Lúc hai giờ sáng, Địch Cửu về tới Đàm Hạnh Đường. Hắn dự định tạm biệt Thời Cẩm San và Phỉ Khải, đồng thời dặn bọn họ cũng nhanh chóng trốn đi. Với thế lực của Bỉ Trịnh Sinh e rằng rất nhanh sẽ điều tra được Địch Cửu đang ở Đàm Hạnh Đường, thậm chí trước khi trời sáng thì người của hắn có thể đã mò tới đây rồi.
Đàm Hạnh Đường vẫn còn sáng đèn, Địch Cửu vừa vào cửa thì thấy Phỉ Khải, Thời Cẩm San và Đàm Nguyệt Nguyệt vẫn đang ngồi trong đại sảnh, biểu cảm của ba người đều rất nặng nề.
Thấy Địch Cửu đi vào, Đàm Nguyệt Nguyệt liền đứng lên hỏi:
- Tiểu Cửu, sao ngay cả một cuộc điện thoại mà cậu cũng không gọi về?
- Thật xin lỗi, điện thoại của tôi bị hư, trễ như vậy rồi sao cô lại tới đây?
Địch Cửu không có tâm trạng nói đùa với Đàm Nguyệt Nguyệt.
- Khi tôi xong chuyện thì liền đi tới cao ốc Bỉ Ngạn, nhưng mà người ở đó không cho tôi vào. Tôi gọi điện cho Tô Du thì không ai nghe máy. Tôi trở về đây muốn hỏi cậu xem chuyện gì xảy ra thì được chị gái này kể cho sự thật về cao ốc Bỉ Ngạn khiến tôi rợn cả người, có đúng thật là vậy không?
Địch Cửu gật đầu đáp:
- Xem ra cô đã biết chuyện về lôi đài Thái Bình nằm ở dưới cao ốc Bỉ Ngạn, đã như vậy thì tôi sẽ kể hết mọi chuyện xảy ra tối nay cho cô. Không chỉ tôi mà cả Tô Du thiếu chút nữa cũng bị Bỉ Trịnh Sinh hại chết.
Thiếu chút nữa bị hại chết là không thể nào, tuy nhiên Địch Cửu hiểu đó là do hắn luyện thành đao đầu tiên trong Địch Thị Thất Đao. Nói cách khác, nếu như là mấy ngày trước thì Địch Cửu đúng là có thể đã bị giết.
- Bỉ Trịnh Sinh đã biết cậu là người cứu Khải?
Thời Cẩm San kinh hoàng đứng lên, cảm thấy hơi hổ thẹn. Nếu mà chuyện này để Bỉ Trịnh Sinh biết được thì tương lai của Địch Cửu chỉ có thể trốn chạy mà sống qua ngày giống như hai người bọn.
Thủ đoạn của Bỉ Trịnh Sinh độc ác như thế nào thì Thời Cẩm San rõ hơn ai hết.
Đàm Nguyệt Nguyệt cũng kinh hoảng, lúc ban đầu mới nghe Thời Cẩm San kể chuyện về lôi đài Thái Bình thì Đàm Nguyệt Nguyệt vẫn chưa hề tin. Cô ấy đã sống ở Lạc Tân nhiều năm rồi mà chưa từng nghe được bất cứ thứ gì tương tự như lôi đài Thái Bình, loại chuyện này thật sự quá xa lạ với cô ấy.
Địch Cửu trả lời:
- Đúng vậy, là tôi vô tình lộ mặt trên camera cho nên hiện giờ chúng còn chưa tìm được tới đây. Về phần Tô Du là do Bỉ Trịnh Sinh thèm muốn sắc đẹp của cô ấy, rồi…
Đang nói đến đây thì Địch Cửu chợt dừng lại. Hắn nghĩ tới một việc, sở dĩ Bỉ Trịnh Sinh đột nhiên muốn ra tay với Tô Du có thể là vì hắn. Với địa vị như Bỉ Trịnh Sinh thì chắc chắn sẽ không tốn thời gian xem một cái tiệc sinh nhật bình thường, mà bởi vì truy tìm Địch Cửu cho nên mới vô tình nhìn thấy Tô Du, cho nên Tô Du thật sự là vì hắn nên mới bị vạ lây.
