Phỉ Khải không rời khỏi Đàm Hạnh Đường, không chỉ bởi vì hắn biết ban ngày rời đi sẽ nguy hiểm gấp bội mà quan trọng đó là một khi hắn bị người của Bỉ Trịnh Sinh phát hiện thì sẽ liên lụy đến Địch Cửu.
Địch Cửu sắp xếp cho Phỉ Khải và Thời Cẩm San tới một căn phòng nghỉ ngơi, sau đó bèn lấy ra cuốn Đại Hành Môn Lục.
- Đại Hành Chu Thiên, cảm nhận linh khí nhập vào Bách Hội, nhanh thì một ngày đêm, chậm phải một tuần. Sở Hành Kính Trập ẩn chứa một trăm lẻ tám luồng khí tức, tạo thành non nửa Tiểu Chu Thiên…
Đi theo một luồng khí tức mát lạnh tiến vào từ huyệt Bách Hội, khi thân thể Địch Cửu vận chuyển hết một Chu Thiên. Một Chu Thiên này hắn dùng chưa tới ba mươi luồng khí, càng khỏi nói một trăm lẻ tám đạo khí tức mới thành nửa Chu Thiên. Cảm ứng linh khí thì chỉ cần dùng mấy phút là đủ, đâu cần tới một ngày đêm?
Gần một Chu Thiên, Địch Cửu liền cảm giác được toàn thân có một loại cảm giác rất khác lạ. Tựa hồ như có thứ gì đó bị rửa sạch đi, trên người nhiều thêm một loại cảm giác khó có thể miêu tả.
Hóa ra tu tiên chính là hấp thu linh khí, quyển công pháp này quả nhiên là thứ tốt. Địch Cửu kích động nắm chặt Đại Hành Môn Lục trong tay, vốn dĩ hắn tính toán học thuộc toàn bộ công pháp rồi lại nói. Chuyện tu luyện thì chờ hắn trở về từ club, tiễn hai người Thời Cẩm San và Phỉ Khải đi rồi tính.
Chỉ là hắn vừa thử tu luyện liền hồn nhiên quên sạch mọi chuyện khác, luyện một mạch tới tận 7 giờ tối mới đột nhiên bừng tỉnh lại. Hắn nhanh chóng sửa soạn đơn giản một chút, đi chúc mừng sinh nhật Tô Du là chuyện hắn đã hứa với Đàm Nguyệt Nguyệt, lúc này không thể không đi.
Vũ hội bắt đầu vào lúc 8 giờ tối, lúc Địch Cửu đến cao ốc Bỉ Hà đã là 8 giờ hơn. Hắn cũng không để ý, nhiệm vụ chủ yếu của hắn chỉ là đưa quà tới liền về mà thôi, đến trễ cũng không sao cả.
Cao ốc Bỉ Hà được bảo vệ rất nghiêm ngặt, Địch Cửu vừa lấy thiệp mời ra liền có người đi theo bên người hắn, trực tiếp đưa hắn lên clun ở tầng cao nhất.
- Chắc cậu là Địch Cửu, em họ vừa mới từ nước Mỹ trở về của Nguyệt Nguyệt nhỉ? Tôi là Tô Du. Địch Cửu vừa mới đi tới cửa, một giọng nói lanh lảnh dễ nghe liền vang lên bên tai.
Đập vào mắt chính là một thiếu nữ cực kỳ thanh tú, cô nàng có mái tóc dài óng ả, cặp mắt mang theo ý cười nhìn Địch Cửu. Da thịt mềm mại trắng nõn cùng ánh mắt trong trẻo, thoạt nhìn rất giống một con búp bê sứ, lập tức có thể khiến người ta gợi lên cảm giác yêu thích.
- Đúng vậy, tôi là Địch Cửu. Đây là quà Nguyệt Nguyệt tặng cho em, chúc em sinh nhật vui vẻ.
Địch Cửu mỉm cười, lấy ra một cái hộp đưa cho Tô Du. Hộp quà này là Đàm Nguyệt Nguyệt đưa cho hắn, bên trong là thứ gì thì Địch Cửu cũng không biết.
- Cảm ơn cậu, vào trong ngồi đi.
Tô Du vui vẻ tiếp nhận món quà, dừng một chút lại hơi mang một ít nghịch ngợm nói:
- A Cửu, đây là quà Nguyệt Nguyệt tặng cho tôi, cậu từ Mỹ về không có quà cho tôi sao?
Địch Cửu chẳng hề lộ ra nửa điểm xấu hổ, nhìn gương mặt xinh đẹp tựa như búp bê sứ của Tô Du, thở dài một tiếng:
- Vốn tôi định tặng bản thân cho em, nào ngờ em lại làm lơ rồi. Thật xấu hổ quá, nhìn kiểu này thì tôi chỉ có thể đi trước rồi.
Tuy rằng là lời nói giỡn nhưng Địch Cửu quả thật muốn lập tức trở về tiếp tục tu luyện Đại Hành Môn Lục.
- Đừng mà, tôi nhận còn không được sao?
Tô Du che miệng cười, kéo tay Địch Cửu đi vào:
- A Cửu, tôi bằng tuổi Nguyệt Nguyệt, cậu là em họ của cậu ấy chẳng khác nào là em họ của tôi…
Địch Cửu không nói gì nhưng trong bụng thì đang thầm nghĩ, bất luận thế nào thì thoạt nhìn mình cũng lớn hơn Đàm Nguyệt Nguyệt và Tô Du mà nhỉ?
Không đợi Tô Du dẫn Địch Cửu vào bên trong, đã có người tới kéo Tô Du đi rồi. Hôm nay cô là vai chính, nếu không phải bởi vì Địch Cửu thay mặt cho Đàm Nguyệt Nguyệt tới đây thì cô cũng sẽ không có thời gian tới cửa nghênh đón.
Địch Cửu tìm một góc ngồi xuống, hắn tới tham gia vũ hội sinh nhật, chung quy cũng chẳng thể về ngay được.
Theo ánh đèn sáng lên, tiếng ồn ào trong sảnh lớn dần lắng xuống, một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt tươi cười đi tới trước sân khấu, ở bên người ông ta chính là Tô Du vừa mới niềm nở chào đón Địch Cửu.
- Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của con gái tôi, Tô Du. Hiện tại tôi gửi lời cám ơn tới tất cả anh em, bạn bè đã tới chúc mừng, hy vọng đêm nay mọi người có thể thỏa thích vui vẻ.
Cha Tô Du phát biểu đã đưa tới từng đợt vỗ tay nhiệt liệt. Chờ tiếng vỗ tay dừng lại, ông mới tiếp tục nói:
- Đêm nay tôi còn muốn tuyên bố một tin vui khác, Tô Du của chúng tôi đã được gia nhập học viện võ thuật của đại học Yến Kinh.
Lại là tiếng vỗ tay nồng nhiệt hơn nữa.
Hiển nhiên là Tô Du chưa tốt nghiệp đại học thế nhưng có thể vào hệ võ thuật của đại học Yến Kinh thì có tốt nghiệp hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Sau khi Tiên Nữ Tinh xuất hiện, ở trong mắt mọi người thì rời khỏi địa cầu rồi tiến vào Tiên Nữ Tinh là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Thậm chí có lời đồn nói rằng Tiên Nữ Tinh đã tìm được công pháp tu tiên, nói không chừng truyền thuyết tu tiến mấy ngàn năm của Hoa Hạ thật sự sẽ trở thành sự thật.
……
Vũ hội sinh nhật nằm ở tầng cao nhất của cao ốc Bỉ Hà, tối nay tầng ngầm của nó lại không hề ồn ào. Chủ yếu là hôm nay không có trận đấu nào cả, tuy cũng có rất nhiều khách nhưng đa phần số khách này đều đến vì mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà thôi.
Sắc mặt Bỉ Trịnh Sinh âm trầm khó xác định, ở trước mặt ông ta có một gã trung niên mặc đồ màu nâu xám đang đứng vô cùng kính cẩn, hai bên trái phải ông ta còn có hai người đang ngồi. Bên trái là người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, bên phải là một người phụ nữ trên mặt có một vết sẹo lớn. Ông ta vừa mới nhận được tin tức mới nhất từ đám thuộc hạ, Hà Sơn đã mất tích hơn mười hai tiếng đồng hồ, đến bây giờ vẫn chưa có chút tung tích.
- Sinh ca, có khi nào Hà Sơn trốn đi rồi không?
Người phụ nữ có vết sẹo trên mặt bỗng nhiên mở miệng nói.
Dù có vết sẹo lớn trên mặt thì cô ta thoạt nhìn vẫn rất xinh đẹp quyến rũ. Có thể tưởng tượng nếu không tồn tại vết sẹo ấy thì đây chắc chắn là mỹ nữ ngàn dặm khó tìm.
Bỉ Trịnh Sinh khoát tay, giọng nói lạnh lẽo:
- Xem ra ta xem thường Phỉ Khải kia rồi, hoặc là xem thường ả đàn bà cõng Phỉ Khải đi. Nếu ta không đoán sai nói, hẳn là Hà Sơn bị giết rồi.
- Sinh gia, có tin tức.
Một giọng nói gấp gáp truyền tới ngoài cửa, theo sau đó là một người thanh niên tóc dài bước nhanh vào.
Sắc mặt Trịnh Sinh trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên tóc dài kia:
- Cút ra!
Chàng thanh niên tóc dài run lên, nhanh chóng lui ra phía sau, sau đó cẩn thận gõ gõ cửa.
- Vào đi.
Sắc mặt Trịnh Sinh lúc này mới khôi phục bình tĩnh, tựa hồ vừa rồi người đuổi thanh niên tóc dài kia đi không phải ông ta.
Cậu thanh niên lúc này mới cẩn thận đi vào, khom người thi lễ nói:
- Sinh gia, tìm được Hà Sơn rồi. Hôm nay rạng sáng 6 giờ, ở khu bãi rác Loan Bá, cameras đã theo dõi được hình ảnh một thanh niên đem thi thể hà Sơn chôn trong đó, hiện tại thi thể Hà Sơn đã được mang về.
- Khá, khá lắm, dám giết người của Bỉ Trịnh Sinh ta, gan to lắm.
Bỉ Trịnh Sinh nói liên tiếp hai chữ “khá”, ngữ khí lại lạnh lẽo giống như muốn kết thành tảng băng.
- Sinh gia, đây là ảnh chụp cắt từ cameras của kẻ đó.
Thanh niên tóc dài nâng hai tay cung kính đưa một tấm ảnh được phóng đại lên giao cho Trịnh Sinh.
Cameras hiển nhiên không rõ nét lắm, tấm ảnh này chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt.
- Đây không phải Phỉ Khải cũng không phải Thời Cẩm San, người này thoạt nhìn giống như còn khá trẻ tuổi.
Người phụ nữ mặt sẹo nhìn ảnh xong, kinh ngạc nói một câu.
- A!
Gã đàn ông lớn tuổi ngồi bên trái than khẽ một tiếng, không đợi Trịnh Sinh dò hỏi, gã đã nói:
- Người này hôm nay tôi từng gặp thì phải. Đúng rồi, lúc vào đây tôi thấy một cậu thanh niên đi lên club Bỉ Ngạn trên tầng cao nhất. Cậu ta trông rất trẻ, thoạt nhìn rất giống người trên ảnh này.
Trịnh Sinh hít vào một hơi, chậm rãi nói:
- Thà rằng giết nhầm cũng không thể bỏ qua, mở hiện trường club Bỉ Ngạn ra đi.
- Vâng.
Gã trung niên vẫn luôn ở đầu bên kia lên tiếng, nhanh chóng thối lui đến một góc, sau đó xốc bàn gỗ thoạt nhìn như là bàn trà lên, bên trong lộ ra từng hàng nút điều khiển ngay ngắn.
Dòng chữ Club Bỉ Ngạn rõ ràng nằm bên cạnh một hàng nút, gã đàn ông trung niên đầu tiên là mở ra hình chiếu, sau đó nhấn một cái nút, trên vách tường đối diện Bỉ Trịnh Sinh liền xuất hiện một màn hình cực kì rõ nét.
Hình chiếu chính là tình huống trong club, mỗi một ly rượu vang đỏ trong đó đều có thể thấy rõ rành rành, chứ khỏi nói tới người đến tham gia vũ hội.
Cơ hồ là ngay lúc tình huống trong vũ hội bị Trịnh Sinh theo dõi, Địch Cửu liền đứng dậy theo bản năng. Trong lòng hắn bỗng nhiên có một không thoải mái cực độ, tựa hồ có người đang lén lút nhìn trộm hắn vậy.
- Sinh ca, tôi thấy cậu ta rồi. Chính là tên nhóc trong góc mới vừa đứng lên đó, hắn rất giống người trong ảnh mà Trường Mao lấy về.
Người phụ nữ mặt sẹo lập tức chỉ vào Địch Cửu đang bưng ly nước trái cây.
Ánh mắt Bỉ Trịnh Sinh lại không dừng trên người Địch Cửu, mà là nhìn chằm chằm một người thiếu nữ rồi hỏi:
- Cô bé này là ai?
- Đó là nhân vật chính trong vũ hội hôm nay, Tô Du, cũng là con gái của Tô Mẫn Vũ. Tô Mẫn Vũ có một công ty nhỏ ở Lạc Tân, chủ yếu làm trong ngành sản xuất trang phục.
Người đàn ông bên trái Bỉ Trịnh Sinh lên tiếng trả lời.
- Khá khen cho một cô bé xinh đẹp, mang cô bé tới đây, cả kẻ giống trong tấm ảnh kia nữa.
Bỉ Trịnh Sinh gật gật đầu.
Cô gái ấy có lẽ không phải người xinh đẹp nhất thế nhưng lại là loại hình thiếu nữ ngập tràn hơi thở thanh cao giống như mỹ nhân trong tranh, làm cho Bỉ Trịnh Sinh dấy lên một loại cảm xúc thô bạo đang cực kỳ xao động.