Ở cửa học viện Minh Châu, một thiếu niên diện trang phục màu xanh khá phổ thông đang nhìn chằm chằm cửa chính học viện với vẻ mặt chờ đợi.
Tiếng chuông hết giờ của học viện vừa vang lên, cánh cửa học viện mở ra, một đám thiếu niên cả nam và nữ liền chạy ùa ra ngoài.
Nhìn nhóm nam nữ đang cười cười nói nói trước mặt, trong mắt của thiếu niên áo xanh nọ hiện lên một tia ước ao, nhưng rất nhanh, vẻ thất thố đó liền bị hắn giấu nhẹm đi. Thiếu niên kiễng chân lên tiếp tục tìm kiếm ai đó trong đám người đang ồn ào hướng dần ra cổng.
Một lát sau, ánh mắt thiếu niên bỗng bừng sáng, hắn bước thật nhanh vọt tới trước mặt một thiếu nữ tóc dài mặc quần áo màu tím, rồi luống cuống đưa bó hoa trong tay cho cô nàng:
- Mạn Mạn, tặng cho em này.
Thiếu nữ khựng lại. Cô bé tên Mạn Mạn này vô cùng trắng trẻo, làn da mịn màng hệt như da em bé. Khi Mạn Mạn ngẩng đầu lên, gương mặt xinh xắn lộ ra lập tức khiến cho tất cả ánh sáng dường như đều tập trung vào người cô bé vậy. Dùng từ “hạc giữa bầy gà” thì hơi quá, nhưng quả thật Mạn Mạn khiến mọi người đứng xung quanh cô ấy dường như đều bị lu mờ.
Khuôn mặt của cô nàng còn có chút ngây ngô, tuy nhiên cơ thể đã có đường cong nhất định. Có thể tưởng tượng được chỉ cần qua vài năm nữa thôi thì Mạn Mạn nhất định sẽ trở thành một đóa hoa nghiêng nước nghiêng thành. Toàn bộ người trong học viện đều biết đến cô ấy, đệ nhất mỹ nữ của thành phố Minh Châu – Chân Mạn.
Chân Mạn nhìn thiếu niên trước mặt đang tỏ rõ dáng vẻ tương tư mình, không nhận bó hoa trong tay thiếu niên mà im lặng khoảng mười giây rồi mới từ tốn nói:
- Địch Cửu, ngày hôm nay tôi vừa mới lên tới Võ Sĩ cảnh rồi, có lẽ không bao lâu nữa thì tôi phải rời khỏi nước Tề. Cậu hãy tự bảo trọng, sau này nếu chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại.
Cả người Địch Cửu run lên, bó hoa trên tay không hiểu sao bỗng dưng lại nặng đến nỗi làm cậu cầm cũng không vững, đột ngột rơi xuống đất.
Địch Cửu đã hiểu ý của Chân Mạn, hắn biết với tư chất võ đạo của cô nàng thì sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nước Tề, chỉ là không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy mà thôi. Người tu luyện võ đạo chỉ cần trước hai mươi tuổi mà có thể bước vào Võ Sĩ cảnh thì đều có thể rời nước Tề để đi tới Lô Nguyên đế quốc.
Ngày hôm qua, hắn lại thất bại trong cuộc kiểm tra võ đạo mười sáu tuổi, tin tức này dù hắn chẳng muốn nói cho Chân Mạn biết xíu nào nhưng có lẽ toàn bộ người trong thành phố Minh Châu đều đã biết rồi.
- Xin lỗi!
Chân Mạn cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm lời xin lỗi, trong lòng cô nàng âm thầm thở dài rồi vòng qua Địch Cửu đi về phía trước.
Không phải cô không muốn cho Địch Cửu cơ hội, đáng tiếc là lần kiểm tra võ đạo thứ ba của hắn vẫn thất bại. Nếu như lần kiểm tra vừa rồi của Địch Cửu cho ra võ căn thì chưa chắc Chân Mạn sẽ rời nước Tề nhanh như vậy.
…
Nước Tề ở đại lục Á Luân có nền võ đạo cực kỳ thịnh vượng. Tuy trình độ khoa học kỹ thuật ở nơi này vô cùng cao, nhưng tại đây chỉ có luyện võ mới là vương đạo. Tất cả nhân tài khoa học kỹ thuật đều được đào tạo để phục vụ cho võ đạo, thậm chí tất cả những người lãnh đạo cấp quốc gia đều nhất định phải là cường giả.
