WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 21: Đại Hành Môn Lục

Chương 21: Đại Hành Môn Lục





- Ân công muốn tới cao ốc Bỉ Hà sao?

Sau khi Đàm Nguyệt Nguyệt đi rồi, Phỉ Khải lập tức hỏi.

- Câu lạc bộ Bỉ Hà nằm trong cao ốc Bỉ Hà đúng không? Tôi phải tới đó một chuyến.

Địch Cửu theo bản năng đáp lại một câu, ngay sau đó mới nhớ tới chuyện hẳn là Phỉ Khải muốn tới cám ơn Thời Cẩm San cho nên nói thêm:

- Mọi người mau đi thôi, nơi này không phải chỗ nên lui tới đâu.

Vết thương của Phỉ Khải là do bị đạn bắn, hơn nữa cứu Phỉ Khải xong liền bị người chặn đường, có thể thấy được Phỉ Khải đã chọc tới kẻ rất mạnh, Địch Cửu thật sự không muốn bị cuốn vào.

Phỉ Khải hiểu ý của Địch Cửu, hắn ta nói lại lần nữa:

- Xin lỗi ân công, tuy rằng tôi không biết có chọc tới phiền toái cho ngài hay không, đám người truy sát chúng tôi không phải hạng tầm thường. Một khi bọn họ biết được là ngài cứu tôi thì khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngài đâu.

Địch Cửu thầm than trong lòng, tự nhủ tôi đã chọc tới phiền toái gì vậy hả trời.

Thấy Địch Cửu không nói lời nào, Phỉ Khải lại nói tiếp:

- Nếu như không cần thiết thì tôi đề nghị ân công không nên tới cao ốc Bỉ Hà.

Nói xong câu đó, Phỉ Khải căn bản là không đợi Địch Cửu dò hỏi đã chủ động giải thích:

- Vết đạn tôi trúng là do chủ nhân của cao ốc Bỉ Hà, Bỉ Trịnh Sinh gây ra, nếu không phải Cẩm San kịp đuổi tới thì tôi đã chết ở đó rồi. Ân công muốn tới club Bỉ Hà thì phải tới cao ốc ấy……

Địch Cửu càng thêm kinh ngạc không thôi mà nhìn Phỉ Khải, ở trong trí nhớ kiếp trước mà hắn có được, Hoa Hạ là nơi rất an toàn, đặc biệt hệ thống pháp luật vô cùng vững mạnh. Huống hồ nếu Đàm Nguyệt Nguyệt muốn hắn tới club Bỉ Hà, thì chính là nói cao ốc Bỉ Hà là nơi công cộng mà mỗi người đều biết đến, sao lại không an toàn cơ chứ?

Thời Cẩm San ở một bên nói:

- Điều anh Khải nói chính là thật sự, cao ốc Bỉ Hà là chỗ của đấu trường Thái Bình, nếu bị người ta biết được cậu cứu anh Khải thì sẽ rất nguy hiểm.

Trong lòng Địch Cửu không khỏi căng thẳng hơn, đã trải qua chuyện gia tộc bị diệt, hắn không thể tùy tiện như trước kia được nữa, có rất nhiều chuyện, hắn thà rằng cẩn thận chứng thực vẫn hơn.

Nghĩ đến đây, hắn nói với Thời Cẩm San:

- Chị Thời, chị giúp tôi đóng của lại đi. Anh Phỉ, đừng gọi tôi là ân công nữa, cứ gọi là Địch Cửu đi. Còn nữa, tôi muốn anh Phỉ thuật lại nguyên nhân vì sao bị thương.

Thời Cẩm San đã sớm muốn đi đóng cửa lại, chỉ là Địch Cửu không nói gì nên cô không thể tự chủ trương. Hiện tại Địch Cửu đã lên tiếng, dĩ nhiên cô lập tức quay đầu đóng cánh cổng Đàm Hạnh Đường lại.

