Chân Mạn đi rồi, dù cho Địch Cửu nghĩ mình phải mau tỉnh mộng thôi nhưng chỉ cần nhớ đến gương mặt xinh đẹp của Chân Mạn, thậm chí trước khi bỏ đi cô còn nói ba từ "thật xin lỗi” với hắn, thật sự khiến hắn không còn một chút ý chí muốn kháng cự nào.
Nếu như không có Khúc Tiểu Thụ bên cạnh, chắc giờ Địch Cửu vẫn ôm bộ dạng chán chường xuống dốc không phanh.
Từ khi biến thành một kẻ chơi bời lêu lổng ở thành phố Minh Châu này, Khúc Tiểu Thụ luôn là bằng hữu duy nhất của Địch Cửu. Khúc Tiểu Thụ có căn cơ học võ từ nhỏ, nhưng lại không hề thích tập võ chút nào. Cả ngày cậu ta lang thang khắp nơi cùng với một Địch Cửu chẳng có chút căn cốt võ vẽ gì. Tuy Địch Cửu không có ý định làm cường hào ác bá, nhưng thực tế mà nói, ở thành phố Minh Châu chẳng có ai dám gây sự với Địch Cửu cả. Theo tình huống bình thường, chỉ cần thấy Địch Cửu và Khúc Tiểu Thụ đến, nếu tránh được mọi người đều nhanh chóng tránh xa mở đường cho bọn họ.
Mãi đến hai năm sau, khi Địch Cửu và Khúc Tiểu Thụ mười tám tuổi đang say sưa uống rượu ở một quán ven đường, hắn bất chợt trông thấy Chân Mạn trở lại quê nhà thăm gia đình, đi bên cạnh cô là một thanh niên anh tuấn mặc một thân trang phục màu trắng bắt mắt, trên lưng còn dắt theo một thanh trường kiếm.
So với hai năm trước, Chân Mạn của tuổi mười tám càng thêm thanh lệ thoát tục, dù đứng giữa phố xá đông người thì bóng dáng mỹ miều thanh tao của cô cũng đủ làm cho cảnh đẹp xung quanh dường như bị phai mờ cả. Nhìn trong đáy mắt cô ấy dường như không dung chứa bất cứ điều gì, Địch Cửu chợt nhận ra trong lòng Chân Mạn sớm đã không còn chút hình ảnh nào của hắn nữa.
Chân Mạn và chàng trai kia sóng vai bên nhau, thật giống hệt một đôi tiên đồng ngọc nữ. Đáy lòng Địch Cửu như bị chua xót vây lấp, dù cho hắn biết rõ mình và Chân Mạn không thể đến với nhau được nữa, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, hắn mới phát hiện hóa ra bản thân vốn chưa từng buông bỏ được mối tình đó.
- Haha, có gì đặc biệt đâu. A Cửu à, nếu như cậu có căn cốt võ thuật thì một trăm Chân Mạn cũng không theo kịp gót chân cậu ấy chứ. Lại đây, chúng ta cùng uống rượu nào!
Khúc Tiểu Thụ say đến híp hết cả mắt lại, cầm lấy ly rượu ngửa cổ ra sau cạn sạch, đầu lưỡi cuốn từng giọt rượu, phán xanh rờn.
Địch Cửu lại không muốn uống nữa, lúc này hắn đang nghĩ đến mục đích mình học y thuật. Hồi trước hắn theo đuổi ngành y này cũng vì lo lắng cho kỳ khảo thí năm mười sáu tuổi không có võ căn, thành ra mới muốn theo nghề thuốc hành y tế thế, tiện thể tìm cách khai phá căn cốt võ học của mình. Thế nhưng, vì sao sau khi kiểm tra về phát hiện bản thân không có võ căn, hắn lại quên mất đi quyết tâm lúc đầu luôn chứ?
Không những thế, Địch Cửu hắn còn chơi bời lêu lỏng suốt hai năm qua. Mặc dù cha không trách cứ hắn lời nào, nhưng làm sao hắn không biết trong lòng người thật ra vô cùng thất vọng?
