Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 37: Hai Người Phụ Nữ Bị Bắt Cóc

Chương 37: Hai Người Phụ Nữ Bị Bắt Cóc





- Đúng vậy, anh chỉ muốn đi gặp khách hàng thôi.

Địch Cửu gật đầu đáp.

- Rất khó để gặp được Kế Bách Thiện, cho dù là em có giúp anh tìm nhà của ông ta thì anh cũng không thể gặp được đâu. Trong nhà ông ấy có vệ sĩ mang theo súng, bất kỳ ai dám lén tới gần thì đám vệ sĩ đó sẽ xử lý liền.

- Cậu chưa từng tới nhà Kế Bách Thiện hóa duyên à?

Địch Cửu hơi không tin lời Tề Hưởng nói.

Kế Bách Thiện giàu có đến cỡ nào thì không cần phải bàn nữa, thế nên một tên trộm như Tề Hưởng làm sao có thể bỏ qua một con mồi béo bở như vậy được?

Tề Hưởng nói giọng đầy chính nghĩa:

- Anh Cửu chắc đang nghĩ em là kẻ trộm đúng không? Em muốn khẳng định lại với anh, em không phải là trộm cắp gì hết. Em kiếm tiền một cách quang minh chính đại, những người khác đều là cam tâm tình nguyện đưa tiền cho em. Hơn nữa cho tới bây giờ em vẫn chưa từng ra tay với người lương thiện như Kế Bách Thiện, mà có làm đi nữa thì cũng không có thu hoạch gì đâu.

Thấy Địch Cửu vẫn không hiểu, Tề Hưởng không có ý định tiếp tục giải thích nữa mà quay sang hỏi chuyện khác:

- Theo em đoán thì anh Cửu trước đây hẳn là chưa từng gặp người của Kế gia, mà cũng không biết bất kỳ người nào trong Kế gia phải không?

- Đúng vậy.

Địch Cửu ngay cả nhà của Kế gia ở đâu cũng không biết, cho nên rõ ràng là không quen người nhà họ rồi.

Tề Hưởng bật cười:

- Đã như vậy, mục đích anh muốn lén tới nhà Kế Bách Thiện chắc cũng là muốn hóa duyên như em thôi. Em đoán nhé, có phải anh Cửu biết có người có khả năng chữa bệnh cho cháu ruột của Kế Bách Thiện, thế nên mới muốn tới nhà họ để bán thông tin kiếm chút tiền không?

- Ha ha, cũng gần như vậy đó. Cậu có tính giúp anh không?

Địch Cửu không phản bác, chỉ mỉm cười hỏi ngược lại.

Tề Hưởng có thể đoán được như vậy đã là rất giỏi rồi. Còn chuyện Địch Cửu là bác sĩ thì không cần nói cho Tề Hưởng biết, đoán chừng dù có biết thì cậu ta cũng chẳng tin Địch Cửu thật sự có thể trị hết bệnh cho Kế Hiểu Đinh.

- Anh Cửu, nếu anh tin em thì tối nay anh đừng qua nhà bọn họ. Chưa nói tới khả năng cải trang của anh rất kém cỏi, chỉ riêng việc anh lén vào Kế gia thì kiểu gì cũng chỉ có một kết cục là bị người ta bắn chết thôi.

Lúc Tề Hưởng nói xong, trong lòng có một chút nôn nóng. Võ công của Địch Cửu rất lợi hại, nếu như cậu có thể học được một chút bản lĩnh của anh ta thôi thì chắc chắn con đường tương lai sẽ vô cùng rộng mở. Hiện tại Tề Hưởng có thể hành nghề phần lớn là nhờ vào may mắn, nếu học được võ công thì sẽ tốt hơn nhiều.

- Cậu có biện pháp giúp anh à?

Địch Cửu nghi hoặc nhìn Tề Hưởng. Tề Hưởng bèn cười đáp:

- Kế Bách Thiện có một cô cháu gái tên là Kế Hiểu Dung, hiện tại đang học ở đại học Yến Kinh. Cô ấy rất quan tâm tới anh trai của mình, nếu mà anh Cửu quen biết được Hiểu Dung thì sẽ không cần phải thông qua con đường lén lén lút lút nguy hiểm này để tiếp cận Kế gia nữa đâu.

- Tốt, cám ơn cậu nhiều nhé.