Hiểu được mọi chuyện, Địch Cửu cảm thấy có lỗi. Vốn là hắn dự định lén lút rời khỏi Lạc Tân, né tránh Bỉ Trịnh Sinh, nhưng mà hiện tại Địch Cửu đã đổi ý. Nếu cha mẹ của Tô Du thật sự là vì hắn nên mới chết oan thì hắn nên báo thù cho họ.
- Rồi thế nào?
Đàm Nguyệt Nguyệt rất lo lắng hỏi. Nhớ lại những gì mà Thời Cẩm San nói về chủ nhân của lôi đài Thái Bình và sự đáng sợ của hắn, Đàm Nguyệt Nguyệt bây giờ mới nhận ra cô ngây thơ đến mức nào.
Địch Cửu trầm giọng đáp:
- Bỉ Trịnh Sinh phái người bắt cóc Tô Du, bị cha của Tô Du phát hiện, kết quả là ông ấy trong lúc phản kháng đã bị giết, mẹ của Tô Du cũng bị sát hại, sau đó chúng đã mang Tô Du đi.
- Đám súc sinh!
Đàm Nguyệt Nguyệt tức giận, sau đó xoay người muốn đi báo cảnh sát.
Thời Cẩm San giữ Đàm Nguyệt Nguyệt lại:
- Cô không nên báo cảnh sát, không làm gì được hắn đâu. Cho dù là bắt hắn thì luật sư của hắn sẽ nộp tiền bảo lãnh cứu hắn ra ngoài. Quốc tịch của hắn không phải là Hoa Hạ mà hắn giờ là người nước Ý.
Địch Cửu than thở:
- Chị Thời nói không sai, với năng lực của cô thì không thể làm gì được Bỉ Trịnh Sinh. Đến cả Tô Du còn hiểu đạo lý nào, sao cô lại không hiểu vậy?
- Tô Du đang ở đâu?
Nhắc tới Tô Du, Đàm Nguyệt Nguyệt nóng ruột, vội vàng hỏi.
Địch Cửu đáp:
- Bọn chúng cũng muốn bắt tôi, may mà tôi trốn thoát, tôi nghe được bọn chúng vô tình nói ra địa điểm giấu Tô Du cho nên đã tới đó cứu cô ấy ra. Hiện tại Tô Du đã đi Yên Kinh, Tô Du muốn đi tìm cô của mình.
Địch Cửu không muốn nói là hắn đã giết ngược đám người muốn bắt hắn. Phỉ Khải và Thời Cẩm San thì thôi, chứ Đàm Nguyệt Nguyệt không được kín miệng, khó đảm bảo cô ấy sẽ giữ được bí mật về hắn.
Đàm Nguyệt Nguyệt nghe Địch Cửu nói như vậy thì vành mắt đỏ bừng vì tức giận nhưng cũng đành phải ngồi xuống. Cô hiểu Địch Cửu nói đúng, hơn nữa bây giờ Tiên Nữ Tinh đã được khai phá, rất nhiều thứ nay đã thay đổi.
- Cậu cũng dự định đi?
Đàm Nguyệt Nguyệt nhìn Địch Cửu hỏi.
- Không sai, tôi đúng là đang định đi, mọi người cũng nên rời đi ngay, sớm muộn gì Bỉ Trịnh Sinh cũng sẽ tìm tới nơi này.
Nói hết câu thì Địch Cửu lấy Đại Hành Môn Lục đưa cho Phỉ Khải:
- Anh Phỉ hãy cầm lại đi.
