Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 87: Đồ Vật Của Tiểu Thụ Nhân

Chương 87: Đồ Vật Của Tiểu Thụ Nhân





Tiếng kêu thê lương vang lên, từng đoạn rễ cây bị Địch Cửu chém đứt, đám cây đang kết lưới trên đầu hai người Địch Cửu và Du Tiệp bắt đầu tan rã. Có lẽ biết Địch Cửu lợi hại nên đám rễ cây bao vây hai người dần dần rút trở về, trên mặt đất chỉ còn mấy đoạn rễ cây bị đứt thành từng mảng nhỏ.

- Chao ôi!

Du Tiệp nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy vô số rễ cây trên đầu tùy thời có thể lấy mạng mình, cô muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh được. Hiện tại Địch Cửu chặt đứt đám rễ cây kia làm cho cô không khỏi thở phào một hơi.

- Cô đợi ở chỗ này đi, em qua bên kia nhìn một chút.

Hiện tại hắn đã chặt một mảng lớn rễ cây nên khá yên tâm. Chỉ cần hắn ở phía trước cẩn thận chú ý thì Du Tiệp bên này sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Địch Cửu nói xong cũng không đợi Du Tiệp trả lời liền bước về hướng tiểu thụ nhân.

Tiểu thụ nhân biết Địch Cửu lúc này đã muốn khai đao với nó, Địch Cửu chỉ mới đi vài bước thì vô số rễ cây như mũi tên lao thẳng về phía hắn.

Địch Cửu dùng dao phay chém ra một đường, tàn ảnh tựa như một dải lụa mỏng phát ra quang mang, đám rễ cây lao đến đều bị dải lụa kia chặt đứt hết. Hỗn hợp chất lỏng đỏ xanh văng tung tóe trên không trung, tiểu thụ nhân đau đến đỏ cả mắt, nó càng lúc càng phẫn nộ, rễ cây bắn ra cũng càng lúc càng nhiều và mạnh mẽ.

Rốt cục có một đoạn rễ cây xông phá qua được lớp đao quang của Địch Cửu, nhìn hướng của nó hẳn là định đánh về phía Du tiệp. Suy nghĩ của tiểu thụ nhân rất không được bình thường, nếu như không phải người phụ nữ này phát ra tín hiệu cầu cứu thì Địch Cửu sẽ không đến nơi đây. Nếu như Địch Cửu không đến đây thì nó đã có thể tự do tự tại hút máu rồi.

Địch Cửu không ngờ tiểu thụ nhân còn có thể xuyên qua đao quang của mình, hiện tại thu đao đã không kịp nữa rồi, hắn nhanh chóng trở tay đánh một hỏa cầu qua đó.

Rễ cây vì né đao quang nên tốc độ bị giảm đi rất nhiều, sau đó Địch Cửu lại toàn lực ném hỏa cầu ra. Chiếc rễ kia hoàn toàn không thể tránh thoát được.

Thoáng chốc, một đạo mùi hương gay mũi tỏa ra khắp nơi, rễ cây kia trở thành một ngọn đuốc không ngừng phát ra tiếng cháy nổ lốp bốp.

- Chít chít!

Tiểu thụ nhân bị ngọn lửa này đốt rụi một nhánh rễ nên đau đến điếng người.

Lúc này Địch Cửu phát hiện dùng hỏa cầu có hiệu quả lớn hơn so với dùng đao. Đao mang có thể tổn thương đến tiểu thụ nhân nhưng không phải là quá lớn, mà lực sát thương của hỏa cầu lại có thể tổn thương đến tận gân cốt của nó.

Thấy được tác dụng của hỏa cầu, Địch Cửu bèn nhanh chóng ném ra tận mấy quả, khi đám hỏa cầu này đánh vào rễ cây thì tiếng lốp bốp vang lên không dứt.

- Đừng đánh nữa, tôi nhận thua, tôi nhận thua…

Một âm thanh non nớt hốt hoảng vang lên, đám rễ cây nhanh chóng co rụt về, đám dây leo chằng chịt trên đầu cũng vội vàng thu lại.

Không có rễ cây công kích đánh lén, Địch Cửu dễ dàng đi tới trước mặt tiểu thụ nhân.

Tiểu thụ nhân chỉ cao chừng một thước, dưới chân của nó có từng vòng rễ cây quấn quanh, nhìn lướt qua tựa như một cái ổ dây leo vậy.

- Đạo hữu, lần này là tôi không đúng, tôi xin lỗi, tôi sẽ lập tức đưa ngài ra ngoài mà. Xin ngài đừng đốt lửa nữa.

Lúc tiểu thụ nhân nói chuyện tựa như không còn chút sức lực nào, ánh mắt nó đầy vẻ lo âu và sợ hãi. Nếu như người trước mặt này lại ném cho nó thêm vài cái hỏa cầu vậy thì nó ngỏm là cái chắc.

Ai bảo đạo hạnh của nó không đủ làm chi? Chờ khi nó ngưng tụ được thân thể rồi thì cho dù có ném nhiều hỏa cầu hơn nữa nó vẫn không sợ.

Đạo hữu? Địch Cửu đánh giá tiểu thụ nhân một lượt, nhìn thế nào cũng không thấy tên này giống như đạo hữu à.

Địch Cửu căn bản không định mở miệng nói chuyện, lòng bàn tay Địch Cửu lại xuất hiện một hỏa cầu vô cùng lớn.

- Đạo hữu tha mạng, tôi tu hành không dễ tí nào, xin hãy thủ hạ lưu tình đi mà.

Nhìn thấy bộ dáng Địch Cửu như sắp ném hỏa cầu vào người nó thì tiểu thụ nhân sợ hãi không thôi.

Địch Cửu cười lạnh:

- Mày tu hành không dễ ư? Đã có bao nhiêu người phải bỏ mạng ở chỗ này rồi? Bọn họ tu hành rất dễ dàng sao? Đi chết đi!

Địch Cửu giơ hỏa cầu lên, xem ra rất muốn nện xuống.

- Đừng mà, tôi sẽ cho nói cho anh cách rời khỏi đây...

Tiểu thụ nhân thật sự không biết phải nói như thế nào Địch Cửu mới dừng tay, nó chỉ có thể nghĩ đến mong muốn được rời khỏi nơi đây của những người bị vây khốn lúc trước.

Lấy tốc độ Địch Cửu thì hỏa cầu đã sớm có thể nện xuống rồi, chỉ là tiểu thụ nhân cầu xin tha thứ làm hắn có chút chần chờ:

- Cách rời khỏi? Mày nghĩ tao muốn rời khỏi nơi này còn phải nhờ mày chỉ cách sao?

Lời này của Địch Cửu chính là đang khoác lác, quả thật nếu như tiểu thụ nhân không nói thì hắn không biết làm sao mới có thể đi ra được. Bất quá Địch Cửu thầm nghĩ trí lực của tiểu thụ nhân còn thấp, nên trong lúc nhất thời sẽ không phân biệt được lời hắn nói là thật hay giả.

- Không phải, không phải, nơi này là một khốn trận, muốn ra ngoài rất khó. Tôi lấy được Trận Đạo truyền thừa của một tên tu sĩ đang bế quan, lúc này mới...

- Hừ!

Địch Cửu hừ lạnh cắt đứt lời nói của tiểu thụ nhân:

- Mày nói láo, một cái rễ cây nhỏ như mày cũng có thể lấy được truyền thừa của cường giả đang bế quan sao, đang lừa ai vậy?

- Tôi quả thật không lừa anh đâu mà, tôi vốn là sinh cơ tinh hoa của cây đại thụ này, bởi vì tồn tại lâu đời nên sinh ra linh trí. Tên cường giả kia lúc trước đào rỗng bản thể của tôi, muốn ở bên trong đột phá cảnh giới. Kết quả do quá vội vàng đột phá nên gã bị nghiệp hỏa thiêu thân. Tên vương bát đản kia trong lúc gấp rút vậy mà trực tiếp nuốt tôi vào trong bụng...

Trong lòng Địch Cửu cảm thấy cực kỳ buồn cười, tên kia sở dĩ chọn nơi này khẳng định là vì đã nhìn trúng tinh hoa thụ linh. Trong lúc đột phá xảy ra vấn đề nếu như không nuốt thụ linh vậy mới là kỳ quái.

Tiểu thụ nhân tiếp tục liến thoắng:

- Tên vương bát đản đó muốn luyện hóa tôi, cuối cùng không luyện hóa được mà còn bị tôi hấp thu rất nhiều ký ức, cuối cùng gã chết mà tôi còn sống.

Hóa ra tiểu thụ nhân này chính là thụ linh tinh hoa của gốc cây lớn ngoài kia. Lúc đầu thụ linh tinh hoa không thể để rời khỏi bản thể, không ngờ tới có người muốn luyện hóa nó, kết quả không luyện hóa được mà còn bị nó hấp thu ngược lại, đã thế còn để lại cho nó rất nhiều tri thức tu chân. Kết quả thụ linh tinh hoa biến thành tiểu thụ nhân, qua một khoảng thời gian nữa tiểu thụ nhân sẽ có khả năng rời khỏi cũng không chừng.

- Vậy mày đã hấp thu hết tri thức đó rồi ư?

Địch Cửu lạnh nhạt hỏi.

Tiểu thụ nhân vụng trộm quan sát Địch Cửu, nhìn sắc mặt Địch Cửu không chút biểu tình, nó có chút thấp thỏm đáp:

- Tôi chỉ biết Trận Đạo thôi, đó là tri thức của đạo hữu kia trong lúc bế quan...

Địch Cửu chau mày:

- Tao không có hứng thú.

- Đạo hữu, Trận Đạo là thứ mà mỗi một tu chân giả đều phải biết, hơn nữa còn lại một thủ đoạn phòng thân, nếu như lúc trước đạo hữu biết Trận Đạo thì làm sao có thể bị nhốt vào đây chứ.

Nghe thấy Địch Cửu nói không có hứng thú, tiểu thụ nhân lập tức lo lắng, nó gấp rút kêu lên.

Địch Cửu hừ lạnh:

- Nếu như thế thì mày thể hiện ra chút đi, để tao xem có giá trị gì không.

Vừa nghe thấy hai chữ Trận Đạo thì Địch Cửu kích động không thôi. So sánh với luyện đan, luyện khí và luyện phù, hắn càng muốn học tập Trận Đạo hơn.

Đáng tiếc hắn muốn học cũng không có biện pháp nào, hiện tại tiểu thụ nhân nói nó biết Trận Đạo, đương nhiên hắn vô cùng kích động. Trí lực của tiểu thụ nhân không cao, không thể để cho nó biết mình muốn học tập Trận Đạo được.

Tiểu thụ nhân thấy bộ dạng Địch Cửu chẳng có tí hứng thú nào bèn vội vàng bảo:

- Khốn trận ở ngoài chính là do tôi bố trí, có phải rất lợi hại không?

- Lợi hại cái rắm, là tao cố ý đi vào để giáo huấn mày. Cuối cùng không phải mày đã bị tao giáo huấn đó sao, còn dám nói là rất lợi hại ư?

Địch Cửu quát lớn.

- Tôi còn biết biến rễ cây thành tên...

Thanh âm tiểu thụ nhân có chút suy yếu, bởi vì quả thật vừa nãy đám rễ cây của nó chẳng thể làm gì Địch Cửu cả.

- Rác rưởi!

Quả nhiên Địch Cửu lập tức chửi một câu, thậm chí còn cố ý nâng hỏa cầu lên cao một chút để hù dọa nó nữa.

- Tôi biết lưới rễ cây...

Tiểu thụ nhân giật mình, nhanh chóng kêu lên.

- Rác rưởi!

Hỏa cầu lần nữa nâng lên, tựa hồ như sắp rơi xuống.

- Tôi có đồ vật của người tu chân nữa nè.

- Rác rưởi... hể, cái này không phải rác rưởi, đâu, đưa cho tao xem một chút.

Địch Cửu kịp phản ứng, khẽ thu hồi hỏa cầu lại.

Tiểu thụ nhân nhẹ nhàng thở phào, dùng một cái rễ cây dâng ngọc giản lên.

Địch Cửu nắm lấy ngọc giản sau đó dùng thần niệm quét sơ qua, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục giả vờ hung hãn quát:

- Cái này không phải chỉ là một viên ngọc giản Trận Đạo rác rưởi thôi sao? Linh thạch đâu? Đan dược đâu? Pháp bảo đâu?

Nói đến đây, Địch Cửu chợt nhớ tới một vật rất quan trọng bèn gằn giọng hỏi:

- Còn có nhẫn trữ vật đâu?

Nghe thấy giọng điệu của Địch Cửu, tiểu thụ nhân bị hù đến run rẩy, nó ấp úng đáp:

- Không… không có nhẫn trữ vật...

Địch Cửu bật cười:

- Mày nghĩ IQ của tao cũng thấp như mày sao? Người có thể bế quan trong đây lại không có nhẫn trữ vật ư?

Hỏa cầu lần nữa được nâng lên, khí tức hỏa diễm hừng hực.

- Thật sự không có mà, viên ngọc giản này là do gã để ở bên ngoài...

Tiểu thụ nhân run rẩy toàn thân, đầy sợ hãi nhìn hỏa cầu trên tay Địch Cửu, thanh âm mang theo một tia nức nở nghẹn ngào.

Đối với nó mà nói, nỗi sợ khi bị lửa thiêu cũng giống như lúc Du Tiệp bị hút máu chờ chết vậy.

Địch Cửu chau mày lại, hắn cảm giác được tiểu thụ nhân không hề nói dối, co vẻ nó thật sự chỉ lấy được một bộ phần truyền thừa Trận Đạo mà thôi.

- Thi hài người kia ở đâu? Mang tao qua nhìn xem.

Địch Cửu nghĩ đến IQ tiểu thụ nhân thấp đến đáng thương, trong lòng hoài nghi có phải tên này không để ý thấy nhẫn trữ vật hay không.

- Được, được...

Tiểu thụ nhân lập tức chỉ chỉ vào một cái hố to nói:

- Toàn bộ hài cốt đều ở bên trong đó.

Địch Cửu liếc mắt nhìn qua, bên trong toàn là thi cốt. Lúc Địch Cửu đang chuẩn bị bước xuống thì lại đột nhiên dừng bước:

- Không được, nếu như tao qua đó thì mày có thể sẽ bỏ chạy, hay là đốt trước rồi nói nhỉ.

---------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch