Nguyệt là cháu gái của lão chưởng quỹ Đàm Hạnh Đường, nghe nói đã gia nhập học viện võ thuật Yến Kinh. Theo lý thuyết cho dù Đàm Nguyệt Nguyệt trở về cũng sẽ không trực tiếp tới Đàm Hạnh Đường mới đúng. Đàm Hạnh Đường hiện tại ngoại trừ mấy chữ bên ngoài ra thì chẳng nơi nào nhìn giống một cái y quán.
Thiếu nữ lộ ra một nụ cười cực kỳ cuốn hút:
- Không sai, tôi chính là Đàm Nguyệt Nguyệt, anh phải gọi là bà chủ đó nha.
Nói xong, Đàm Nguyệt Nguyệt trực tiếp đi tới bên cạnh Địch Cửu sẽ đặt ba lô xuống hỏi:
- Anh tên gì?
- Địch Cửu.
- Tên không tệ.
Đàm Nguyệt Nguyệt vừa nói chuyện vừa dạo một vòng quanh Địch Cửu, sau đó lên tiếng:
- Tại sao tuổi còn trẻ mà lại có bộ dạng nghiêm túc nặng nề như vậy? Anh nên sống thoải mái một chút chứ!
Đàm Nguyệt Nguyệt lúc đang nói chuyện còn dùng tay đập đập Địch Cửu.
Địch Cửu bỗng ngây người, mình sống quá nghiêm túc ư? Hắn căn bản không phải là như thế. Ban đầu lúc ở thành phố Minh Châu hắn sống không có lý tưởng, mỗi ngày đều mèo mả gà đồng, hú hú hí hí với mấy mấy cô tiểu thư...
Là do Địch gia xảy ra biến cố nên tính cách của hắn cũng biến thành trầm trọng rồi sao?? Có lẽ trước đây Chân Mạn thấy những hành động của hắn ở thành phố Minh Châu nên mới nhìn hắn không thuận mắt.
Nếu Địch gia đã không còn nữa, hắn cũng không thể tiếp tục ôm loại tâm tình nặng nề này sống tiếp. Cừu hận chỉ cần nhớ kỹ là được, không cần phải viết ở trên mặt. Còn về việc Chân Mạn lúc này đang thích ai thì chẳng có một chút quan hệ nào đến hắn.
Tại nước Tề nhiều năm như vậy, thời khắc này Địch Cửu không chỉ hoài niệm đến thời gian phóng đãng ngỗ ngược trước đây lăn lộn ở thành phố Minh Châu, hắn cũng nhớ đến Khúc Tiểu Thụ không có lý tưởng trước đây lăn lộn với hắn, không biết Khúc Tiểu Thụ hiện tại sống tốt hay không.
- Xúc động rồi? Tôi đã nói trúng tâm tư của anh à?
Đàm Nguyệt Nguyệt đưa tay quơ quơ trước mặt Địch Cửu.
Địch Cửu cười ha ha một tiếng bỗng nhiên đưa tay ôm vai Đàm Nguyệt Nguyệt:
- Cô nói không sai, nếu còn sống vì sao không sống dễ dàng một chút giống như lúc trước...
- Này, đừng có ăn đậu hủ của tôi đó.
Vai Đàm Nguyệt Nguyệt trầm xuống trực tiếp tránh thoát khỏi tay của Địch Cửu.
- Cô đến nơi này làm gì? Hiện tại ở đây chỉ có một mình tên giữ cửa tôi thôi.
Tâm tình Địch Cửu đã khá lên rất nhiều, hắn có chút cảm kích Đàm Nguyệt Nguyệt. Nếu sống, vậy nên sống thoải mái một chút.
Đàm Nguyệt Nguyệt lại quan sát Địch Cửu từ trên xuống dưới một phen:
- Bộ dáng chăm chỉ làm việc lúc trước chỉ là giả bộ thôi sao?? Đây mới là bản tính của anh có đúng không? Yên tâm đi, tôi sẽ không trừ tiền lương của anh đâu. Hiện tại Hồ Ly lại không ở đây, anh lại nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi, vậy anh có thể giúp tôi một chuyện không?
- Giúp việc gì?
Địch Cửu hỏi.
- Ngày hôm nay tôi phải tham gia vũ hội với một người bạn, chỉ là hôm nay tôi bận nhiều việc quá, anh có thể đi thay tôi một chuyến không, anh cứ nói là tôi...
Lúc Đàm Nguyệt Nguyệt còn chưa nghĩ ra lý do thì cửa vào lại có hai người đi vào.
Chỉ là hai người này đều mang kính râm, nêu không phải chính diện nhìn kỹ thì không nhất định có thể nhìn ra.
Hai người này vừa tiến vào, Địch Cửu liền nhận ra hai người là ai. Chính là Thời Cẩm San và người đàn ông lúc trước cô cõng sau lưng, sắc mặt hắn lập tức cũng có chút không dễ nhìn.
Lúc trước hắn cứu người đàn ông kia một quả, sự thật chứng minh là hảo tâm không có hảo báo. Thời Cẩm San vừa mới đi thì hắn thiếu chút nữa bị người ta giết chết. Hoặc là nói nếu như không phải hắn luyện thành đao thứ nhất đao trong Địch Thị Thất Đao thì hắn đã bị người ta giết.
Sắc mặt hắn rất không tốt, trong lòng Địch Cửu cũng đang nghi ngờ, đạn trong cơ thể người đàn ông kia là do hắn lấy ra, lúc này thời gian mới bao lâu? Người đàn ông này lại có thể tự mình hành động, có thể thấy được thể chất của người này không tầm thường.
- Cậu không có việc gì...
Trong nháy mắt Thời Cẩm San nhìn thấy Địch Cửu, cô liền ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên, cô lập tức cũng cảm giác thấy giọng mình có chút không thích hợp nên nhanh chóng ngậm miệng lại.
Sắc mặt Địch Cửu càng lúc càng khó coi, xem ra người phụ nữ này căn bản biết mình nguy hiểm nhưng lúc đó lại chẳng thèm nhắc nhở một câu.
- Phỉ Khải ra mắt ân công, cảm ơn ân cứu mạng của ân công.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, hành động cũng xem như vừa đúng lúc. Lúc đang nói chuyện hai tay ôm quyền, khom người thi lễ.
Địch Cửu còn chưa lên tiếng thì Đàm Nguyệt Nguyệt đã che miệng cười khúc khích:
- Anh là người từ cổ đại xuyên qua sao? Làm sao mà hành động lại màu mè như vậy chứ?
Phỉ Khải nghiêm túc nói:
- Gia huấn Phỉ gia đời đời ghi nhớ, ân cứu mạng nhất định phải báo đáp, ân công nếu có gì cần Phỉ Khải tôi làm, tôi nhất định không từ chối.
Nếu như không phải Đàm Nguyệt Nguyệt đang đứng ở bên cạnh thì Phỉ Khải thậm chí sẽ nói hết toàn bộ nguy hiểm mà hắn đã mang đến cho Địch Cửu.
Cảm nhận được Phỉ Khải không phải loại người lấy oán trả ơn, Địch Cửu âm thầm gật đầu, hắn ghét nhất chính là loại người bạch nhãn lang. Tề Quốc Minh Dịch Vương Ô Bá Hồ chính là một tên bạch nhãn lang điển hình nhất. Đáng tiếc cha hắn quá mức tin tưởng Ô Bá Hồ, mà trước đây hắn lại đơn thuần như một tờ giấy trắng, ngoại trừ muốn luyện võ thì chỉ biết đến nữ nhân, nếu không thì cả ngày ở Minh Châu hoành hành lăn lộn làm sao nghĩ ra được năm người anh trai của mình bị Ô Bá Hồ hại chết?
Dường như cảm nhận được Phỉ Khải chân thành, Đàm Nguyệt Nguyệt cũng không có cười nữa, mà là hỏi:
- Địch Cửu làm thế nào cứu anh?
Phỉ Khải cũng không trả lời Đàm Nguyệt Nguyệt mà là hỏi nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu cười ha ha:
- Tôi làm giải phẫu giúp anh ta, vị này là bà chủ của tôi.
Nghe thấy Địch Cửu nói, Phỉ Khải mới nghiêm túc nói:
- Lúc trước tôi bị trọng thương, là bác sĩ Địch xuất thủ phẫu thuật cứu một mạng của tôi về.
Tại Phỉ Khải suy đoán, việc Địch Cửu làm tự nhiên sẽ nói cho Đàm Nguyệt Nguyệt.
- Anh còn biết làm phẫu thuật?