.......

Lúc rời khỏi Thái Nguyệt Đảo, Địch Cửu đã biết được bất kỳ nghề nào cũng có chuyên gia. Tề Hưởng chẳng những có khả năng trèo tường, lội nước cộng thêm khoác lác, mà còn là một tay chơi xe có đẳng cấp. Cứ ngỡ là loại người làm việc lén lút như Tề Hưởng sẽ chỉ lái những loại xe thông thường để ít bị ai chú ý tới. Không ngờ Tề Hưởng lại dám lái một chiếc xe việt dã cực kỳ ngầu, lúc nổ máy xe thì động cơ xe nổ rất vang, không thua gì một chiếc xe đua hàng xịn cả.

- Anh Cửu, làm loại chuyện này tối kỵ sợ hãi rụt rè. Em lái loại xe này chính là để từng giây từng phút nhắc nhở bản thân, một khi đã ra khỏi xe thì nhất định phải thật cẩn thận.

Tề Hưởng vừa xoay tay lái vừa tiện thể giải thích nghi hoặc cho Địch Cửu.

Địch Cửu thuận miệng hỏi:

- Rốt cuộc công việc hóa duyên của cậu là làm những gì thế?

Tề Hưởng bật cười rồi lấy từ trong túi xách ra một cái camera cực nhỏ:

- Trong giới nhà giàu có rất nhiều người làm những chuyện không sạch sẽ, em chỉ cần dùng cái này chụp những cảnh không sạch sẽ đó lại, sau đó copy một bản gửi cho bọn họ, họ sẽ tự động chuyển tiền tới tài khoản của em thôi.

Địch Cửu ngây người nhìn Tề Hưởng, người này quả thật là nhân tài, đã chọn được công việc phù hợp với tiềm năng của mình, làm ít mà lời to.

Tề Hưởng dường như đoán được suy nghĩ của Địch Cửu bèn nhanh chóng nói tiếp:

- Kỳ thật những lần làm việc như vậy đều rất nguy hiểm, mỗi lần em đi ra đều là rạng sáng, có mấy lần suýt chút nữa là bị bắt rồi. Đêm qua em gặp phải hai tên có địa vị rất lớn, may mà không bị phát hiện, nếu lúc đó mà bị bắt thì bảo đảm là dù em có chết mất xác cũng chẳng ai biết đâu.

- Nguy hiểm vậy sao?

Địch Cửu trước đây cũng từng là nhị thế tổ, ở thành phố Minh Châu không có ai dám đụng đến hắn, chỉ có hắn đi khi dễ người khác chứ chẳng có bất kỳ người nào dám tới trêu chọc hắn. Thế nên Địch Cửu cũng không biết rõ lắm về loại người như Tề Hưởng.

Tề Hưởng nhỏ giọng bảo:

- Mục tiêu của em ngày hôm qua là Yến Chân Phường, lúc khoảng một giờ sáng, em nấp trên một ngọn cây phía ngoài tòa nhà, khi ấy em nhìn thấy một chiếc xe đậu ở ngay dưới gốc cây em đang nấp, người ở trên xe đã bắt cóc hai cô gái đi ra từ Yến Chân Phường, em nghe lén được đám người ở trên xe nói chuyện với nhau, anh biết chúng là người của ai không? Là người của Giả Bất Liễu đó.

- Giả Bất Liễu là ai?

Địch Cửu kinh ngạc hỏi, tuy hắn và Tề Hưởng chỉ mới gặp nhau được vài tiếng, nhưng hắn có thể cảm giác được Tề Hưởng không phải là một kẻ nhát gan, thế nên khi thấy cậu ta có vẻ run sợ khi nhắc đến cái tên Giả Bất Liễu làm hắn cực kỳ ngạc nhiên. Rõ ràng là nói chuyện trên xe sẽ không sợ có ai nghe được, vậy mà Tề Hưởng vẫn hạ giọng xuống thì thầm:

- Giả Bất Liễu tên thật là Giả Duyên, anh không biết là rất bình thường. Người này rất nổi tiếng trong giới xã hội đen, thậm chí là có quen biết rộng với lính đánh thuê châu Phi. Em biết ông ta có một sản nghiệp ở Lạc Tân, hình như gọi là lôi đài Thái Bình. Chuyện này có rất ít người biết, chẳng qua em vô tình đi hóa duyên ở chỗ đó nên mới may mắn biết được đấy.

