Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 52: Giả Bất Liễu, Tôi Tới Rồi Đây!

Chương 52: Giả Bất Liễu, Tôi Tới Rồi Đây!





Lúc này tại đại sảnh tầng một bên trong toà cao ốc, đưa mắt nhìn về hướng lối ra vào sân thi đấu sẽ thấy được khán giả đứng chờ đông đúc không thôi, xem ra vé vào cổng đã được bán sạch hết rồi.

Địch Cửu vừa mới học được thuật ẩn thân rốt cuộc cũng có đất dụng võ. Mặc dù thuật ẩn thân của hắn vẫn chưa được luyện nhuần nhuyễn lắm, thế nhưng để đối phó với mấy người bảo vệ kia là dư sức rồi. Hắn từ bên ngoài đi ngang qua đám người nọ rồi nhanh chóng đi tới đấu trường. Tuy chưa vào đến nơi nhưng Địch Cửu đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt cùng tiếng ồn vang vọng không ngừng truyền ra. Chờ Địch Cửu đi xuyên đến đoạn cuối thông đạo, hắn mới quan sát được rõ ràng tình huống ở nơi đây.

Giờ phút này trên đài thi đấu có hai tên cơ bắp lực lưỡng đang ngươi đánh ta đấu một cách kịch liệt. Địch Cửu chỉ liếc mắt một cái, không có chút hứng thú nào muốn xem. Đấu trường có hình dáng như cái chảo lớn, vị trí hiện giờ của hắn xem ra là đang ở giữa rồi, vậy hắn nên đi xuống đâu để tìm kiếm Giả Duyên đây?

- Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho cậu không?

Địch Cửu đang nhìn đông nhìn tây thì thấy một nam tử mặc âu phục màu đen tiến tới trước mặt mình, hai tay khoanh dưới bụng, chào hỏi một cách lịch sự.

- Tôi tìm…

Địch Cửu đang muốn nói mình tìm Giả Duyên nhưng lập tức hắn liền bỏ ngay ý nghĩ này. Nếu hắn là do Giả Duyên mời tới thì sớm phải có người dẫn hắn đi rồi, chứ đâu ra lại đứng chỗ này tìm tới tìm lui như thế. Nhưng nếu hắn cứ thành thật nói rõ mục đích mình tới tìm Giả Duyên là gì thì chắc chắn sẽ bị nhốt ngoài cửa không thể nghi ngờ.

- Tôi cần tìm Bỉ Trịnh Sinh tiên sinh để tặng chút đồ, những món lễ vật này nhất định phải do tôi tự tay trao cho anh ấy. Anh ấy đã nói phái người ở đại sảnh chờ tôi, nhưng vì một ít chuyện đột xuất xảy ra nên tôi không tranh thủ kịp mà tới muộn, bây giờ người được phái tới đón tôi đã không thấy đâu nữa rồi.

Nói xong, Địch Cửu còn giơ thanh trường thương được bọc trong tay lên, rồi vỗ vỗ vào cái bao lớn phía sau.

Địch Cửu khẳng định, chỉ cần Giả Duyên ở đấu trường này thì Bỉ Trịnh Sinh tất nhiên cũng không thể đi nơi khác.

- Cậu lên cầu thang bên phải nhé, anh Trịnh Sinh đang ở trong phòng thứ tư.

Nam tử mặc âu phục màu đen căn bản không suy nghĩ gì nhiều, ngay lập tức chỉ đường cho Địch Cửu. Từ lúc đấu trường bắt đầu thi đấu, Bỉ Trịnh Sinh đã thông báo, nếu có người tới tìm cứ trực tiếp chỉ đến phòng của gã là được rồi. Tên này không chút nào nghi ngờ Địch Cửu, vì cậu ta tin chắc chả có người nào dám gây sự tại nơi làm ăn của Giả gia, trừ phi tên đó chán sống rồi..

- Đa tạ.

Địch Cửu nói xong liền trực tiếp tiến về phía cầu thang bên phải.

Dựa vào lời chỉ dẫn của nam tử mặc âu phục đen, Địch Cửu rất nhanh tìm được gian phòng bao thứ tư. Cửa phòng bao đã được khoá chặt, Địch Cửu không thèm gõ cửa, chỉ nhẹ nhàng lấy thanh chủy thủ ra, tàn nhẫn rạch xuống một đường trên đấy.

Cánh cửa gỗ vững chãi bây giờ không khác gì một miếng đậu hũ, cứ như vậy mà bị Địch Cửu dễ dàng chém gãy.

