Trong phòng khách của Kế gia, ngoại trừ chủ nhân Kế Bách Thiện thì còn có sáu người ngồi xung quanh.
Sắc mặt Kế Bách Thiện rất nghiêm trọng, lông mày nhíu cả lại.
Một lúc lâu sau ông ta mới lên tiếng:
- Đã tìm hơn một tháng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì của Địch thần y, bệnh tình của cháu ta đã để quá lâu rồi, nếu mà hai, ba tháng nữa vẫn không tìm được Địch thần y… Aizzz, e rằng Kế gia phải tuyệt hậu mất.
Du Kiến Phu nghe vậy thì vô cùng chột dạ, Địch Cửu là do ông đề cử cho Kế gia. Kế gia vì có qua có lại nên đã để ông làm viện trưởng, nhưng mà hiện tại tìm không thấy người thì làm sao có thể chữa bệnh cho Kế Hiểu Đinh được đây?
- Bác sĩ Lâm, Địch thần y đã từng chữa bệnh hai lần trước mặt ông, ông có học được gì để cứu Hiểu Đinh nhà tôi không?
Ngồi cạnh Kế Bách Thiện là một người phụ nữ trung niên, cô chính là Lý Tuyết Hoa – mẹ của Kế Hiểu Đinh. Hiện tại chồng thì mất tích ở Tiên Nữ Tinh, con trai thì hôn mê bất tỉnh, bất hạnh liên tiếp ập đến khiến Lý Tuyết Hoa bạc cả tóc.
Dù cho biết rõ Lâm Ba không có khả năng học được hết bản lĩnh của Địch thần y, cô vẫn không thể không thử một lần. Đối với Lý Tuyết Hoa lúc này thì không cần tới ván gỗ, chỉ cần là một cọng rơm thì cô cũng phải túm lấy cho bằng được.
Lâm Ba ngượng ngùng lắc đầu, nếu mà ông có năng lực cứu Kế Hiểu Đinh thì ông đã sớm ra tay rồi chứ đâu cần phải chờ đến tận bây giờ.
- Tuyết Hoa, độc mà Hiểu Đinh trúng rất cổ quái, cho dù là đích thân Địch thần y tới cũng chưa chắc có thể làm được gì. Còn một tháng nữa là tới buổi đấu giá bảo vật ở Tiên Nữ Tinh rồi, đến lúc đó chúng ta tới xem thử có loại thuốc giải độc nào hay không.
Một người đàn ông trung niên ngồi cạnh an ủi, đồng thời cũng giúp Lâm Ba thoát khỏi tình cảnh xấu hổ hiện tại.
Người này là bác của Kế Hiểu Đinh, Kế Thang Phí, là người nối dõi cuối cùng của Kế gia.
Nghe Kế Thang Phí nói như vậy thì Hồ Thiên Lý liền nhíu mày, nếu mà không phải vì ngại Kế Hiểu Đinh đang nguy hiểm tính mạng thì ông ta đã đứng lên phản bác rồi.
Kế Bách Thiện là lão thành tinh, chỉ nhìn thoáng qua thì đã nhận ra Hồ Thiên Lý không hài lòng.
Kế Bách Thiện khẽ cười, quay sang nới với Hồ Thiên Lý:
- Thiên Lý, giống như tên của cậu vậy, cậu đã từ ngàn dặm từ xa tới đây giúp Kế gia, xem như gia đình chúng tôi đã làm mất nhiều thời gian của cậu rồi, thật xin lỗi, cũng cảm ơn cậu nhiều vì đã đề cử cho Địch thần y cho chúng tôi. Không biết lúc Địch thần y từ biệt cậu có nhắc đến là sẽ đi đâu không?
Hồ Thiên Lý nhanh chóng nói không dám, sau đó hồi tưởng lại một lúc rồi đáp:
- Không có, thần y chỉ nhắc đến việc tới buổi đấu giá, nghe cách thần y nói thì có vẻ cậu ấy rất muốn tới Tiên Nữ Tinh.