Chờ Thời Cẩm San đóng cửa xong xuôi, lúc này Phỉ Khải mới lấy ra một quyển sách cổ đặt trước mặt Địch Cửu:

- Bỉ Trịnh Sinh muốn giết tôi là bởi vì này cuốn Đại Hành Môn Lục này…

- Tôi có thể xem qua không?

Địch Cửu nhìn Phỉ Khải hỏi một tiếng.

Phỉ Khải gật gật đầu:

- Mời ân công xem.

Địch Cửu mở quyển sách kia ra xem qua một lượt, chữ trong sách không giống như là dùng mực in, chữ viết cũng trình bày theo hàng dọc. Ngay trang đầu liền có một bản đồ giới thiệu huyệt vị và kinh mạch, sau đó kỹ càng tỉ mỉ viết về phương thức vận hành của mỗi một kinh mạch và mỗi một huyệt vị.

Đây không phải công tu võ pháp, thế nhưng không khác lắm so với cuốn Tuyền Hỏa Quyết, chẳng lẽ đây cũng là một quyển công pháp tu đạo sao, hay nên nói là công pháp tu tiên?

Địch Cửu lập tức thử vận hành dựa theo bản đồ Tiểu Chu Thiên ở trang đầu tiên, huyệt Bách Hội chợt lạnh, một luồng khí thanh mát nhẹ nhàng thẩm thấu vào.

Địch Cửu vội vã ngừng lại ý tưởng tiếp tục luyện thử, hắn khẳng định cuốn sách này đều là công pháp tu tiên giống Tuyền Hỏa Quyết của hắn, chứ không phải công pháp tu võ gì cả. Điều làm cho Địch Cửu kích động chính là hắn có thể tu luyện theo cuốn công pháp này.

Bất kể như thế nào, hắn cũng phải mượn hai người kia đọc quyển sách này thêm nữa. Bình ổn nội tâm đang kích động, Địch Cửu buông quyển sách trên tay xuống:

- Anh nói tiếp đi.

Lúc này Phỉ Khải mới tiếp tục:

- Đại Hành Môn Lục của Phỉ gia chúng tôi vẫn luôn là hình thức tổ truyền, chỉ bởi vì con trai tôi một lần uống rượu lỡ lời nói ra chuyện Phỉ gia có cuốn sách quý báu này, kết quả bị Bỉ Trịnh Sinh biết. Bỉ Trịnh Sinh là chủ của cao ốc Bỉ Hà, cũng là chủ của đấu trường ngầm Thái Bình.

- Đấu trường Thái bình?

Địch Cửu nghi hoặc hỏi một câu.

Phỉ Khải gật gật đầu:

- Không sai, chính là đấu trường Thái Bình. Đấu trường này hẳn là đấu trường ngầm lớn nhất nằm ở tầng ngầm của cao ốc Bỉ Hà, người quản lý chính là chủ tịch tập đoàn Bỉ Hà – Bỉ Trịnh Sinh. Cao ốc Bỉ hà bên ngoài có nơi làm ăn thương mại, trung tâm thể hình và club cao cấp. Trên thực tế, thứ họ thật sự muốn che giấu chính là đấu trường ngầm kia.

- Tên của nó nghe thật quái lạ.

Địch Cửu cũng không cảm thấy lạ lẫm gì với kiểu đấu trường ngầm thế này, ở nước Tề cũng có không ít mô hình như vậy. Điều khác biệt duy nhất chính là ở nước Tề đa phần đấu trường đều công khai ngoài chỗ sáng, chỉ có rất ít nơi mới phải thuộc về hoạt động “ngầm”.

Phỉ Khải nói:

- Đấu trường Thái Bình sở dĩ được gọi như vậy là bởi vì chỉ cần có hai người lên đài thì cũng chỉ có thể có một kẻ sống để bước xuống. Đấu trường ấy đối với một kẻ không thể sống thì chính là nhà xác, cũng vì nguyên nhân ấy mới đặt tên là Thái Bình.

- Hoạt động ngầm thì có thể tùy tiện lấy đi mạng người?

Địch Cửu càng cảm thấy sửng sốt, ngay sau đó hắn liền nghĩ đến gã Hà Sơn bị hắn xử lý sáng nay. Nếu không phải hắn xử lý Hà Sơn thì gã sẽ giết chết hắn. Một khi đã như vậy, đấu trường Thái Bình kia xảy ra án mạng thì có là gì? Chỉ là loại chuyện này đều làm trong chỗ tối mà thôi.

Phỉ Khải đáp:

- Đúng vậy, có vài tranh cãi không thể giàn xếp liền kéo nhau tới đấu trường Thái Bình để giải quyết. Chỗ ấy cũng tiếp nhận một vài so đấu quyền anh cho nên thu nhập của đấu trường Thái Bình là nơi cao nhất trong toàn bộ cao ốc Bỉ Hà. Sau khi Tiên Nữ Tinh mở cửa, võ học thịnh hành. Đại Hành Môn Lục của Phỉ gia tôi đã bị Bỉ Trịnh Sinh biết được, ông ta thiết kế thủ đoạn làm con trai của tôi là Phỉ Thiếu Ngôn tới Las Vegas đánh cuộc, kết quả ôm một khoản nợ kếch xù, sau đó bị cầm tù phi pháp ở đó.

- Có phải Bỉ Trịnh Sinh yêu cầu anh dùng Đại Hành Môn Lục để đổi lấy người không?

Địch Cửu hỏi.

Phỉ Khải lắc lắc đầu:

- Đại Hành Môn Lục là báu vật tổ truyền của Phỉ gia, tôi tuyệt đối sẽ không dùng nó để đi đổi lấy con trai, chuyện này không liên quan đến lí do gì khác nữa. Thế nhưng năm đó tôi đã đồng ý với mẹ của nó, nhất định phải bồi dưỡng nó thành người. Xảy ra loại chuyện này, tôi chỉ có thể đồng ý một điều kiện khác của Bỉ Trịnh Sinh, đánh một trận với người mà ông ta tìm tới ở đấu trường Thái Bình. Thua thì tôi giao ra Đại Hành Môn Lục, thắng đối phương sẽ thả con trai tôi, đồng thời món nợ kia cũng không truy cứu nữa.

- Anh đã thắng sao?

Địch Cửu cảm nhận được Phỉ Khải không phải là hạng người đơn giản, thân thủ của hắn hẳn sẽ không kém. Huống chi hắn dám dùng Đại Hành Môn Lục để đặt cược thì nhất định có cơ sở nắm chắc phần thắng.

Phỉ Khải buồn bã mỉm cười:

- Thắng thì thế nào? Tôi thắng tuyển thủ mà chúng phái ra. Kết quả trọng tài lại nói tôi phạm quy.

- Anh vi phạm quy định thế nào?

- Bởi vì quy định của đấu trường Thái Bình sau khi lên sàn, nhất định chỉ có một người sống sót bước xuống. Nhưng tôi chiến thắng đối thủ lại không giết kẻ đó, chúng liền nói tôi phạm quy. Lúc ấy tôi biết không ổn, lập tức bỏ đi. Kết quả tôi còn là trúng hai phát đạn, nếu không phải đúng lúc Cẩm San cứu tôi ra, lại tìm được ngài giúp tôi phẫu thuật, thế giới này đã không còn Phỉ Khải này nữa.

Phỉ Khải nói xong, lại thi lễ một lần nữa với Địch Cửu.

- Vậy anh còn muốn đi cứu con trai nữa sao?

Phỉ Khải lắc lắc đầu, ước chừng qua hai ba phút mới chậm rãi nói:

- Nuôi nó lớn khôn, lại dùng một mạng này của tôi đến cứu nó là đủ rồi, sau này tôi còn phải làm chút việc cho Phỉ gia.