Đàm Nguyệt Nguyệt nghi ngờ nhìn Địch Cửu từ trên xuống dưới, cô cho rằng Địch Cửu ở chỗ này chỉ có thể làm mỗi công việc bảo vệ, cùng lắm là quét dọn vệ sinh một chút mà thôi. Với lại tình trạng của Đàm Hạnh Đường hiện tại còn không có đủ điều kiện để làm phẩu thuật.
- Với tôi mà nói chỉ là tiểu phẫu mà thôi, tôi thi rớt đại học nhưng lại gặp một vị sư phụ vô cùng lợi hại. Sư phụ tôi nói ông là Hoa Hạ đệ nhất ẩn y, bất luận nghi nan tạp chứng nào mà bệnh viện không có khả năng trị thì sư phụ tôi đều trị dễ như trở bàn tay. Bản lĩnh của sư phụ tôi cơ bản đã học gần hết. Cô nói trò giỏi hơn thầy cũng không sai.
Địch Cửu tùy ý há mồm nói ra, tâm tư lại trở về thời điểm bất cần đời trước đây ở thành phố Minh Châu. Kỳ thực hắn cũng không có nói sai, mấy vị bác sĩ lúc trước dạy cho hắn bây giờ y thuật hẳn là không bằng hắn.
Sau khi được Đàm Nguyệt Nguyệt khuyên, toàn bộ tâm tình hắn đều buông lỏng. Nếu sống cũng không cần quá áp lực bản thân mình, so với lúc vừa mới đến đây một lòng nghĩ mau trở về giết chết Ô Bá Hồ, tâm tính Địch Cửu lúc này hoàn toàn bất đồng.
- Anh chém gió như vậy không phải là vì muốn cua tôi chứ? Tôi là học sinh học việc võ thuật Yến Kinh đó, anh quả thật rất có can đảm à nha.
Đàm Nguyệt Nguyệt ngạc nhiên nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu bật cười:
- Cô còn cách mẫu người con gái lý tưởng của tôi một hai điểm là ít.
- Da mặt anh thật dày!
Đàm Nguyệt Nguyệt cười nhạo nói, quả thật ở học viện võ thuật Yến kinh, dung mạo có thể thắng được Đàm Nguyệt Nguyệt cô chỉ có mình Tằng Bắc Tử.
- Y thuật của bác sĩ Địch thật là kinh người, tôi chưa từng thấy bác sĩ nào giỏi hơn bác sĩ Địch cả.
Thời Cẩm San một bên vô cùng thành tâm khen.
- Y thuật của anh thật sự rất lợi hại ư?
Đàm Nguyệt Nguyệt trái lại có chút không xác định được, cô quan sát Địch Cửu từ trên xuống dưới một lần nữa.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Chuyện này không phải là trọng điểm. Cô nói xem, bây giờ tôi biết tôi cần phải đi đâu?
Đàm Nguyệt Nguyệt phản ứng kịp lại:
- Anh biết y thuật là tốt rồi, nếu có ai hỏi thì anh cứ nói mình học ở đại học y dược Đỗ Khắc, nhớ kỹ phải nói anh là em họ của tôi nhé.
Đàm Nguyệt Nguyệt nói xong liền từ trong ba lô lấy ra một cái hộp và một tấm thiệp mời. Lúc trước cô thiếu chút nữa bị Địch Cửu chém gió cho phát sợ, cũng may vừa kịp định thần lại. Xem ra người này không biết đã lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi. Nếu như y thuật của anh ta lợi hại như thế vây tại sao phải ở nơi này làm một tên bảo vệ?
- Tối hôm nay anh giúp tôi mang lễ vật này đưa cho Tô Du rồi chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ nhé. Ông nội tôi đến Lạc Tân thăm bằng hữu, tôi lại có chút việc gấp phải đi đến chỗ của ông, Tiểu Du biết tôi đi làm cái gì. Không ai hỏi anh thì anh không cần phải nhiều lời, sau khi tặng quà anh có thể ở lại ăn vài món rồi về. Nhớ là tám giờ tối nay ở Bỉ Hà hội sở đấy.
Đàm Nguyệt Nguyệt một hơi nói hết rồi mới nhét đồ đạc vào trong tay Địch Cửu, căn bản cũng không chờ Địch Cửu cự tuyệt liền nói tạm biệt với với hắn, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Địch Cửu cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể đành nhận mệnh. Ai bảo mình đang làm công cho người ta chứ? Mình rõ ràng còn lớn hơn Đàm Nguyệt Nguyệt, vậy mà cô ấy còn nói mình là em họ cơ đấy!