- Ở sân bay Yến Kinh ta đã phái người tới túc trực rồi, chỉ cần Địch thần y đến đó thì sẽ có người báo tin ngay. Ta chỉ lo lắng là Địch thần y đã từng tới đây nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
Kế Bách Thiện thở dài, trước đây ông ta đã ra một mệnh lệnh, chỉ cần không có giấy mời của Kế gia thì không cho phép bất kì ai lấy cớ làm thầy thuốc để vào nhà họ.
Kế Thang Phí nói:
- Cha, chúng ta gọi toàn bộ bảo vệ ở cổng tới hỏi không được sao?
Kế Bách Thiện lắc đầu:
- Không được, ta đã hỏi rồi, gần đây người tự xưng là danh y muốn vào Kế gia không có một trăm cũng có bảy tám chục, bảo vệ không thể nào nhớ được có Địch thần y trong số này hay không.
Nói đến đây, Kế Bách Thiện chợt nhớ tới một việc bèn quay sang bảo với Lâm Ba:
- Bác sĩ Lâm, phiền ông đưa ảnh Địch thần y cho ta, để ta cho bọn họ đối chiếu với camera ở cửa xem thần y đã từng tới đây hay chưa.
Lâm Ba có chút lúng túng đáp:
- Tôi không có ảnh của Địch tiền bối, tuy nhiên phòng nhân sự bệnh viện Bác Ái có bản sao giấy chứng minh của tiền bối đấy.
- Vậy cũng được…
Kế Bách Thiện đang nói dở thì một cô gái da hơi ngăm đen, trên tay bó bột, chật vật chống gậy đi đến.
- Hiểu Dung, con sao rồi?
Thấy cô gái nọ xuất hiện, Lý Tuyết Hoa liền hỏi.
Người tiến vào là Kế Hiểu Dung - em gái Kế Hiểu Đinh và cũng là con gái của Lý Tuyết Hoa. Kế Hiểu Dung vì muốn cứu anh và tìm cha nên đã tới võ học việc của Yến đại, chỉ tiếc là Kế Hiểu Dung không có thiên phú học võ, tốn hơn hai năm ở đó mà vẫn không có cách nào lên lớp chứ đừng nói là có mặt trong danh sách được đi Tiên Nữ Tinh.
Lần này Kế Hiểu Dung điên cuồng luyện tập nên tự làm bản thân bị thương không hề nhẹ, bất đắc dĩ chỉ có thể về nhà dưỡng thương nghỉ ngơi.
- Mẹ, con không sao.
Kế Hiểu Dung có chút buồn bã, cô hiểu rõ con đường luyện võ của mình có lẽ phải kết thúc ở đây rồi. Cô đúng là không phù hợp để luyện võ, cho đến bây giờ sức lực của cô còn chưa đột phá nổi mười kí nữa.
- Vậy con nghỉ ngơi đi nhé.
Lý Tuyết Hoa không muốn con gái mình lại xảy ra chuyện, bây giờ bà chỉ còn mỗi mình Hiểu Dung, nếu lỡ đâu con bé có gì bất trắc thì bà chẳng còn thiết sống nữa mất.
Kế Hiểu Dung lắc đầu:
- Không, con muốn giúp mọi người một tay. Ông nội và mọi người không phải đang muốn tìm một thần y sao? Để con đăng một bài trên mạng nhé, nhất định là sẽ có người tìm được thần y thôi.
- Đừng làm vậy, Địch tiền bối không thích lộ mặt đâu. Nếu mà làm lộ mặt Địch tiền bối trên mạng thì tiền bối sẽ không tới đây nữa đấy.
Lâm Ba nghe vậy liền đứng lên ngăn cản ý định của Kế Hiểu Dung.
- Địch tiền bối ư? Chú nhắc lại xem, ông ta tên là gì?
Kế Hiểu Dung chợt nhớ tới tên lừa đảo mới tìm đến mình ở Yến đại.
- Địch tiền bối tên là Địch Cửu.
- Địch Cửu?
Kế Hiểu Dung nghe được hai chữ này liền không nhịn được thốt lên.
Kế Bách Thiện nghe giọng Hiểu Dung đầy vẻ hốt hoảng thì liền khẳng định cháu mình đã từng gặp Địch Cửu rồi, ông lập tức hỏi:
- Hiểu Dung, cháu đã từng gặp vị Địch thần y này sao?
Kế Hiểu Dung bỗng nhiên có cảm giác xấu, khẽ gật đầu đáp:
- Đúng vậy, cháu từng gặp một người tự xưng là Địch Cửu, hắn đến Yến đại tìm cháu, nói là có thể trị bệnh cho anh hai, nhưng mà cháu tưởng hắn là kẻ lừa đảo nên đã đuổi đi rồi.
- Hiểu Dung, thần y hiện giờ đang ở đâu?
Kế Bách Thiện nghe vậy thì nhíu mày hỏi lại.
Ông ta biết vì sao Kế Hiểu Dung nghĩ Địch Cửu là một tên lừa đảo. Bởi vì Lâm Ba và Hồ Thiên Lý đã nói rất rõ, Địch Cửu thoạt nhìn không hề có điểm gì giống như một thần y, hơn nữa Địch Cửu còn quá trẻ.
Hồ Thiên Lý cũng đứng lên, sắc mặt không dễ chịu lắm nói:
- Địch thần y là người có y thuật lợi hại nhất mà tôi từng thấy, nếu không phải là có thần y thì hiện giờ con tôi vẫn đang bị bệnh tật dằn vặt, thậm chí là mất mạng luôn rồi. Chuyện khác tôi không nói, nhưng mà nếu có người dám nói thần y là tên lừa đảo thì tôi không thể chịu được.
Lý Tuyết Hoa cũng rất kích động, vội vàng hòa giải:
- Xin lỗi, Hiểu Dung không phải là có ý đó. Hiểu Dung, con mau nói xem Địch thần y đang ở đâu?
Kế Hiểu Dung đã cảm thấy có gì đó sai sai nên liền giải thích:
- Người tự xưng là Địch Cửu này đến võ học viện tìm con, vừa gặp thì hắn đã nói có thể trị hết bệnh cho anh trai. Tuy nhìn hắn rất trẻ nhưng con vẫn cố nghe hắn nói hết mà. Sau đó con hỏi hắn Tô Hợp Hương có tác dụng gì nhưng hắn lại không biết, cho nên con mới cho rằng hắn là một tên lừa gạt.
Nghe Kế Hiểu Dung nói vậy thì Lâm Ba có chút nghi hoặc, Tô Hợp Hương tuy không phải là loại thảo dược thường gặp nhưng cũng không đến nỗi hiếm thấy, ngay cả ông ta cũng biết Tô Hợp Hương vị ngọt có hương thơm, có tác dụng đả thông kinh mạch, giải trừ âm khí, có thể giải được một vài loại độc phổ thông.
Kế Hiểu Dung biết Tô Hợp Hương là chuyện dễ hiểu, anh trai cô ta bị trúng độc nên ít nhiều gì cô cũng có chút kiến thức về mặt này. Nhưng mà sao Địch Cửu có thể không biết Tô Hợp Hương được? Chẳng lẽ Địch Cửu mà Kế Hiểu Dung gặp không phải là Địch thần y?
Nghĩ tới đây, Lâm Ba lập tức hỏi:
- Người đó có nói là từ đâu tới không?
Kế Hiểu Dung nghĩ một chút rồi trả lời:
- Hắn nói hắn đã từng cứu một nữ sinh bị rắn độc cắn ở dãy núi Vong Xuyên, hắn còn kể đã từng cứu được một người trong nhà xác bệnh viện Bác Ái. Đây không phải là lừa đảo sao? Người đã vào nhà xác, còn…
Kế Hiểu Dung không nói tiếp nữa, bởi vì cô cảm thấy không đúng, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô.
Kế Bách Thiện nói một cách nghiêm túc:
- Hiểu Dung, người tự xưng Địch Cửu đó đúng thật là Địch thần y. Người đó hiện đang ở đâu? Chúng ta phải ngay lập tức mới thần y tới đây.
- A…
Kế Hiểu Dung ngạc nhiên đến mức làm rơi cây gậy trong tay. Lúc này cô mới hiểu được người mà cô bảo cút đi lại chính là vị thần y mà Kế gia đã bỏ công tìm suốt một tháng trời.