Quyển sách này hắn còn chưa xem xong, nhưng mà nếu mọi người phải tách ra thì phải trả lại cho Phỉ Khải. Sớm muộn gì Địch Cửu cũng sẽ đi Tiên Nữ Tinh, đến lúc luyện xong Địch Thị Thất Đao thì lo gì mà không tìm được công pháp tu đạo tốt hơn ở trên Tiên Nữ Tinh.
Phỉ Khải chặn tay cầm sách của Địch Cửu:
- Cậu em giữ lấy đi, tôi có cầm nó thì cũng không dùng được. Cậu cứ cầm nó mà luyện cho tốt, nếu sau này có con cháu của tôi đến thì cậu giao lại cho tụi nó là được. Hiện tại tôi và Cẩm San phải đi, sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại.
Nói xong Phỉ Khải liền xoay người rời đi, Thời Cẩm San chào Địch Cửu một tiếng rồi liền Xem ảnh 1 của chương
- Chờ một chút.
Địch Cửu gọi Phỉ Khải lại, mặc dù Phỉ Khải nói là cho hắn mượn, nhưng mà thực tế chẳng khác nào là cho luôn, đây là để báo đáp ân cứu mạng của Địch Cửu.
- Cho tôi mượn điện thoại.
Địch Cửu nói xong thì lấy Địch Thị Thất Đao từ trong lồng ngực ra.
Thời Cẩm San hơi nghi hoặc lấy điện thoại đưa cho Địch Cửu, hắn cầm điện thoại chụp lại toàn bộ sáu đao đầu tiên trong Địch Thị Thất Đao, sau đó trả lại điện thoại cho Thời Cẩm San rồi nói:
- Đây là bí kíp tu luyện gia truyền của tôi, sau này hai người có thể luyện thử xem sao.
Sở dĩ không chụp luôn cả đao thứ bảy là bởi vì yêu cầu tu luyện xong sáu đao đầu tiên thì mới có thể xem công pháp đao thứ bảy. Nhưng mà cho đến tận bây giờ, ngoại trừ người viết Địch Thị Thất Đao thì toàn bộ Địch gia vẫn chưa có người nào có thể tu luyện tới đao thứ bảy.
Phỉ Khải thấy vậy thì nói với Địch Cửu:
- Chú em đúng là người quan minh lỗi lạc, tôi không nhìn nhầm người, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại nhau.
Đàm Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh chờ hai người kia đi khỏi thì mới lên tiếng:
- Địch Cửu, tuy là không biết vì lí do gì mà cậu tới nhà tôi làm công, nhưng mà tôi có thể khẳng định thành tựu tương lai của cậu chắc chắn không tầm thường. Lạc Tân không phải nơi để ở lâu, tôi cũng sẽ quay về Yên Kinh ngay, chờ khi gặp được ông của tôi thì tôi sẽ nói chuyện này cho ông biết.
Truye nyy.co m
Nhìn ba người đều đã đi, Địch Cửu nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, đóng cửa Đàm Hạnh Đường, rồi liền đi khỏi nơi đó.
Kế hoạch ban đầu của hắn là lập tức rời khỏi Lạc Tân, điểm đến tốt nhất là Lâm Xuyên. Hiện tại hắn để đổi ý, trước khi rời đi thì phải đánh vào lôi đài Thái Bình, giết Bỉ Trịnh Sinh.
Mặc dù hắn vừa giết sáu người, nhưng mà ngoại trừ phải đối mặt với sự truy sát của Bỉ Trịnh Sinh thì Địch Cửu không bị sao cả, bởi vì Bỉ Trịnh Sinh chắc chắn sẽ thay hắn che giấu chuyện này.
Còn về cái chết của cha mẹ Tô Du thì không biết Bỉ Trịnh Sinh làm thế nào để che giấu, cơ mà Địch Cửu cũng không quan tâm. Việc hắn để ý lúc này là làm thế nào để giết Bỉ Trịnh Sinh.