Hồ Thiên Lý trừng mắt liếc vợ mình một cái, vô cùng kính cẩn nói chuyện với Địch Cửu:
- Bác sĩ Địch, đây là con trai tôi, Hồ Phi, sau khi nó xuất viện tình trạng dường như càng lúc càng kém đi.
Địch Cửu nói với vợ chồng Hồ Thiên Lý:
- Anh chị chờ ở ngoài đi, không được tiến vào quấy rầy tôi. Lâm Ba, cậu ở lại phụ tôi nhé.
Địch Cửu không cần phụ tá, sở dĩ kêu Lâm Ba ở lại cũng là vì muốn truyền thụ một chút tay nghề y học cho anh. Còn có một nguyên nhân nữa chính là Lâm Ba đã từng thấy Ngũ Âm Lục Dương Thủ của hắn.
Lâm Ba nghe thấy Địch Cửu cho phép mình ở lại quan sát, kích động đến nỗi chẳng thốt nên lời. Lưu Kỳ Yến còn đang do dự, Hồ Thiên Lý đã luôn miệng vâng dạ rồi sau đó kéo bà ra khỏi phòng.
Y biết rõ, một khi quấy rầy sự riêng tư của cao nhân, đối phương rất có khả năng sẽ phất tay áo bỏ đi.
Chờ vợ chồng Hồ Thiên Lý ra ngoài rồi, Địch Cửu mới đi ra phía trước nắm lấy tay Hồ Phi. Lâm Ba từng thấy qua phương pháp của Địch Cửu rồi nên đối với việc nâng người lên này thật ra cũng không để ý lắm, nhưng khi anh thấy Địch Cửu rút hết ống dưỡng khí của Hồ Phi thì trong lòng chỉ có thể âm thầm cảm thấy may mắn là vợ chồng Hồ Thiên Lý không có ở đây, nếu không chắc hai người họ nổi điên lên mất.
- Lâm Ba, y thuật của tôi hiện tại cậu còn chưa học được, trước tiên tôi sẽ dạy cậu một ít phương pháp nhập môn đơn giản.
Địch Cửu tùy tay đặt một chưởng lên ngực Hồ Phi, bắt đầu giải thích một ít khái niệm y học.
Bất luận căn bệnh nào cũng đều có căn nguyên, căn nguyên này có thể là virus cũng có thể là vì dư thừa, muốn chữa bệnh từ căn bản thì không phải đau đầu trị đầu chân đau trị chân, mà trước hết phải tìm được nguyên nhân gây ra chứng bệnh ấy.
Bệnh của Hồ Phi thật ra nghiêm khắc mà nói không thuộc về bệnh tim cũng không phải hệ hô hấp có vấn đề khiến cho không ngừng thở dốc, mà là vì đặc thù thể chất tạo thành bệnh rỉ máu.
Loại tình huống này kỳ thật nhẹ hơn rất nhiều so với Liêm Sa Vũ, hơn nữa thực lực của Địch Cửu hiện tại so với lúc trị liệu cho Liêm Sa Vũ lúc trước còn mạnh hơn rất nhiều, cho nên chữa trị cho Hồ Phi là việc rất nhẹ nhàng.
Tay của Địch Cửu quá nhanh, Lâm Ba chỉ có thể nỗ lực ghi nhớ mỗi một câu mà hắn nói.
Gần mười lăm phút, cổ tay Địch Cửu vừa chuyển, Hồ Phi liền bị hắn nâng lên không trung rồi lại được thả xuống giường. Địch Cửu giơ tay lôi ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Hồ Phi.
Giờ phút này Hồ Phi sớm đã không còn tím tái cả người hay thở dốc dồn dập nữa, không chỉ như thế, sắc mặt của cậu ta còn hơi hơi phiếm hồng, hiển nhiên đã tiến vào trong giấc ngủ say.
- Bác sĩ Địch, cậu ta khỏi rồi sao?
Lâm Ba khiếp sợ nhìn chằm chằm Hồ Phi, anh biết lời mình hỏi là dư thừa, chỉ cần không phải đồ ngốc đếu sẽ biết Hồ Phi đã bình thường trở lại rồi.
Đây đâu phải là chữa bệnh nữa? Đây quả thực là pháp thuật của tiên gia mà.
Địch Cửu hơi hơi mỉm cười, đáp:
- Không sai, cậu ta khỏi rồi. Cậu ra gọi vợ chồng Hồ Thiên Lý vào đi, tôi còn mấy câu muốn hỏi ông ta.