Ở đại lục Á Luân, người muốn luyện võ thì nhất định phải có võ căn, nếu không có võ căn thì cho dù nỗ lực đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ giúp cường thân kiện thể mà thôi, không có cách nào trở thành cường giả chân chính cả.
Thời gian xuất hiện võ căn của mỗi người vốn không cố định, kiểm tra võ căn thì có vài cấp ở từng độ tuổi. Lần đầu tiên kiểm tra võ căn là lúc đứa bé vừa lên năm, nếu lúc này mà phát hiện được đứa nhỏ đó sở hữu võ căn thì đồng nghĩa với việc tư chất của nó cực kỳ cao.
Nếu năm tuổi mà chưa thấy võ căn xuất hiện cũng không sao, bởi đa số mọi người đều xuất hiện võ căn ở lần kiểm tra năm mười hai tuổi, vậy nên lần đầu kiểm tra chưa nói lên được khả năng luyện võ của từng người. Tuy nhiên, nếu lần thứ hai mà võ căn của đứa bé đấy vẫn chưa hiển hiện, vậy thì chỉ có thể trông đợi may mắn ở lần kiểm tra cuối cùng lúc mười sáu tuổi.
Và giả dụ như lần cuối cùng này mà vẫn kiểm tra không ra võ căn, thế thì quá nửa có thể khẳng định là người đấy hoàn toàn không có khả năng luyện võ. Bởi vì trên toàn đại lục Á Luân, chưa hề nghe nói có bất kì ai sau mười sáu tuổi mà xuất hiện võ căn cả.
Địch Cửu từ nhỏ đã vô cùng thông minh, trước đây được xưng là thần đồng số một ở nước Tề. Cha của hắn – Địch Sam gửi gắm toàn bộ hy vọng võ đạo của Địch gia trên người Địch Cửu.
Có một câu nói “càng hy vọng bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu”, câu nói này quả thật là vận lên người Địch Cửu.
Lần kiểm tra đầu tiên, cậu nhóc con nhà họ Địch đã khiến người thân vô cùng hụt hẫng. Ngay cả bản thân cậu cũng vậy. Nhất là khi nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa đang cố gắng luyện võ, vốn là mọi người đều cùng một vạch xuất phát, giờ đây mình lại bị bỏ tuột hẳn phía sau, khỏi nói Địch Cửu có bao nhiêu buồn bã. Nhưng tinh thần của Địch Cửu vốn lạc quan, cậu nhóc tin tưởng võ căn của mình nhất định sẽ xuất hiện, chỉ là hơi trễ một chút mà thôi, vậy nên Địch Cửu vẫn dốc hết toàn bộ tinh lực của mình vào việc học tập.
Trước năm mười hai tuổi, Địch Cửu dùng tám năm đã học được lượng kiến thức mà người khác phải dùng hai ba chục năm, thậm chí hắn còn thiết kế ra được phi thuyền kiểu mới.
Nhưng bất hạnh là kết quả của lần kiểm tra thứ hai này vẫn không khác biệt tí nào so với lần trước!
Lúc bấy giờ, không chỉ mỗi Địch Cửu mà cả cha của hắn cũng đã cực kỳ sốt ruột.
Địch Cửu cũng vì vậy mà mất đi hứng thú học tập, trước đó hắn nỗ lực học kiến thức khoa học kỹ thuật chỉ là tranh thủ khoảng thời gian mà mình chưa thể học võ như người khác. Bây giờ thì đã hai lần kiểm tra liên tục không có võ căn, Địch Cửu đâu còn tâm trạng học tập nữa.
Cha của Địch Cửu luôn cố gắng an ủi hắn, năm hắn mười sáu tuổi võ căn nhất định sẽ xuất hiện thôi.
Nhưng mà Địch Cửu không muốn tiếp tục chờ đợi vận may của mình tới, hắn quyết định bắt đầu chuyển sang học y thuật.
Ở đại lục Á Luân thì nhân tài khoa học kỹ thuật lại không kiếm được bao nhiêu tiền, địa vị cũng có thể xem là khá thấp, thế nhưng y đạo thì lại hoàn toàn khác, y đạo có địa vị gần với võ đạo. Thậm chí nếu như có trình độ y đạo xuất sắc thì còn được mọi người tôn kính hơn cả cường giả võ đạo thông thường.
Cơ mà Địch Cửu học y không phải vì địa vị, mà là hắn lo lắng trước cho tương lai.
Tiết Đà – đại sư y đạo ở nước Tề đã từng nói, tông sư y đạo cao cấp nhất có thể thông qua một vài cách để làm cho một người không có võ căn có thể tu luyện. Địch Cửu học tập y đạo chính là để tạo cho bản thân một con đường lui. Lỡ mà lúc mười sáu tuổi hắn vẫn không có võ căn thì hắn muốn thông qua trình độ y đạo của mình để mở ra một con đường luyện võ.
Ý nghĩ này Địch Cửu chưa hề nói với bất kỳ ai, bởi vì nếu nói ra thì chắc chắn chỉ nhận lại được sự chế nhạo.
Một tông sư y đạo có khả năng khiến cho người không có võ căn có thể luyện võ, đó là người còn tôn quý hơn so với Tề vương, trên toàn đại lục Á Luân chưa chắc đã có một người như vậy, Tiết Đà nói cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Địch gia vốn là cực kỳ phú quý, Địch Sam lại là đệ nhất chiến thần, đệ nhất tướng quân của nước Tề. Địch Cửu là con trai độc nhất của Địch Sam, cho nên tất cả tài liệu về y học mà hắn muốn đều sẽ có.
Bốn năm qua đi, Địch Cửu đã đọc hiểu toàn bộ sách vở, tài liệu về y học mà Địch gia có thể lấy được, hơn nữa là đã bái các danh y ở nước Tề như Tiết Đà, Vạn Xuyên, Phương Tích Lâm,… làm thầy. Địch Cửu có trí thông minh tuyệt đỉnh cho nên chỉ dùng bốn năm học y mà trình độ y thuật của hắn thậm chí còn cao hơn một vài vị đại sư y đạo.
Năm Địch Cửu mười lăm tuổi, hắn thích một cô gái, chính là Chân Mạn - đệ nhất mỹ nữ của thành phố Minh Châu, nước Tề.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chân Mạn thì Địch Cửu đã dính tiếng sét ái tình với cô nàng rồi. Không biết bởi vì thiếu niên dễ si tình hay là do Chân Mạn thật sự quá đỗi xinh đẹp mà vừa chạm phải ánh mắt, hắn đã không cách nào quên được hình bóng hay khuôn mặt của người đẹp được nữa.
Vì vậy Địch Cửu liền nói cho cha mình việc hắn thích Chân Mạn, hy vọng ông ấy có thể vì hắn mà đi Chân gia cầu hôn.
Mặc dù Địch Sam có tới sáu đứa con trai, nhưng năm người con trước đều đã tuẫn thân vì nước, chỉ còn lại duy nhất Địch Cửu. Chưa nói tới tinh thần hiếu học của Địch Cửu, cho dù Địch Cửu là một tên vô dụng chỉ biết ăn no chờ chết thì với thân phận con trai duy nhất của mình, Địch Sam cũng sẽ đích thân đi tới nhà gái cầu hôn.
Địch Sam là đệ nhất tướng quân nước Tề, nắm trong tay hơn bảy phần mười quân đội cả nước, có thể nói là dưới một người trên vạn người. Ông ta tự mình đi Chân gia cầu thân, phải nói là đã cho Chân gia thể diện rất lớn.
Thế nhưng, trước yêu cầu cầu hôn của Địch Sam, Chân gia không đáp ứng mà cũng chẳng từ chối, chỉ khéo léo bảo là hai đứa trẻ hãy còn nhỏ, đợi đến khi chúng trưởng thành thì sẽ tự mình quyết định.
Thái độ Chân Mạn cũng giống như Chân gia, không đồng ý mà cũng chẳng hề từ chối, bình thường cô nàng vẫn hay qua lại gần gũi với Địch Cửu, nhưng lại chưa bao giờ hứa hẹn hay gieo cho cậu quá nhiều hy vọng nào.
Chẳng mấy chốc đã đến năm Địch Cửu mười sáu tuổi, đáng buồn thay, nỗi lo lắng, bất an của hắn đã biến thành hiện thực. Lần kiểm tra võ căn thứ ba của Địch Cửu, kết quả cuối cùng vẫn là một chữ tàn nhẫn “KHÔNG”!