Đã vậy, trước kia vì cái gì mà hắn bỏ ra bốn năm để học y? Khúc Tiểu Thụ nói không sai, nếu Địch Cửu hắn đây có căn cốt võ thuật thì tuyệt đối sẽ không hề thua kém Chân Mạn.
Nhìn bóng dáng Chân Mạn dần dần khuất khỏi tầm mắt, Địch Cửu đứng lên, một hơi uống cạn ly rượu rồi ném cái ly trong tay vào tường.
Từ hôm nay trở đi sẽ không còn kẻ nông nổi đa tình kia nữa.
- Chuyện gì vậy?
Trong lúc mơ màng Khúc Tiểu Thụ nhỏm đầu dậy hỏi một câu, về phần nhân viên bên ngoài nhìn thấy Địch Cửu phá nát gian phòng cũng không dám ho he nhiều lời.
Địch Cửu hít vào một hơi thật sâu rồi bảo:
- Khúc Tiểu Thụ, về sau tôi không uống rượu nữa, tôi phải tiếp tục hoàn thành mục tiêu của đời mình mới được.
Khúc Tiểu Thụ ngáy to vài tiếng, nào có nghe được lời Địch Cửu nói.
...
Địch Cửu nói được là làm được, một lần nữa hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu y thuật không ngừng nghỉ.
Ở nước Tề này đã không còn người nào có thể làm thầy của hắn nữa rồi, chuyện này đối với Địch Cửu mà nói cũng không phải là vấn đề quan trọng.
Chớp mắt đã ba năm trôi qua, thời gian ba năm vừa rồi, Địch Cửu thử qua vô số dược liệu, tạo ra vô số phương thuốc. Trong ba năm này hắn vẫn không tìm được cách khai phá căn cốt của bản thân, nhưng lại chế ra ba phương thuốc trợ giúp võ giả tu luyện.
Những phương thuốc này một khi xuất hiện cũng đủ để khiến kẻ luyện võ điên cuồng vì nó, nhưng Địch Cửu lại không công khai bất cứ phương thuốc nào dù chỉ một.
Mấy ngày nay Địch Cửu đang phát điên đào dược liệu khắp triền núi Bắc Sơn, bởi vì hắn mới tìm ra một phương thuốc có thể khai phá võ căn, mà dược liệu chủ đạo trong phương thuốc này chính là Tàng Địa Ma.
"Một hòn đá ư?" Địch Cửu cúi người phủi đất bùn phía trên nhặt lên một hòn đá xám ngoét.
Rõ ràng hắn đào theo dấu rễ cây Tàng Địa Ma, thế quái nào không đào ra Tàng Địa Ma mà lại đào được hòn đá?
Ban đầu Địch Cửu định ném hòn đá kia đi, nhưng khi nắm trong tay lại có cảm giác buốt lạnh làm hắn nghi ngờ hòn đá này có điểm không giống với hòn đá bình thường.
Biết đâu nó lại là một viên băng ngọc, mà băng ngọc có giá trị thế nào Địch Cửu cũng không để ý. Mặc dù toàn bộ dân chúng trong trong thành phố đều biết hắn chẳng có gì, nhưng ít ra nói đến tiền bạc thì hắn lại chưa bao giờ thiếu.
Cha hắn là Địch Sam - công thần khai quốc của nước Tề, cùng Vương thượng Minh Dịch vương là anh em chí cốt. Hắn có năm người anh trai, trong đó bốn người đã xả thân hi sinh vì nước, người còn lại vì bảo vệ Tam hoàng tử mà chết. Ngoài ra hắn còn hai người chị gái rất xinh đẹp đều được gả vào hoàng thất Minh Dịch, có thể nói ở nước Tề này, Địch gia hắn phú quý cực hạn.
Với xuất thân như thế, sao Địch Cửu hắn còn sợ thiếu tiền tiêu xài nữa chứ?
“Nếu thật sự là băng ngọc thì ngày hôm nay vất vả như thế kể ra cũng đáng!” Địch Cửu cười cười tự giễu cợt mình, xoa xoa hòn đá dính bùn trong tay. Hắn không quan tâm tiền bạc, chỉ là nhặt được hòn đá này thì ít nhiều cũng coi như an ủi bản thân ngày hôm nay không phải không thu hoạch được gì hết.
Địch Cửu chưa kịp nhét hòn đá vào túi đã nghe thấy tiếng “KÉT” xé trời trên không trung vang vọng, hắn kinh hãi ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy giữa bầu trời xanh thẳm xuất hiện một khe hở tối đen như mực.
Một tia chớp lóe sáng từ trong khe hở kia giáng xuống, ngay lập tức đánh thẳng xuống đỉnh đầu hắn, Địch Cửu theo bản năng nhắm nghiền mắt lại, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
Giống hệt như bị một thùng nước đá nhiễm điện đổ ụp lên đỉnh đầu, toàn bộ thân thể Địch Cửu bất giác lạnh run lên, thậm chí cảm giác còn lan ra hai bên mang tai.
“Không... Không có chuyện gì sao?” Địch Cửu ngẩng đầu phóng tầm mắt về bầu trời phía xa vẫn thấy khẽ hở đen ngòm kia còn ở đó. Theo bản năng hắn cúi đầu nhìn hòn đá tro xám bụi bẩn trong tay, ngay tức khắc khiếp đảm nhận ra, giữa hòn đá bụi bẩn ban nãy có một tia sáng nhàn nhạt đang phát ra ánh kim.
Đây không phải tia chớp ánh kim mình vừa mới nhìn thấy sao? Hình thù chẳng khác gì, vậy làm sao có thể thu nhỏ lại nằm trong hòn đá này? Hắn vẫn còn nhớ rất rõ thời điểm đào được hòn đá, trên bề mặt của nó vốn không hề có tia sáng nào cả. Không đúng, còn cả tay mình nữa...
Cổ tay lẫn cánh tay của Địch Cửu đều có dấu vết tia chớp đen in phía trên, bất chợt hắn cảm nhận được thân thể mình trên dưới đều có biến hóa không nói thành lời, đại não thoáng chốc trở nên vô cùng thông tỏ. Địch Cửu biết mình vốn thông minh, nhưng trước khi chuyện này xảy ra hắn có thể khẳng định chưa bao giờ đầu óc hắn lại minh mẫn thông suốt như bây giờ.
Hòn đá xám kia tuyệt đối là bảo vật, còn tia sáng vàng kim bên trong cũng không phải vật tầm thường. Xem ra vừa rồi khi tia chớp giáng xuống đã không giáng lên người hắn mà đánh xuống hòn đá và bị nó hấp thụ hoàn toàn.
Địch Cửu lúc này làm gì còn tâm tư để tiếp tục chuyện đào bới dược liệu, hắn đợi không nổi nữa, chỉ muốn phi ngay về nhà để đem hòn đá này cho cha hắn xem. Đồng thời hắn cũng muốn nói cho Minh Dịch vương biết chuyện ở đây xuất hiện khe hở màu đen. Bấy lâu hắn vẫn thầm áy náy vì bản thân mình đã không thể cùng mấy người anh trai tận lực trên chiến trường, thế nên nếu có thể trở về bẩm báo chuyện có khe hở xuất hiện giữa không trung cũng coi như là vì nước hiến chút sức mọn vậy.
Một khi Minh Dịch vương muốn trọng thưởng cho hắn, hắn nên muốn cái gì thì tốt nhỉ? Đúng rồi, hắn muốn được rời khỏi nước Tề để sang đế quốc Lô Nguyên thăm thú.
- A Cửu, chạy mau!
Địch Cửu còn đang thả hồn nghĩ đến tận đế quốc xa xôi kia, thì bỗng dưng bên tai truyền đến giọng hét đầy hốt hoảng của Khúc Tiểu Thụ.
- Tiểu Thụ, có chuyện gì thế? Sao lại phải chạy trốn?
Địch Cửu kinh ngạc nhìn người bạn tốt Khúc Tiểu Thụ của mình đang chạy hoảng loạn từ xa tới đây, hắn không hiểu chuyện gì bèn vội vã hỏi ngược lại. Cha hắn là tướng quân Địch Sam ở nước Tề đấy, dưới một người trên vạn người, có chuyện gì mà muốn Địch Cửu hắn phải bỏ chạy chứ?