Trong phòng có hai người đang ngồi quay lưng lại với hắn, một nam tử trung niên tóc ngắn, dáng người nho nhã, một tay khoác lên cánh cửa sổ sát đất hướng về phía đài thi đấu phía dưới, tay còn lại thì ôm nữ tử đang ngồi bên cạnh vào ngực.

- Mày là ai?

Trông thấy Địch Cửu cưỡng ép phá cửa tiến vào, Bỉ Trịnh Sinh bên đó đột ngột đứng phắt dậy. Nữ tử kia bởi vì bị gã bất ngờ đẩy ra mà ngã nhào xuống mặt đất.

Địch Cửu không đợi cô ả kêu thành tiếng đã bắt lấy một thanh gỗ vụn đánh ả ngất xỉu, sau đó mới đi về phía đối diện với Bỉ Trịnh Sinh, cười nhạt bảo:

- Một người bạn từng nói tao dịch dung rất kém, chẳng lẽ mày vẫn chưa phát hiện ra tao có chút quen mắt sao?

- Địch Cửu? Mày là Địch Cửu ư?

Lúc này Bỉ Trịnh Sinh rốt cuộc cũng nhớ ra, cả người liền muốn nhảy dựng lên. Gã từng nghe nói qua Địch Cửu đã giết Tang Sát. Mà Tang Sát muốn giết gã chỉ cần một cái búng tay thôi.

Địch Cửu vươn tay đánh ra một chưởng, tuy Bỉ Trịnh Sinh có thể thấy được Địch Cửu xuất chiêu như thế nào nhưng gã lại không sao tránh thoát nổi.

“Rầm”.

Một chiêu này của Địch Cửu trực tiếp đánh Bỉ Trịnh Sinh ngã nhào lên ghế sô pha. Địch Cửu đi qua, nắm cổ áo Trịnh Sinh nhấc lên, hỏi:

- Nghe nói hơn một tháng trước mày cùng một cô gái nữa đi Yến Kinh tìm tao, có phải không?

- Ô…

Bỉ Trịnh Sinh chỉ biết phát ra âm thanh ô ô, không nói nổi thành lời.

Địch Cửu lúc này mới ý thức được lực tay của mình quá lớn, liền nới lỏng ra một chút. Bỉ Trịnh Sinh mặt mày đỏ gay, thở hổn hển đáp:

- Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi…. Là Giả gia sai tôi đi, nhưng tôi còn chưa ra khỏi Lạc Tân…

- Giả Bất Liễu đang ở đâu?

Địch Cửu lười nghe gã nguỵ biện, trực tiếp tra xét về người mà hắn đang muốn tìm.

Tôi… tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cậu phải thả tôi ra…

Bỉ Trịnh Sinh sợ hãi đưa ra yêu cầu.

Địch Cửu bật cười lớn:

- Mày có gan thì thử không nói xem.

Vừa nói xong, hắn cũng từ từ siết tay lại.

Trên thực tế, kể từ khi biết Địch Cửu giết Tang Sát xong, Bỉ Trịnh Sinh liền không dám hướng đến Địch Cửu mà báo thù riêng nữa, ý nghĩ duy nhất còn lại là gã phải tránh xa kẻ nguy hiểm này ra. Hắn cứ nghĩ đi theo bên người sư phụ Giả Duyên là an toàn nhất, hiện tại xem ra, cho dù làm như vậy cũng không nắm được mấy phần bảo mệnh.

Vô luận Bỉ Trịnh Sinh có chịu khai hay không, Địch Cửu chắc chắn cũng sẽ không buông tha cho gã. Hắn đã đáp ứng báo thù cho cha mẹ của Tô Du, hiện tại tên này rơi vào tay hắn mà hắn bỏ qua mới là chuyện lạ.

Bỉ Trịnh Sinh bên kia hiển nhiên không phải là hạng người có cốt khí gì, gã căn bản không chờ nổi Địch Cửu nói câu thứ hai đã gấp gáp muốn chết, nhanh chóng kêu lên:

- Tôi nói, tôi nói mà...



* * *



Quan sát tầng cao nhất của đại sảnh tổ chức thi đấu quyền anh có thể thấy được nơi này so với tầng một thì nhỏ hơn chút. Nhưng tầng này có phòng hội nghị có thể quan sát thông suốt bốn phía đấu trường, căn phòng chẳng những rộng lớn, sáng sủa, mà ngồi ở bên trong nhìn ra đài thi đấu cũng thập phần rõ ràng.

Giờ khắc này trong phòng họp ngồi hết thảy hai mươi người. Ngoài những người châu Á thì còn có một người da đen và ba ngươi da trắng khác cũng đang say mê theo dõi diễn biến trận đấu.

