Giả Duyên khiếp sợ nhìn chằm chằm Địch Cửu. Tuy hắn đã dịch dung thành một nam tử trung niên, nhưng chỉ cần nghe giọng thì Giả Duyên ngay lập tức có thể nhận ra hắn.
- Đoán đúng rồi.
Địch Cửu tiện tay thảy cái túi vải lớn vào giữa bàn hội nghị, sau đó đem cái bao đeo sau lưng đặt xuống đất.
Nghe nói Giả Duyên là Võ giả Địa cấp, thành ra hắn không dám khinh thường.
Túi vải lớn lăn vài vòng trên bàn liền lộ ra thủ cấp của Bỉ Trịnh Sinh.
Cho dù trong phòng hội nghị chẳng có ai là kẻ lương thiện, tay không dính máu gì cả, nhưng khi đầu của Bỉ Trịnh Sinh lăn ra, mọi người vẫn cả kinh lùi xuống vài bước, bốn phía không còn một ai dám ngồi nữa.
- Mày muốn chết à?
Việc này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng Giả Duyên phẫn nộ không thôi, lửa giận của ông ta gần như muốn đốt cháy cả phòng họp. Giả Duyên vươn tay rút thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra, âm thanh xé gió đáng sợ cuồn cuộn lan toả xung quanh Địch Cửu.
Vào thời điểm âm thanh xé gió ấy còn chưa kịp vang lên, Địch Cửu đã có thể cảm nhận được một đạo kiếm quang bao vây hắn, vô luận hắn có tránh né về phía bên nào, đạo kiếm quang này vẫn có thể nhanh chóng đuổi theo.
Ngay sau đó, đạo kiếm quang khi nãy đã biến thành bảy tám đạo kiếm quang khác. Bây giờ đừng nói là tránh né, cho dù muốn thở thôi cũng có phần khó khăn rồi.
Mọi người trong phòng họp quan sát Giả Duyên xuất thủ, vốn có vài kẻ không an phận còn ôm ý đồ muốn so tài cùng ông ta, thế nhưng khi nhìn tình cảnh trước mặt thì đều lặng lẽ không nói gì. Giả Duyên tùy ý xuất ra một kiếm, bất kỳ người nào trong bọn họ đều không có khả năng tránh thoát.
Địch Cửu căn bản không định sẽ né đi, lại càng không có ý định sẽ dùng hỏa cầu hay phong nhận để đối phó với Giả Duyên. Hai thứ đó nếu dùng để đánh lén thì có thể làm Giả Duyên bị thương không nhẹ. Thế nhưng vào lúc này mà chính diện đối kháng, hắn khẳng định mấy cái thuật pháp nho nhỏ đó chẳng có cách nào đụng được vào người ông ta. Với trình độ bây giờ của Địch Cửu, vào lúc hắn thi triển pháp thuật thì không gian xung quanh sẽ dao động cực lớn. Loại không gian dao động này mà muốn lấy hỏa cầu hay phong nhận để đả thương được Giả Duyên là gần như bất khả thi.
Tay phải Địch Cửu thoáng cử động, phát ra một trận âm thanh vải vóc bị xé rách, lộ ra thân đao được giấu kín.
Cùng lúc đó, chân nguyên của Địch Cửu bắt đầu khởi động, đao khí thuận thế bổ ra ngoài.
Địch Thị Thất Đao là đao pháp chân chính dành cho chiến trường. Đối với võ giả Địch thị mà nói, muốn tiến công tốt thì phải phòng thủ càng tốt.
“Đing!”
Một âm thanh do sắt thép bị va chạm vang lên, Địch Cửu ngay lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại phía trên đao từng trận truyền tới khiến cho bộ ngực hắn có chút khó chịu.
Chân nguyên rất mạnh mẽ, chứng kiến được sự cường đại của Giả Duyên khiến Địch Cửu âm thầm sợ hãi than. Đồng thời hắn thay đổi cước bộ một chút, gió xoáy của Địch thị đao thứ ba đã được bổ ra.
Địch Cửu quyết định đánh nhanh thắng nhanh, sau khi kết thúc đao thứ ba, hắn lập tức chém thêm đao thứ tư.
So với việc Địch Cửu thầm cảm thán về thực lực của Giả Duyên thì trong lòng ông ta lúc này lại hoàn toàn không thể tin được. Làm sao Địch Cửu có thể lợi hại như vậy? Giả Duyên từng tận mắt thấy Địch Cửu chiến đấu với Tang Sát, với thực lực của hắn thì đao vừa rồi ông ta bạo xuất cũng đủ để làm một cánh tay của Địch Cửu bị thương nặng, sau đó ông ta sẽ từ từ dằn vặt hắn tới chết.
Nhưng trên thực tế, một nhát đao kia của Địch Cửu so với kiếm của Giả Duyên càng nhanh hơn, mà kết quả là Giả Duyên cũng không chiếm nổi nửa điểm tiện nghi, nhiều nhất chỉ là chân nguyên hùng hậu hơn một chút mà thôi.
Tình hình hiện tại không cho Giả Duyên có thêm thời gian suy đoán, đạo gió xoáy thứ hai từ đao của Địch Cửu đã nhanh chóng được đánh ra.
Giả Duyên đồng thời cảm nhận được không gian chung quanh biến thành từng đạo gió xoáy, mà ở giữa vòng xoáy đó, toàn bộ đều là lưỡi đao.
Một đao cường hãn này của Địch Cửu làm cho Giả Duyên không có cách nào chống đỡ, vô luận ông ta có cố gắng như thế nào cũng không thoát ra được chiêu đó của đối phương.
Thời khắc này Giả Duyên đã không thèm để ý đến việc giấu diếm gì nữa, nhuyễn kiếm trong tay liên tiếp lay động, theo từng hồi rung động đó, vô số đạo kiếm khí vô hình được kích phát.
Từ ngoài nhìn vào, nhuyễn kiếm này của Giả Duyên giống như một cái tâm, xung quanh có vô số kiếm nhỏ bao bọc lấy, những tiểu kiếm này đồng dạng bị ông ta bắn đi.
Địch Cửu biết rõ những thứ đó đều là kiếm khí vô hình. Nếu chiêu này của hắn cho dù có thể giết được Giả Duyên đi chăng nữa thì cũng sẽ bị kiếm khí của gã đả thương không nhẹ.
Địch Thị Đao Pháp chủ yếu là khí thế, thế nên Địch Cửu không thèm tránh né uy áp từ Giả Duyên mà dứt khoát bổ luôn đao thứ tư.
“Rắc! Rắc! Rắc! Rắc” Đao khí của Địch Cửu và kiếm khí của Giả Duyên cuốn chung một chỗ trong không trung, âm thanh cộng hưởng liên tiếp nổ ra.
Thậm chí còn có một ít kiếm khí cùng đao khí không chịu nổi sự kiểm soát mà bắn ra ngoài, làm tổn thương vài người đang trốn xung quanh xem cuộc chiến.
Lực lượng chân nguyên cuồng bạo cuốn tới, Địch Cửu liền cảm nhận được lồng ngực mình nghẹn một cái, yết hầu truyền đến vị tanh ngọt quen thuộc. Hắn biết là chân nguyên của Giả Duyên đã ảnh hưởng đến hắn rồi. Chân nguyên Địa cấp của gã quả thật rất cường hãn.
Hai tiếng “Phốc! Phốc!” liên tiếp vang lên, âm thanh thứ nhất là do kiếm khí của Giả Duyên cuối cùng đã đột phá luồng gió xoáy từ Địch Cửu mà chém vào thắt lưng hắn. Còn tiếng phốc thứ hai là do Giả Duyên đang muốn dùng kiếm khí xung quanh trợ giúp gã thoát ra thì bị gió xoáy của Địch Cửu chém mất một chân.
“Phịch!” Giả Duyên bị thương nặng hơn, vì mất đi một chân nên đứng không vững, toàn thân ngã phịch xuống đất.
Từ lúc Địch Cửu bước vào cho đến khi kết thúc cuộc chiến sinh tử của hai người, thời gian chỉ vẻn vẹn tầm vài phút. Người ngoài chỉ nhìn được Địch Cửu chém ra hai đao vào hai đường kiếm của Giả Duyên, ngay sau đó phần eo của Địch Cửu bị thương nhẹ mà Giả Duyên phải bỏ ra đại giới, mất một cái chân.
Địch Cửu vốn định bổ tiếp ra đao thứ tư để giết chết Giả Duyên, nhưng khi thấy Giả Duyên bị chém ngã, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hắn đã đánh giá cao Giả Duyên rồi, đao thứ tư không phải dùng đến nữa, Địa cấp võ giả cũng chỉ cỡ này mà thôi.
Một người đang đứng xem, thấy Giả Duyên bị Địch Cửu chém đến tàn phế liền bắt đầu lui thân về phía sau. Nhưng không may bị Địch Cửu đang thu đao phát hiện được, hắn thản nhiên nói:
- Anh còn dám lui, người tiếp theo chính là anh đấy.
Người đang thối lui kia lập tức đình chỉ động tác, sự hung hãn của Địch Cửu hắn tận mắt thấy được, cũng nhận ra người Địch Cửu đang nói tới là chính mình.
Địch Cửu còn chưa kịp tiếp tục đối phó Giả Duyên thì một nam tử mặc đồ trắng liền nhảy ra, hướng súng lục trong tay về phía Địch Cửu:
- Bỏ đao trong tay…
Nam tử mặc đồ trắng còn chưa nói hết đã cảm thấy cổ tay mình tê rần, đồng thời cây súng trong tay cũng rơi xuống đất. Không, phải nói là súng lục cùng tay của tên này đều rơi xuống.
Địch Cửu đi tới, nhặt súng lục dưới đất lên rồi chỉ về phía nam từ mặc đồ trắng, nói:
- Tôi không thích làm bẩn đao trong tay mình khi đối phó với súc sinh, vậy nên làm sao bây giờ nhỉ?
- Ngài tuỳ ý, ngài tuỳ ý…. Tôi gan báo mới dám làm như vậy, ngài làm ơn buông tha cho tôi đi…
Người đàn ông run run nói, nếu không phải sợ chết, có khi tên này chắc cũng không gom đủ dũng khí để nói hết một câu.
Những người còn lại căn bản không biết mọi chuyện phát sinh thế nào. Muốn nói Địch Cửu dùng ám khí, thế nhưng bọn họ không thấy được là ám khí gì.
Nhất thời Địch Cửu trong mắt những người này trở nên thập phần thần bí, có vài người bắt đầu hoài nghi hắn đã từng đi qua Tiên Nữ Tinh.
- Thời điểm mày cùng Tang Sát giao đấu là do mày cố ý đúng không? Mày lo lắng tao nhìn ra được thân thủ của mày lúc mày chạy trốn có phải không?
Giả Duyên lúc này đã tỉnh táo trở lại, ông ta biết mình chạy trời không khỏi nắng, cho dù cầu xin tha thứ cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Trong lòng ông ta vẫn đinh ninh khi Địch Cửu chiến đấu với Tang Sát, hẳn là hắn đã cố tình giả bộ lộ ra nhiều khuyết điểm, bằng không với thực lực bây giờ của Địch Cửu thì Tang Sát ngay cả cơ hội giơ đao cũng chẳng có. Sở dĩ hắn giả trang như thế có lẽ mục đích là lo lắng ông ta chạy trốn mà thôi.
Thế nhưng vẫn còn hai chỗ Giả Duyên không tài nào hiểu được, năng lực của Địch Cửu lớn như vậy, thế thì tại sao vẫn bị Tang Sát chém thảm thế kia? Chẳng lẽ hắn là trời sinh cuồng ngược hay sao? Lý do còn lại là vì sao ngày hôm nay Địch Cửu lại tới đây? Vì sao khi ông ta đi Yến Kinh tìm hắn lại không thể tìm được?
Theo lý thuyết, nếu ban đầu Địch Cửu cố ý thì lúc ông ta tới Yến Kinh, Địch Cửu nên ở ngay tại đó chờ chứ đâu cần tránh né?
Nếu nói Địch Cửu chỉ dùng một tháng thời gian ngắn ngủi mà từ cảnh giới trước đây tăng lên cảnh giới bây giờ, Giả Duyên không cách nào tin được.
Càng làm cho Giả Duyên hối hận hơn chính là ông ta đã không ở lại Tiên Nữ Tinh để tiếp tục tu luyện thăng cấp mà lại trở về đây. Cho dù Tiên Nữ Tinh có nguy hiểm bao nhiêu thì so với hiện tại vẫn tốt hơn gấp trăm nghìn lần. Nếu ông ta chân chính là cường giả Địa cấp, xem như hôm nay ông ta không thể giết được Địch Cửu cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.
Tất cả mọi người đều nghĩ Giả Duyên là cường giả Địa cấp, chỉ có trong lòng Giả Duyên mới rõ ràng rằng thật ra mình mới chạm tới nửa bước Địa cấp mà thôi. Cách Địa cấp chân chính chỉ có nửa bước, nhưng nửa bước này ông ta ở Địa cầu hao tốn bao nhiêu năm cũng không cách nào bước qua nổi.