- Vâng… vâng…
Lâm Ba nhanh chóng chạy vọt ra mở cửa.
Đôi mắt của vợ chồng Hồ Thiên Lý không rời khỏi cánh cửa phòng một giây nào, Lâm Ba vừa mở ra, hai người liền vội vàng nhào tới.
- Bác sĩ Lâm, thế nào rồi?
- Đã khỏi rồi, hai người tự vào xem đi.
Lâm Ba thở phào nhẹ nhõm, y thuật của Địch Cửu lại một lần nữa đổi mới nhận thức của anh với y học.
Hồ Thiên Lý và Lưu Kỳ Yến nào còn rảnh để mà lo lắng khách sáo, lật đật chạy tới chỗ Hồ Phi.
Dấu hiệu thở dốc của Hồ Phi đã hoàn toàn biến mất không thấy, màu tím trên mặt và trên người cậu ta đều đã thối lui, giờ phút này trên mặt cậu lại có vẻ hồng hào khỏe mạnh. Nhìn con trai ngủ say mà hít thở đều đặn, Hồ Thiên Lý và Lưu Kỳ Yến sao lại không nhận ra con trai mình đã khỏe hơn cơ chứ.
Lưu Kỳ Yến kích động xong liền quỳ xuống trước mặt Địch Cửu, hắn nhanh chóng ngăn cô ta lại rồi nói với Hồ Thiên Lý cũng đang kích động giống vậy ở bên cạnh:
- Anh Hồ, tôi có vài vấn đề liên quan đến Tiên Nữ Tinh muốn hỏi anh một chút.
- Không dám nhận, không dám nhận, trực tiếp gọi tôi là Thiên Lý được rồi. Bác sĩ Địch vào trong ngồi đi, tôi biết gì nhất định sẽ nói hết, không có nửa điều giấu giếm.
Hồ Thiên Lý vội vã xua tay, liên thanh nói.
Địch Cửu cười bảo:
- Nếu đã vậy thì anh cũng gọi tên tôi đi, thật ra tôi không phải bác sĩ đâu, cũng không tính toán trở thành bác sĩ.
- Vậy cậu làm nghề gì?
Hồ Thiên Lý thả lỏng hơn hẳn, không tiếp tục câu nệ khách sáo nữa.
Địch Cửu cười ha ha:
- Tôi vốn chỉ là một thiếu gia không lý tưởng lăn lộn khắp nơi thôi, nào có nghề nghiệp đứng đắn gì. Hiện tại thì lo được bữa nào sống bữa ấy thôi.
- Tôi gọi cậu là Cửu thiếu nhé.
Hồ Thiên Lý thực sự rất biết nói chuyện, y còn lâu mới tin Địch Cửu chỉ là một tên thiếu gia lêu lổng.
- Tùy tiện đi.
Địch Cửu không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Căn phòng này của Hồ Thiên Lý chỉ là một phòng xép, lúc y mời Địch Cửu vào ngồi, Lưu Kỳ Yến đã nhanh chóng đi pha trà.
- Thiên Lý, tôi nghe nói Liên Minh Địa Cầu tính toán mở cửa Tiên Nữ Tinh hoàn toàn thật ư? Điều này tức là người địa cầu muốn chuyển đến Tiên Nữ Tinh sao? Vậy trong Tiên Nữ Tinh rốt cuộc đã phát hiện thứ gì rồi?
Khi Địch Cửu biết mình tu luyện linh khí khả năng không đủ, đã sớm tính toán phải đi Tiên Nữ Tinh.
Nếu muốn tới đó thì trước khi đi tự nhiên phải tìm người hỏi thăm một chút tình huống cụ thể. Lúc hắn nói chuyện, đã lấy ra một viên thuốc đưa cho Hồ Thiên Lý, ý bảo y ăn vào.
Hồ Thiên Lý tin tưởng vô điều kiện đối với y thuật của Địch Cửu, Địch Cửu nói y trúng độc, vậy tức là y đã trúng độc. Hiện tại Địch Cửu cho y thuốc, dĩ nhiên là y không chút do dự đem đã nuốt thuốc vào, cảm ơn rồi nói:
- Người địa cầu trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể di chuyển quy mô lớn tới Tiên Nữ Tinh, hơn nữa Tiên Nữ Tinh xuất hiện ở Thái Dương hệ, tôi cho rằng cũng không nhất định là chuyện tốt đâu.
- Cụ thể là sao?
Hồ Thiên Lý hít vào một hơi, nghiêm túc giải thích:
- Tiên Nữ Tinh nơi nơi đều là dã thú đáng sợ, không đúng, không nên gọi chúng là dã thú, mà hẳn phải gọi là yêu thú hoặc là mãnh thú. Có loài mãnh thú dù có là súng tự động cũng không nhất định có thể đánh chết, bởi vì người đã chết ở Tiên Nữ Tinh quá nhiều, cho nên Liên Minh Địa Cầu mới tính toán để một lượng người lớn tiến vào đó, mục đích chỉ là thay bọn họ khai phá Tiên Nữ Tinh mà thôi.
- Bọn họ? Liên Minh Địa Cầu không phải do các quốc gia trên toàn thế giới liên hợp thành lập sao?
Địch Cửu nghi hoặc hỏi.
Hồ Thiên Lý cười lạnh một tiếng:
- Liên hợp thành lập? Không sai, trên danh nghĩa đúng là như vậy. Chẳng qua những kẻ có dã tâm khi biết ở Tiên Nữ Tinh tồn tại công pháp tu tiên chân chính thì chúng phát điên rồi. Hiện tại Tiên Nữ Tinh sớm đã đã không được như lúc ban đầu nữa, thế lực khắp nơi thành lập thành địa bàn của từng người. Mỗi một thế lực hiện tại đều điên cuồng mở rộng địa bàn của mình, giành càng nhiều lợi ích càng tốt.
- Không có trật tự sao?
Địch Cửu nhíu mày thật nhẹ.
- Cũng không hẳn, hiện tại còn chưa tới loại tình trạng này. Lối vào Tiên Nữ Tinh vẫn bị thế lực lớn nhất nắm giữ, trước mắt Liên Minh Địa Cầu vẫn còn khống chế khai phá Tiên Nữ Tinh khai phá. Tôi cho rằng loại khống chế này sẽ không bền, một khi những thế lực khác lớn mạnh rồi, tùy thời đều sẽ thoát khỏi sự khống chế danh nghĩa của Liên Minh Địa Cầu.
Hồ Thiên Lý lắc lắc đầu, giọng điệu nói chuyện hơi lo lắng.
- Là vậy sao, vậy nhiều nhất chẳng qua là thế lực độc lập khác mà thôi, hẳn còn không đến mức uy hiếp địa cầu đâu nhỉ?
Hồ Thiên Lý thở dài.
- Tôi đã từng tới Tiên Nữ Tinh, biết nơi đó yêu thú đáng sợ nhường nào. Hơn nữa tôi còn từng chứng kiến một loại yêu thú có trí tuệ không thua kém loài người, một khi tiến vào Tiên Nữ Tinh, con người làm tức giận đến những yêu thú đó, cậu nói xem có khi nào chúng diệt sạch toàn bộ người bước lên Tiên Nữ Tinh hay không, sau đó mượn dùng công cụ để đi vào địa cầu?
Nói tới đây, Hồ Thiên Lý phất ống tay áo trống rỗng của mình.
- Cánh tay của tôi thật ra là tránh ở một góc nhưng vẫn bị một con yêu thú phun lưỡi đao tới cắt đứt. Cậu không nghe lầm đâu, những yêu thú đó vậy mà có thể phun ra lưỡi dao đấy…
Dù cho mọi chuyện đã qua thật lâu, khi kể lại trong mắt Hồ Thiên Lý vẫn mang theo kinh sợ như cũ. Nếu không phải y may mắn, nhanh nhẹ né tránh, trên thế giới này đâu còn tồn tại Hồ Thiên Lý nữa?
Địch Cửu hút một ngụm khí lạnh, những yêu thú có trí tuệ không thua kém người địa cầu thì chuyện này thật đúng là có khả năng.
- Trong thời gian ngắn thì thật ra không cần phải lo lắng, trên địa cầu đã có mấy cường giả đạt được công pháp đỉnh cấp, thực lực của bọn họ hiện tại cực kỳ khủng bố. Có một người đặt chân nửa bước tới cấp Tiên Thiên rồi, có thể lăng không qua sông hơn mười thước, đây là tôi tận mắt nhìn thấy, người đó giống như một con chim khổng lồ ấy, lướt qua không trung rất uy vũ.
Hồ Thiên Lý nhớ lại tình huống lúc trước, tuy rằng đang an ủi Địch Cửu nhưng trên thực tế ở sâu trong nội tâm y lại cũng không quá chắc chắn lời mình nói.