Người ở trong Thái Nguyệt Đảo có lẽ không phải là quan lớn cao sang quyền quý, thế nhưng người có thể ở trong này đều là phú hào gia tài sản bạc tỷ trở lên.
Kế gia đang ở phía nam của Thái Nguyệt Đảo, rất gần hồ Thái Nguyệt, phong cảnh yên bình, đẹp đẽ, diện tích có hơn mười mẫu. Ở nơi như Thái Nguyệt Đảo mà sở hữu hơn mười mẫu đất thì đủ thấy được Kế gia giàu có đến mức nào.
Chỉ là có những thứ dùng tiền cũng không mua được, ví dụ như Kế Hiểu Đinh, con cháu trực hệ của Kế gia bị trúng độc. Sau khi Kế Hiểu Đinh bị trúng độc ở Tiên Nữ Tinh, Kế gia đã mời cả trăm chuyên gia, giáo sư nổi danh khắp thế giới tới xem bệnh mà chỉ có thể giữ lại mạng sống chứ không thể cứu tỉnh được cậu ta.
Hiện tại, trong phòng khách Kế gia, Kế Bách Thiện đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên và một thiếu nữ.
Người đàn ông tên là Du Kiến Phu, bởi vì bị người khác ghen ghét nên phải lặn lội từ Lâm Xuyên đi tới Yến Kinh. Còn may là y thuật của Du Kiến Phu khá tốt nên tới Yến Kinh không bao lâu đã trở thành viện trưởng bệnh viện của Kế gia. Thiếu nữ đứng bên cạnh chính là con gái của Du Kiến Phu - Du Mộc.
Kế Bách Thiện mời hai cha con họ Du tới nhà không phải vì Du Kiến Phu là viện trưởng, mà là bởi vì con gái ông ta mới đây bị một loại rắn cực độc cắn phải, gần như suýt chết đến nơi, thế mà may mắn lại gặp được một vị thần y tên là Địch Cửu cứu mạng.
- Tiểu Mộc, cháu chắc chắn là rắn Đồ Hành cắn ư?
Kế Bách Thiện nghe Du Mộc kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở dãy núi Vong Xuyên thì hơi không tin tưởng hỏi lại.
Rắn Đồ Hành là một loài rắn mới được phát hiện gần đây, người bị rắn Đồ Hành cắn phải sẽ không phát tác nhanh như rắn Cạp Nong. Thế nhưng nọc độc của rắn Đồ Hành nếu gặp máu người sẽ sinh ra một loại độc tố mới, hiện tại trên toàn thế giới vẫn chưa có biện pháp nào chữa trị nạn nhân trúng phải loại độc tố kỳ lạ này cả.
Nếu như lời của Du Mộc là thật, vậy lúc đó người tên Địch Cửu kia đã cứu mạng cô ấy, chứ nếu để cho cha cô ấy tìm được con gái rồi mới đưa đến bệnh viện thì e giờ này mộ Du Mộc đã xanh cỏ rồi mất.
Du Mộc gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy ông Kế, lúc đó cháu còn không rõ loài rắn đó là gì. Sau này cháu mới nhớ lại đã từng thấy thông tin về loài rắn này, chắc chắn đấy là rắn Đồ Hành.
Du Kiên Phu tiếp lời:
- Du Mộc đã theo tôi học y nhiều năm rồi, chắc chắn con bé không nhớ nhầm đâu.
- Vậy bây giờ hai người có thể liên lạc với vị thần y Địch Cửu đó không?
Kế Bách Thiện có chút mong đợi hỏi.
Du Mộc lắc đầu:
- Cháu chỉ biết người đó gọi là Địch Cửu, là người học y, những cái khác thì hoàn toàn không biết.
Du Kiến Phu cũng rất tiếc nuối, không hiểu sao lúc đó ông ta lại không hỏi han kĩ càng về Địch Cửu. Du Kiến Phu đã quên béng mất chuyện ông ta từng đưa cho Địch Cửu một tấm danh thiếp, nói hắn có thể đến bệnh viện Bác Ái để tìm một công việc. Bởi vì Du Kiến Phu nghĩ với trình độ y thuật của Địch Cửu thì hẳn là sẽ không đời nào tìm tới một bệnh viện bình thường như vậy chỉ để làm một bác sĩ nho nhỏ đâu.
Chỉ cần Địch Cửu biễu diễn một chút y thuật của hắn, chắc chắn tất cả những bệnh viện lớn sẽ xếp hàng mời Địch Cửu đến làm phó khoa, trưởng khoa với mức lương kếch xù. Lúc đó Địch Cửu nhận tấm danh thiếp hẳn chỉ là theo phép lịch sự mà thôi.
- Bác sẽ lập tức phái người tới dãy núi Vong Xuyên tìm thần y. Kiến Phu, cậu giúp tôi một chút, nếu phát hiện tung tích Địch thần y thì nói cho tôi biết ngay nhé.
Kế Bách Thiện khẩn thiết nói.
…
Địch Cửu hiểu rõ những nơi sang trọng như Thái Nguyệt Đảo thì bảo vệ nhất định là rất nghiêm mật, lượng camera chống trộm phải nói là dày đặc.
Vì đề phòng lộ mặt trên camera nên Địch Cửu cố ý hóa trang thành một người trung niên tầm thường.
Khoảng hai giờ sáng, Địch Cửu lén lút tới gần Thái Nguyệt Đảo. Xung quanh Thái Nguyệt Đảo toàn là nước, nhưng mà ngoại trừ một hồ lớn thì những chỗ khác đều không sâu lắm, chỗ mà Địch Cửu đang ẩn nấp chỉ sâu không tới mười thước.
Sau khi chuẩn bị hai tấm ván gỗ nổi trên mặt nước, Địch Cửu vận chân khí đạp lên tấm ván thứ nhất, nhanh chóng bước qua tấm ván thứ hai trước khi tấm đầu tiên chìm, rồi dẫm lên tấm ván thứ hai nhảy lên, ngay lập tức Địch Cửu đã tới sát bức tường bao quanh Thái Nguyệt Đảo.
Địch Cửu thở một hơi rồi ngẩng đầu nhìn bức tường. Chỗ khúc tường nơi hắn đang đứng không cao lắm, chỉ khoảng ba thước mà thôi, nhưng mà ở phía trên bức tường là hàng rào dây điện cao thế làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng đành bỏ cuộc.
Địch Cửu đánh giá một chút, với thực lực của hắn bây giờ thì vẫn có thể nhẹ nhàng tiến vào.
Dừng tại chỗ một phút, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, cũng không có bất cứ cái camera nào, Địch Cửu liền bắt đầu vận chân khí vào hai chân, sau đó bật nhảy một cái lên hơn ba thước, rồi đạp trên bức tường tiếp tục bật lên, ung dung vượt qua hàng rào điện cao thế rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Vừa đáp xuống đất thì Địch Cửu liền lập tức đề phòng, bởi vì hắn phát hiện có người đang nhìn hắn. Người đó chỉ đứng cách hắn ba mét, người này hơi gầy, mặc một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt chữ điền, thoạt nhìn trông có vẻ không khớp với thân hình lắm.
Trong nháy mắt Địch Cửu liền hiểu được, tên này cũng giống như hắn, cùng là những kẻ lợi dụng đêm khuya để lén vào đây. Mục đích Địch Cửu chỉ là tới để bàn việc chữa bệnh với Kế gia, đây là một cuộc trao đổi, thế nhưng mục đích của đối phương thì Địch Cửu lại cho rằng không chỉ đơn thuần như vậy.
- Người anh em, đi đâu đấy?
Gã mặc đồ đen đột nhiên hỏi.
Địch Cửu đáp lời:
- Anh bạn đi cầu độc mộc, ta đi đường dương quan, hai bên không liên quan gì nhau, không cần phải hỏi cụ thể làm gì.
- Chờ đã.
Thấy Địch Cửu muốn đi, người mặc áo đen bỗng nhiên gọi lại:
- Tôi đính chính câu nói vừa rồi, tôi mới là người đi đường dương quan đạo, còn cậu là kẻ qua cầu độc mộc. Còn nữa, cậu có thể vào đây mà không bị phát hiện không phải là do cậu giỏi đâu, mà là nhờ tôi đấy.
Không đợi Địch Cửu mở miệng, gã liền nói tiếp:
- Đừng có nghĩ tôi khoác lác, chỗ này khắp nơi đều có gắn camera, tôi đã chỉnh sửa lại hình ảnh của tất cả camera quanh đây rồi, cho nên đến giờ cậu mới không bị ai phát hiện. Nếu không thì, ha ha…
Vốn là Địch Cửu định nghe xong thì đi liền, thế nhưng nghe người áo đen nói vậy hắn lại không muốn đi nữa. Hắn cho rằng người này đang nói thật.
- Hân hạnh gặp mặt, tôi là Địch Cửu. Thật ra tôi tới đây chỉ để gặp mặt một khách hàng thôi.
Địch Cửu đi tới bên cạnh, vỗ vai người áo đen rồi chủ động thể hiện thành ý.
Người áo đen nhìn bàn tay Địch Cửu hạ xuống bả vai mình, đang là ban đêm mà người này lại toát mồ hôi. Ở phương diện trộm đạo, Địch Cửu không sánh bằng người áo đen, vậy thì chỉ bằng cái vỗ vai này, Địch Cửu đã cho thấy trình độ võ đạo của hắn hơn xa người áo đen đến tận mấy cấp bậc.
- Võ công anh Cửu quả là lợi hại, em là Tề Hưởng, tới nơi này chỉ muốn hóa chút duyên thôi à.
Biết rõ thực lực của mình và Địch Cửu vô cùng chênh lệch, Tề Hưởng ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn. Vừa nói xong thì Tề Hưởng kéo mặt mình một cái, khuôn mặt chữ điền biến mất, lộ ra một khuôn mặt non nớt có chút ranh mãnh. Mũi Tề Hưởng hơi nhỏ, con mắt và lỗ tai thì lại khá lớn.
Đương nhiên Tề Hưởng chẳng tin tí nào lời Địch Cửu nói chỉ tới gặp khách hàng, ai đi gặp khách hàng mà lại leo tường? Hơn nữa lại còn dịch dung?
Địch Cửu nhìn tướng mạo Tề Hưởng, thầm nghĩ thảo nào tên này lại phải dịch dung, diện mạo này ra đường thật đúng là khá chói mắt.
- Cậu thường xuyên đến nơi này hóa duyên ư?
Tề Hưởng hơi lúng túng gãi đầu, đáp:
- Không phải thường xuyên đâu anh, chỉ là em từng tới chỗ này vài lần thôi, nơi này hóa duyên khá đơn giản, các thí chủ ở đây mỗi lần bố thí đều rất rộng tay.
- Đúng vậy, đúng vậy. Thế cậu nhóc cứ đi hóa duyên phần mình đi, chỉ là bây giờ anh cần cậu giúp chút việc nhỏ. Anh phải đi gặp một người tên là Kế Bách Thiện nhưng mà bảo vệ ở cổng không cho vào, bởi vậy mới phải lén tới đây. Cậu biết nhà Kế Bách Thiện ở đâu chứ? Có thể giúp anh đổi hình ảnh trên camera khu vực đó được không?
Địch Cửu vừa nói vừa nhịn cười, tên này thật đúng là hài hước.
Hệ thống máy tính, internet trên Trái Đất hoàn toàn khác với ở nước Tề, nhưng mà với trí thông minh của Địch Cửu thì muốn trở thành cao thủ máy tính sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Cơ mà đối với Địch Cửu thì cho dù chỉ là vài ngày hắn cũng không muốn lãng phí để học hỏi việc này.
- Anh Cửu thật sự là tới đây gặp khách hàng sao?
Tề Hưởng kinh ngạc, gã thật sự không thể tin việc nửa đêm có người trèo tường vào Thái Nguyệt Đảo chỉ để gặp khách hàng.