- Lôi đài Thái Bình là của Giả Bất Liễu ư? Sao anh lại nghe nói lôi đài Thái Bình là của Bỉ Trịnh Sinh, cậu có nhầm không đấy?

Địch Cửu nghe vậy thì lập tức hỏi.

Tề Hưởng giải thích:

- Bỉ Trịnh Sinh thì nhằm nhò gì, anh đừng thấy tên đó có chút bản lĩnh mà lầm, thật ra gã chỉ là một con chó của Giả Bất Liễu mà thôi. Giả Bất Liễu mới là nhân vật lợi hại, ông ta đi đến đâu thì đều được người khác kính trọng tiếp đãi tới đó. Nghe đồn năm kia có một ông trùm dầu mỏ ở châu Âu dạy dỗ một đệ tử của Giả Bất Liễu, kết quả là tên trùm dầu mỏ ấy đã chết ngay trong nhà của mình một cách khó hiểu. Tài sản của hắn dần dần bị thu mua đi, căn cứ theo tin tức do đại ca của em lấy được thì đa số tài sản của tên trùm đều đã thuộc về Giả Bất Liễu rồi.

- Cậu còn có một người anh à?

Địch Cửu tò mò hỏi thêm.

Ánh mắt Tề Hưởng ảm đạm, buồn bã gật đầu:

- Đúng vậy, năm xưa em và đại ca làm việc ở thành phố Bình Hải. Tuy rằng công việc này khá phiêu lưu và mạo hiểm, nhưng ít nhất xem như chúng em vẫn có thể dùng bản lĩnh của mình để kiếm cơm. Tụi em có thể điều tra tin tức của bất kỳ ai, cho dù là trong nước hay ở hải ngoại. Sau này thì đại ca em nhận được một đơn hàng yêu cầu điều tra thông tin của một gia tộc thần bí, không ngờ vì chuyện đó mà đại ca em bị diệt khẩu, nếu không phải nhờ anh ấy liều chết bảo vệ em thì có lẽ giờ em cũng không còn ở đây nữa rồi...

Tề Hưởng nhìn sang Địch Cửu:

- Anh Cửu, mặc dù em làm việc trong bóng tối, nhưng mà em lại có một đôi mắt sáng biết nhìn người. Sở dĩ em nói cho anh biết những việc này là vì em cho rằng anh Cửu là một người đáng để tín nhiệm. Em vẫn mong muốn có thể thể bái anh Cửu làm sư phụ, em biết người có bản lĩnh như anh Cửu sẽ có chút khinh thường…

Địch Cửu ngắt lời cậu:

- Trước đây anh chỉ là một nhị thế tổ, tuy rằng không phải là người nghĩa hiệp thế nhưng càng không phải là người làm những chuyện không có tình người. Giả Bất Liễu bắt hai cô gái kia đi đâu rồi, chúng ta đi giải cứu bọn họ trước đi đã. Học võ chỉ là chuyện nhỏ thôi, chỉ cần cậu có võ căn thì anh có thể dạy võ cho cậu.

Khi Địch Cửu biết về tiên đạo thì địa vị của Địch Thị Thất Đao trong lòng hắn đã giảm xuống rất nhiều. Tề Hưởng biết được rất nhiều tin tức, chuyện mà Tề Hưởng có thể giúp hắn chắc chắn là nhiều vô cùng, hơn nữa tính tình Tề Hưởng khá hợp với hắn, truyền thụ cho chú nhóc này vài chiêu thức cũng được.

Tề Hưởng nghe vậy thì cực kỳ phấn chấn:

- Vâng. Em nghe chúng nói chuyện với nhau, hình như là đi bắt cá lọt lưới ở Lạc Tân, còn một người họ Địch đã tới Yến Kinh, chúng sẽ cùng với một cô tên là Lục Uyển đối phó với người họ Địch đó đấy… Ý, anh Cửu, không phải anh họ Địch sao?

Địch Cửu vỗ vai Tề Hưởng, vừa cười vừa nói:

- Cậu nhóc đoán đúng rồi, anh chính là người mà chúng đang muốn bắt đó. Giờ cậu đã biết kẻ thù của anh là Giả Bất Liễu rồi, có còn dám theo anh học võ nữa không?

------------------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch