Nếu như có thể hối hận, vậy thì Kế Hiểu Dung hẳn là đã hối hận tới chết mất. Lúc này, khi cô đứng ngoài nơi Địch Cửu ở thì mới biết hắn đã rời khỏi học viện võ thuật của Đại học Yến Kinh một thời gian rồi.
Bốp! Bốp!
Kế Hiểu Dung thực sự không kìm được mà tự tát mình hai cái. Nếu như vì cô mà anh trai mất mạng thì cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Cô đến học viện võ thuật của Yến Đại học võ là vì cái gì? Còn không phải là vì hy vọng một ngày nào đó có thể chữa khỏi cho anh trai mình hay sao? Thế mà khi thần y tới tận trước mặt thì lại bị cô mắng đuổi đi. Làm sao cô có thể tự tha thứ cho mình được đây?
- Kế sư tỷ, đừng nóng ruột quá… - Tề Hưởng đang đi tìm Địch Cửu cùng Kế Hiểu Dung vội vàng ngăn cô lại.
- Bây giờ chúng ta phải đi đâu để tìm được Địch thần y? – Trong lúc sốt ruột, Kế Hiểu Dung bật khóc nức nở.
Cho dù xuất thân tại Kế gia nhưng cô vẫn luôn là người rất tự lập và kiên cường. Việc khóc ra tiếng trước mặt người lạ thế này là lần đầu tiên trong đời cô.
Tề Hưởng cũng có phần bất đắc dĩ. Lúc Địch Cửu đi có bảo với cậu rằng không biết lúc nào hắn mới quay lại.
- Đúng rồi, gọi điện. Mau gọi điện thoại cho anh ta…- Dường như Kế Hiểu Dung đột nhiên nghĩ ra cách tìm Địch Cửu, cô kêu lên đầy kích động.
Lần này thì Kế Bách Thiện và mẹ cô là Lý Tuyết Hoa đang đứng ở phía sau đều không nói lời nào nữa. Nếu có thể gọi được điện thoại cho Địch Cửu, vậy thì đâu cần phải lăn lóc khổ sở như vậy?
Tề Hưởng an ủi:
- Anh Cửu ra ngoài bao lâu thì em cũng không rõ. Nhưng em biết, anh ấy và Tằng Bắc Tử sư tỷ đã hẹn sẽ gặp lại nhau ở đây trước khi hội đấu giá bảo vật của Tiên Nữ Tinh bắt đầu để cùng đi tới đó. Hay là lúc ấy mọi người chờ anh Cửu ở đây đi.
Thực ra trong lòng Tề Hưởng cũng thầm cảm thán, cậu vốn nghĩ rằng Địch Cửu muốn tới Kế gia để kiếm chác, nhưng nhìn dáng vẻ của Kế gia lúc này thì rõ ràng là anh Cửu chắc chắn có thể chữa khỏi cho Kế Hiểu Đinh. Xem ra, sự hiểu biết của cậu về anh Cửu vẫn còn chưa bằng được một góc của tảng băng.
…
Kế gia đương nhiên là không thể tìm thấy Địch Cửu được, lúc này hắn đã tới khu vực núi Vong Xuyên rồi. So với sự chật vật lúc trước, hiện giờ Địch Cửu gần như chẳng mất công sức gì cũng tới được nơi giấu phi thuyền.
Phi thuyền được che chắn vô cùng tốt, cũng không bị nước mưa hay những thứ lặt vặt lọt vào. Địch Cửu vào trong xem qua liền biết, muốn sửa phi thuyền này cho thật ổn thỏa thì phỏng chừng ít nhất cũng mất mấy triệu.
Hiện giờ mấy trăm ngàn hắn còn chẳng có, nói gì đến mấy triệu. Hơn nữa hắn còn cần tới hội đấu giá nữa, xem ra tạm thời chỉ có thể để phi thuyền lại đây thôi.
Vé vào cửa buổi đấu giá hắn đã có rồi, vậy tiền thì phải làm sao đây?
Đúng là hắn có một phương thuốc hỗ trợ luyện võ. Loại thuốc này, hắn đã làm sẵn năm bình. Nhưng hắn cũng không thể đặt toàn bộ hi vọng vào thuốc thang được. Chưa kể là hắn cũng không rõ thứ thuốc này có thể bán được bao nhiêu tiền. Lúc trước khi hắn thử thuốc trên người đệ tử của Địch thị, nó có thể khiến cho các đệ tử xuất đao chuẩn xác hơn, mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng nắm được đao tiếp theo trong thời gian ngắn nhất. Nói cách khác, thứ thuốc này chủ yếu là dùng để tăng cường sức mạnh mà thôi.
Giờ tư chất của hắn vốn đã nổi trội, cộng thêm sự phụ trợ của Đại Hành Môn Lục khiến cho quá trình luyện từ đao thứ nhất tới đao thứ ba về cơ bản là không phí bao nhiêu sức lực, cho nên hắn mới không cần dùng đến thứ thuốc này.
Địch Cửu không thể trông cậy được vào Kế gia, cô nàng Tằng Bắc Tử kia trông đẹp thì có đẹp thật, đáng tiếc cũng lại là người vắt cổ chày ra nước. À không đúng, phải nói là một con gà mái sắt. Đến cả việc học Địch Thị Đao Pháp của hắn cô ta cũng muốn giở tiểu xảo, thế nên lại càng không thể trông cậy vào.
Đem hết số tài sản của Tề Hưởng mà tới hội đấu giá thì chắc cũng chỉ có thể ngồi đó hóng hớt thôi.
Địch Cửu ngồi trong phi thuyền của mình trầm tư suy nghĩ. Cuối cùng, một cái tên hiện ra trong đầu hắn.
Giả Bất Liễu.
Chỉ có đi cướp của Giả Bất Liễu thì hắn mới có đủ tiền tham gia hội đấu giá.
Khà khà, Địch Cửu mở cửa phi thuyền. Lúc trước hắn vào được học viện là nhờ có Lữ Uyển, đệ tử của Giả Bất Liễu tặng cho tờ giấy chứng nhận. Giả Bất Liễu là sư phụ thì hiển nhiên không thể kém hơn đệ tử của mình được. Tiền để đi hội đấu giá lần này đành tìm cách moi từ ông ta thôi.
Nghĩ tới đó, tâm trạng Địch Cửu liền tốt hơn hẳn. Hắn biết hiện giờ mình đi tìm Giả Bất Liễu cũng không phải là cách tốt, bởi vì thực lực của hắn quả thật vẫn còn kém hơn Giả Bất Liễu đôi chút, chi bằng tu luyện thêm đã, nhất là nơi này cực thích hợp nhất cho việc tu luyện đao thứ tư và thứ năm của Địch thị. So với lúc ở trong học viện võ thuật, ở đây có thể thoải mái phóng đao khí hơn nhiều, cũng không cần phải lo làm hỏng những thứ xung quanh.
Khi hắn luyện thành đao thứ năm, đó cũng sẽ là khi hắn đoạt lấy cái mạng nhỏ của Giả Bất Liễu.
Địch Cửu không bắt đầu tu luyện đao thứ tư ngay mà luyện lại đao thứ ba trước. Bởi vì lúc luyện thành đao thứ ba, hắn vẫn luôn có cảm giác đao này không mạnh như trong tưởng tượng.
Trên thực tế, đao thứ tư của Địch thị khó hơn đao thứ ba không chỉ một vài lần. Trong Địch Thị Đao Pháp, đơn giản nhất là đao thứ nhất và đao thứ hai.
Đao đầu tiên của Địch thị là khí thế. Khi chém xuống phải mang theo “khí thế”.
Khí thế ấy khóa chặt lấy đối thủ. Nếu gặp đối thủ có tu vi thấp, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể thoải mái chém chết đối phương.
Luyện đao thứ hai của Địch thị là luyện “đao mang”. Đao chém xuống, mang theo cả một vùng đao sắc nhọn. Sát thương do đao này gây ra có phạm vi sát thương cực lớn.
Đây cũng là lý do vì sao Địch Thị Đao Pháp thích hợp nhất là khi ở trên chiến trường. Lúc ra trận, loại “đao mang” ấy kết hợp với khí thế đánh giết thì gần như là không gì địch nổi.
Mà bản thân Địch Cửu không có trường đao thực sự, thế nên đao đầu tiên và đao thứ hai đều là dùng “đao khí” để hình thành “sát thế”. Nếu thực lực của Địch Cửu thực sự cao thì chẳng nói làm gì. Điểm mấu chốt ở đây là thực lực của Địch Cửu rất thấp. Dạng dùng “đao khí” để hình thành “sát thế” như hắn, nếu đối phó với người có tu vi cao thì bản thân sẽ phải chịu thiệt nặng.
Lúc trước Địch Cửu suýt chết trong thay Tang Sát cũng là vì lý do này.
Sau khi học được đao thứ ba, đao chém ra mang theo “sát thế” với “đao khí” như lốc xoáy. Đây mới đúng là phương thức để đánh một chọi một. Lúc giao chiến cùng địch thủ, dạng đao phong thế này có thể trực tiếp xé toạc sát khí của đối phương. Nếu đối phương muốn tránh, dưới dạng đao khí này cũng sẽ bị trói chân khó lòng né thoát.
Cho nên đệ tử của Địch thị phải học thành công đao thứ ba thì mới có thể coi là ngấp nghé lên con đường của Địch Thị Đao Pháp.
Địch Cửu luyện đao thứ ba ở sân tập của học viện võ thuật, cho nên đao này của hắn cũng có một chút hạn chế như hai đao trước. Sau khi vung đao, không có đao thế mở rộng rồi thu lại và cuốn phăng mọi thứ như thế kia, cho nên vẫn thiếu vài phần phóng khoáng. Đối với Địch Thị Đao Pháp mà nói thì đây là một trong những điều tối kỵ.
Địch Thị Đao Pháp vốn được hình thành trên chiến trường. Cần có ý chí quyết tiến, cảm giác cố ý gò bó “đao khí” thế này là điều cần tránh nhất.
Địch Cửu không được người đi trước của Địch thị truyền dạy tận nơi, hắn chỉ tu luyện theo đao phổ của Địch Thị Thất Đao. Cho nên dù Địch Cửu đã luyện thành đao thứ ba thì ba đao này của hắn vẫn tồn tại những khuyết điểm nghiêm trọng như cũ.
Nếu không phải Địch Cửu ôn lại ba đao đầu trong khe núi này, có lẽ phải tới khi đối địch với người khác thì hắn mới phát hiện ra vấn đề trong đao pháp của mình.
Địch Cửu thi triển đao thứ ba mà không dè dặt gì. Sau đó hắn lập tức phát hiện ra, không phải là đao thứ ba yếu hơn tưởng tượng mà là đao thứ ba của hắn còn chưa luyện thành công.
Đao thứ ba của hắn mang theo dè dặt và cẩn thận. Điều đó hoàn toàn đi ngược với ý nghĩa của Địch Thị Đao Pháp.
Nguy hiểm thật! Địch Cửu âm thầm tự trách một câu, sau đó bắt đầu luyện lại đao này.
Hiện giờ Địch Cửu ở trong khe núi không một bóng người, trong tay lại có một thanh đao thực thụ. Một đao không chút kiêng dè được chém xuống, không gian xung quanh lập tức bị đao phong quấn lấy. Địch Cửu thậm chí còn nghe thấy được tiếng động do không khí bị xé toạc gây ra.
Rầm!
Đao thế cuốn xuống, một rãnh nứt dài tới vài mét xuất hiện trước mặt Địch Cửu. Những tảng đá nằm dọc đường rãnh này, bất kể lớn hay nhỏ đều vỡ vụn. Giữa rãnh nứt ấy còn có một cái hố lớn hơn. Đó là do đao phong tạo thành.
“Đây mới là đao thứ ba thực sự của Địch thị. Không bận lòng, quyết tiến lên.” Địch Cửu nhìn đường rãnh do mình chém thành. Hắn cảm thấy đao thứ ba của mình còn có thể mạnh hơn thế này nữa.
Đây chính là nơi tu luyện Địch Thị Đao Pháp tốt nhất!