Sau khi bị chém thêm một đao, Địch Cửu càng thêm lúng túng, thế nhưng hắn vẫn lấy sức dùng cánh tay bị thương kia chém ra một đao về phía Tang Sát.
Lại là đao thứ nhất trong Địch Thị Thất Đao, có điều nếu như đao đầu tiên còn rạch được một đường trên người Tang Sát thì đao tiếp theo này lại chỉ làm cho vạt áo Tang Sát nhúc nhích xíu xiu mà thôi.
Cùng lúc đó, đao thứ ba của Tang Sát đã bổ vào phần lưng Địch Cửu, trên thân Địch Cửu lại phụt ra một dòng máu tươi.
Địch Cửu giờ phút này đã phi thường rõ ràng chênh lệch thực lực giữa hắn và Tang Sát, thực lực của người này không phải chỉ trên hắn một chút mà là cao hơn hắn chí ít nửa cấp độ.
- Tiểu tử, lại là một đao đấy sao?
Tang Sát cười lạnh một tiếng, trường đao trong tay mang theo đao khí liên tiếp chém vài đao về phía Địch Cửu.
Mấy đao liên tiếp chém trên người Địch Cửu làm máu tươi chảy ra ngày càng nhiều. Tuy vậy, rõ ràng Tang Sát vẫn khá coi trọng Địch Cửu. Lúc trước Địch Cửu liên sát mấy người Bỉ Trịnh Sinh gã cũng không cảm thấy kỳ quái. Một đao kia của Địch Cửu nhanh chóng chính xác hoàn toàn khó mà tránh né, bất quá một khi né được thì uy hiếp từ Địch Cửu sẽ hạ thấp đi rất nhiều.
Dù Địch Cửu đã lên Luyện Khí tầng một, thân thể so trước kia linh hoạt hơn mấy lần nhưng Tang Sát mỗi lần chém ra đều lưu lại trên người Địch Cửu mấy vết thương.
- Phốc!
Tang Sát lại chém thêm một đao xẹt qua đùi phải Địch Cửu, thân hình Địch Cửu nghiêng một cái ngã nhào trên đất. Tang Sát không có nửa phần lưu tình, trường đao trong tay rạch phá hư không mang theo sát khí đáng sợ bổ về phía chân trái Địch Cửu, thuận miệng nói:
- Anh Duyên yên tâm đi, Tang Sát tôi dù sao cũng là võ giả Huyền cấp, giết một con kiến hôi dạng này. . .
Tuy ngoài miệng gã nói không để ý nhưng trên thực tế trong lòng của gã vẫn còn có chút kiêng kị đối với Địch Cửu, Địch Cửu chỉ có một thanh dao găm mà thôi, thế nhưng đến bây giờ gã vẫn còn chưa giết chết được.
Trông thấy Địch Cửu rơi xuống thế hạ phong, Giả Duyên cũng nhẹ nhàng thở ra. Thực lực Lục Uyển và Tang Sát chênh lệch không nhiều, xem ra hẳn là Lục Uyển vẫn chưa gặp Địch Cửu, nếu như đụng phải nữ đồ đệ của ông ta thì giờ này Địch Cửu đã sớm chết, đâu cần phải để đích thân Tang Sát ra tay nữa.
Đáng tiếc Tang Sát lại không phải là đệ tử của Giả Duyên, Tang Sát tìm đến tận nơi ở của Địch Cửu chính là vì thứ ở trên người của hắn mà thôi. Nếu như trên người Địch Cửu có đồ tốt, khẳng định kẻ đầu tiên lấy được chính là Tang Sát.
Bất kể như thế nào trước đem tên tiểu tử này bắt tới lại nói, trong lòng Giả Duyên vừa mới an ổn một chút, bỗng nhiên ông ta nghĩ đến một sự kiện bèn lập tức lo lắng kêu lên:
- Cẩn thận hắn lừa gạt. . .
Giả Duyên nghĩ đến vừa rồi Tang Sát nói câu kia: “Lại là một đao đấy sao”.
Cho đến bây giờ Địch Cửu tựa hồ chỉ thi triển ra một loại đao pháp. Dù là thời điểm Địch Cửu bị nguy hiểm, hắn lặp đi lặp lại tới tới lui lui cũng chỉ là một đao kia.
Đáng tiếc Giả Duyên nhắc nhở đã chậm, trong nháy mắt Địch Cửu ngã xuống đất, khí tức trong tay đột nhiên biến hóa, một đạo sát khí đáng sợ từ dưới dâng lên chém về phía Tang Sát, Địch thị đao thứ hai!
Khí tức tử vong trong chớp mắt bao phủ gã, Tang Sát cảm nhận được đao thế sát khí lần này so với đao trước phải mạnh hơn hàng chục lần.
Tang Sát đã sớm xem Địch Cửu là người giãy chết nên chỉ chém một đao về phía chân trái Địch Cửu, hiện tại đột ngột đối mặt với chiêu hiểm này khiến gã bị hù đến hồn phi phách tán.
Vô luận gã xoay chuyển thế nào thì một đao này nhất định vẫn sẽ chém trúng gã. Đường lui duy nhất của gã chính là thu đao rút lui, nhưng bây giờ thế tới đã quá nhanh, quán tính chém xuống đã ăn sâu, căn bản không thể lui lại được.
Thời khắc này Tang Sát làm sao còn quan tâm đến việc chém chân trái của Địch Cửu nữa, trường đao trong tay của hắn liều mạng dời về nhằm ngăn trở một chiêu hiểm của đối phương.
Thế nhưng đao khí của Địch Cửu quả thật đáng sợ, trường đao của gã chỉ có thể ngăn trở một phần nhỏ trong đó mà thôi.
- Phốc!
Máu tươi phụt ra, Tang Sát từ bên trên ngã xuống đất, thân thể hắn gần như bị đao khí đao thứ hai Địch Thị Thất Đao chém làm phân nửa.
Địch Cửu thở một hơi rồi miễn cưỡng giãy dụa đứng lên, hắn mới nãy thật mém chút đã bị Tang Sát xử lý. Nếu như không phải hắn ẩn nhẫn ngã ngồi trên mặt đất rồi mới thi triển ra đao thứ hai thì có lẽ số hắn tận mệnh thật rồi. Hoặc là nói, nếu như không phải hắn vừa mới học xong đao thứ hai, cộng thêm Đại Hành Môn Lục đột phá đến Luyện Khí tầng một thì chắc chắn hắn đã bị Tang Sát giết chết.
- Mày rất mạnh. . .
Khóe miệng Tang Sát tràn ra vết máu, gã biết mạng mình sắp đến hồi cuối. Tuy vậy gã vẫn không cảm thấy Địch Cửu gian xảo, chính mình cũng muốn mạng của đối phương, khi đang chiến đấu thì bất kỳ thủ đoạn gì cũng đều nên sử dụng.
Địch Cửu lấy vải mềm ra băng bó để cầm máu vết thương, sau đó mới lên tiếng:
- Mày thoạt nhìn cũng không phải là người ngu, tại sao phải bán mạng vì tên Giả Bất Liễu này? Mày yên tâm đi, Giả Bất Liễu rất nhanh sẽ đến làm bạn với mày thôi!
- Tao không có bán mạng cho hắn, tao chỉ tới tìm đồ thôi. Còn nữa, mày vẫn còn kém hắn quá xa. . .
Sau khi nói xong câu đó Tang Sát mới hoàn toàn ngã xuống trong vũng máu, không còn cựa quậy gì được nữa.
Địch Cửu quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Giả Duyên trên màn hình:
- Giả Bất Liễu, ông chờ đấy, tôi rất nhanh sẽ đến lột da ông ra.
Sắc mặt Giả Duyên rất khó coi, hắn lạnh lùng đáp:
- Mày quả thật không tệ, nhưng Tang Sát cũng không nói sai, so với tao thì mày vẫn còn non lắm.
Tang Sát bất quá chỉ là vừa mới bước vào Huyền cấp mà thôi, mà ông ta đã là cường giả Địa cấp. Giờ phút này Giả Duyên hơi có cảm giác hối hận vì đã không tự mình đi đến Yến Kinh mà chỉ phái Lục Uyển đi.
Nếu như nói trước đó ông ta khẳng định Lục Uyển có thể giải quyết được Địch Cửu, vậy thì sau một hồi chứng kiến mưa gió máu tanh trước mặt, ông ta đã không còn tự tin như vậy được nữa. Thực lực Lục Uyển và Tang Sát chênh lệch không nhiều, Tang Sát bị Địch Cửu giết, Lục Uyển có khi cũng sẽ bị Địch Cửu hạ sát.
- Lão già, con rùa đen rút đầu như ông không khoác lác sẽ chết à? Chỉ dựa vào một chút thủ đoạn đó của ông mà dám đe dọa tôi ư? Năm đó Địch gia gia đây tùy tiện nói một câu đều có thể bóp chết ông đấy!
Địch Cửu chỉ vào Giả Duyên mắng to. Tuy vậy, trong lòng hắn lại phi thường rõ ràng Giả Bất Liễu đang nói thật. Hiện tại nếu hắn gặp phải Giả Bất Liễu, chỉ sợ ngay cả nửa phút cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi.
Nghe đồn Giả Bất Liễu là võ giả Địa cấp, mà Tang Sát mới vừa rồi bị hắn giết chỉ là Huyền cấp mà thôi. Tang Sát đã đáng sợ như thế vậy võ giả Địa cấp Giả Bất Liễu sẽ mạnh cỡ nào đây?
- Ha ha, tao sẽ sớm cho mày được mở rộng tầm mắt.
Sắc mặt Giả Bất Liễu bình thản trở lại, ngữ khí cũng trở nên vô cùng tỉnh táo. Chỉ có người quen biết ông ta mới rõ ràng Giả Duyên càng thể hiện như vậy càng đại biểu cho sát ý trong lòng ông ta đang dâng trào cực kỳ lớn.
Địch Cửu bật cười:
- Gia gia đây chính là không biết đấy, Địch gia gia đây rất nhanh sẽ tới tìm cái tên rác rưởi cặn bã như ông. Mấy tên tay chân phế vật của ông đều bị tôi xử lý hết rồi, ông cứ rửa sạch cổ mà chờ gia gia đây đến giết đi. Có phải ông còn phái một người phụ nữ tên là Lục Uyển đến không, người phụ nữ kia đã bị tôi chế trụ, tôi chuẩn bị tiền dâm hậu sát tái gian tái sát đấy. Chỉ là người phụ nữ này rất ngoan ngoãn chủ động thông đồng, còn khóc lóc hô hào đưa một cái giấy báo danh học viện võ thuật cho tôi, nói là bị lão súc sinh ông ép buộc tới học.
Tôi thấy cô ta nhu thuận liền cho phép làm tiểu thiếp thứ mười tám. Chờ Địch gia gia tìm được ông rồi sẽ chặt cái đầu ông xuống làm cái bô, đem toàn bộ mấy cô vợ bé của ông đưa hết cho thủ hạ ông. Ông tên Giả Bất Liễu à? Tại sao không gọi luôn là Chân Cẩu Thỉ, Chân Trư Thỉ. . . Không đúng, nếu như tôi nói thế chính là vũ nhục cứt chó và cứt heo rồi.
Hôm nay Địch Cửu ăn thiệt thòi có chút lớn, kích phát tính tình chửi đổng năm đó, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Giả Duyên trên màn hình chửi ầm lên. Năm đó hắn thoải mái gây sự ở thành Minh Châu, nào có ai dám đối đầu với hắn?
Mắng chưa đủ nghiền, hắn còn đem tờ giấy báo danh chứng minh ra lung lay mấy lần trước mặt lão già kia.
- Bụp!
Màn hình TV tắt ngúm đi, Giả Duyên bị chọc tức đến phát run, trực tiếp tắt video. Xưa giờ đào đâu ra người dám mắng Giả Duyên hắn như vậy chứ? Đây quả thực là chửi như một mụ đàn bà đanh đá mà.
Càng làm cho ông ta canh cánh trong lòng chính là vì sao giấy báo danh của Lục Uyển lại ở trên người Địch Cửu? Giả Duyên khẳng định mình không có nhìn lầm, đó chính là tờ giấy báo danh ông ta đưa cho Lục Uyển. Ý là chờ sau khi Lục Uyển bắt được Địch Cửu thì sẽ cho cô báo danh vào học viện võ thuật, mà Địch Cửu thì chỉ cần giao cho Bỉ Trịnh Sinh mang về báo cáo là được.
Hiện tại ông ta không liên lạc được với Lục Uyển, mà giấy báo danh học viện võ thuật của Lục Uyển lại ở trên người Địch Cửu.
…….
Đúng lúc này, cửa bị mở ra, một bóng người ngây ngẩn nhìn Địch Cửu, vừa rồi khi Địch Cửu mắng to không ngừng, cậu ở bên ngoài cũng nghe thấy. Hình tượng này so với anh Cửu sát phạt quyết đoán trong tưởng tượng của cậu dường như là hai người khác nhau hoàn toàn.
Không đợi hắn lên tiếng, cậu đã nhìn thấy mặt đất bừa bộn cùng thi thể Tang Sát bị Địch Cửu chém chết:
- A...
Địch Cửu thư giãn một hơi, chỉnh lý lại từ ngữ:
- Tên này là người do Giả Bất Liễu phái tới, rất mạnh, mém chút đã giết được anh rồi. Hiện tại chúng ta xử lý sạch sẽ nơi này sau đó lập tức thu dọn rời khỏi đây thôi.
Lấy tính cách loại người như Giả Bất Liễu, khi bị Địch Cửu chửi ầm lên như vậy rồi mà không đến đối phó với hắn mới là chuyện lạ.
Đừng nhìn Địch Cửu mắng người mắng đến vui vẻ khoái hoạt, hiện tại nếu thật sự phải đối mặt với Giả Bất Liễu, vậy nhất định là Địch Cửu sẽ xong đời mất. Cho nên hắn chuẩn bị lập tức đi đến học viện võ thuật Yến Kinh rồi mới tính tiếp.
Tề Hưởng trong nháy mắt liền hiểu rõ tình huống, cậu nhóc này cũng không phải dạng người sợ phiền phức, hai người dọn dẹp sạch sẽ bằng tốc độ nhanh nhất, thứ nào nên bỏ thì đều tìm một nơi cách thật xa rồi mới vứt.
Sau hai giờ, Tề Hưởng liền thu thập xong đồ đạc để cùng tiến về học viện võ thuật Yến Kinh với Địch Cửu.