Thời Cẩm San đã nhìn ra Địch Cửu còn đang cảm thấy khó hiểu, cô đứng bên cạnh nói:

- Thật ra Chi Ngôn cũng không phải con ruột của anh Khải, cho nên Đại Hành Môn Lục là không thể truyền cho Chi Ngôn. Cho nên Chi Ngôn cũng oán hận không ít lần, tôi hoài nghi lần này Chi Ngôn để lộ tin tức của Đại Hành Môn Lục ra ngoài thực tế là…

- Cẩm San! Chi Ngôn hẳn là vô tình để lộ thôi!

Phỉ Khải lên tiếng cắt lời Thời Cẩm San.

Thời Cẩm San tiếp tục nói quanh co:

- Lần này anh Khải đem mạng lên đấu trường Thái Bình, anh ấy có thể sống thật sự là kỳ tích.

Hàm ý trong lời ấy Địch Cửu hiểu rõ, đó chính là dẫu Phỉ Khải thiếu nợ mẹ của Chi Ngôn bao nhiêu thì cũng đều trả hết.

Địch Cửu không dò hỏi nguyên nhân trong đó, chỉ vỗ vỗ vai Phỉ Khải nói:

- Đấu trường ngầm trong cao ốc Bỉ Hà nhất định sẽ không để lộ bản thân ra ngoài, những người đó đến bây giờ vẫn không đuổi theo, chứng tỏ là tôi an toàn. Nhưng mà Phỉ đại ca, anh và Thì đại tỷ tạm thời ở lại đây đi, chờ buổi tối nếu cảm thấy tiện thì hãy rời đi. Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, tôi muốn mượn cuốn Đại Hành Môn Lục của anh đọc thêm một chút…

Phỉ Khải đưa cuốn sách ngay cho Địch Cửu:

- Người anh em, cậu có ân cứu mạng với tôi. Nếu không phải bởi vì quyển sách này là tổ truyền của Phỉ gia thì tôi đã trực tiếp tặng cho cậu rồi. Nếu cậu xem trọng Phỉ Khải này thì cứ cầm xem đi, bất kể xem bao nhiêu năm rồi trả lại cho tôi cũng được, hoặc là tương lai trả lại cho đời sau của Phỉ gia chúng tôi.

Địch Cửu biết ý của Phỉ Khải. Điều này có nghĩa là quyển sách này tuy cho cậu mượn, nhưng chẳng khác nào chính là đồ của cậu. Chẳng qua là ngại với tổ huấn nên chỉ có thể xem là “cho mượn” chứ không thể cho hoặc là tặng. Nếu có một ngày, Phỉ Khải có con cháu thì mình phải giao quyển sách này lại cho người đời sau đó.

Hắn kích động nhận lấy cuốn sách từ tay Phỉ Khải:

- Phỉ đại ca, tôi chỉ cần mượn một đêm là đủ rồi.

Quyển sách này không quá dày, Địch Cửu tin tưởng bản thân chỉ cần một đêm là có thể thuộc làu làu.

Phỉ Khải xua xua tay:

- Địch huynh đệ, tôi biết công pháp trong cuốn sách này khẳng định không bình thường. Chẳng qua là không có cách nào tu luyện mà thôi, Phỉ gia tôi truyền thừa nhiều năm như vậy rồi mà không ai có thể tu luyện được gì từ nó. Cho nên nói thật ấy mà, khi nào cậu trả lại cho tôi đều được.

Địch Cửu thầm nghĩ công pháp này rất dễ tu luyện, hắn vừa mới thử một chút thôi là có thể cảm ứng được. Rất nhanh Địch Cửu liền hiểu được, loại chuyện tu tiên này nhất định sẽ không đơn giản, sở dĩ hắn có thể nhẹ nhàng cảm ứng được, hẳn là liên quan đến hòn đá xám trên ngực mình.

-----------

Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.