Ngồi ở chủ vị là một nam nhân trung niên mặt đỏ, gã chính là người đề xuất hội nghị lần này, cũng là người tổ chức đấu trường quyền anh quốc tế - Giả Duyên.

- Anh Giả à, tôi hoàn toàn đồng ý với đề nghị của anh. Chỉ là, việc thành lập thế lực của chúng ta ở trên Tiên Nữ Tinh thì phải xem lại. Tiền bạc không phải là một vấn đề nhỏ. Nhưng nếu so với việc thành lập căn cứ trên đó thì càng có nhiều chuyện khó khăn hơn cần phải giải quyết đấy..

Một người đàn ông râu đen ngồi ở giữa cất tiếng.

Phổ Thái là lão đại xã hội đen tại Đông Nam Á, trước đó vẫn luôn kinh doanh bằng cách buôn lậu súng ống, đạn dược cùng ma tuý. Về sau do hình cảnh quốc tế tra nghiêm, dứt khoát ở lại Châu Phi sáng lập ra một công ty lính đánh thuê.

Lời này của hắn mọi người ở đây đều hiểu. Cho đến trước mắt, những thế lực có thể thành lập tại Tiên Nữ Tinh thì chín mươi phần trăm đều có một hoặc vài quốc gia ở phía sau hỗ trợ. Còn lại mười phần trăm cũng là do các gia tộc có thực quyền trên toàn cầu cùng một chút thế lực không thể lộ ra ngoài ánh sáng liên hợp lại mà thành lập.

Giả Duyên cũng được coi là có chút địa vị, bất quá so với việc có thể đặt một chân lên Tiên Nữ Tinh mà những người kia đang bàn tới vẫn còn hơi kém một chút.

Khỏi cần phải nói, bước đầu tiên chính là đem lên Tiên Nữ Tinh một chút vật liệu để kiến tạo một cái trụ sở đơn giản, cứ nói mãi mà không có động thái gì cũng không phải là biện pháp tốt.

- Tôi tán đồng ý kiến của anh Thái, tôi đề nghị đem Tân Sâm kéo vào thêm, hắn cùng mấy người Do Thái kia thường xuyên có con đường sinh ý cần lui tới, chỉ cần có tiền, sự tình gì bọn hắn cũng đều có thể làm.

Lại có một người nữa mở lời. Người vừa nói là một nam tử da trắng, tiếng Hoa của hắn phi thường lưu loát, nói chuyện không có nửa điểm ngọng nghịu chút nào.

Sau khi người đàn ông da trắng nọ nói xong, lại có thêm một người nữa phát biểu ý kiến. Giả Duyên đưa tay ra dấu cho đối phương dừng lại, áy náy nói:

- Thật xin lỗi, chỗ tôi hẳn là có chút chuyện khẩn cấp, bằng không thư ký riêng sẽ không quấy rầy tôi vào thời điểm như vậy.

Hội nghị lần này vốn được Giả Duyên khởi xướng, nghe Giả Duyên nói thế, những người còn lại đều nhao nhao biểu thị không thành vấn đề.

Giả Duyên hướng phía cửa đối diện phẩy tay, một cô gái mặc trang phục công sở chuyên nghiệp, dáng người thon thả nhanh chóng bước qua. Cô ta đi đến bên cạnh Giả Duyên, cúi người thấp giọng nói:

- Chủ tịch, vừa rồi chúng tôi mới nhận được một tin tức, tiếng chuông cảnh báo từ phòng ngủ của ngài đột nhiên vang lên.

Giả Duyên biến sắc, lập tức hỏi:

- Có vào xem là chuyện gì xảy ra chưa?

Cô gái nọ vội vàng đáp:

Hiện tại biệt thự đang được giám sát nghiêm ngặt, chờ chủ tịch ra lệnh thôi ạ.

Chưa có lệnh của Giả Duyên, những hộ vệ kia không ai dám xông vào.

Giả Duyên đột ngột đứng lên, ôm quyền nói nhanh:

- Các vị bằng hữu, trong nhà của tôi có chút chuyện, cần lập tức trở lại nhìn xem…

Không đợi đám người đó trả lời, thanh âm của Địch Cửu đã vang lên từ cửa phòng hội nghị:

- Giả Bất Liễu, ông không cần trở về nhìn đâu, tôi đã tới rồi đây.

Địch Cửu khoát một cái áo khoác, trong tay nắm lấy thanh trường đao được bọc vải đen, mà phía sau lưng hắn còn đeo theo một cái bao không lớn không nhỏ, từ bên ngoài mạnh mẽ bước vào.

---------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch