- Hiện tại tôi không thể đi được, nếu như có thể đi thì tôi đã sớm rời khỏi nơi này rồi. Trước khi ngưng tụ được thân thể thì tôi không thể nào rời khỏi đây được thật mà.
- Ngại quá, cái lý do này không đáng tin cho lắm, chỉ có độ mày ra thành tro thì tao mới có thể hoàn toàn yên tâm thôi.
Địch Cửu dần dần hạ hỏa cầu trong tay xuống.
Tiểu thụ nhân vội vàng kêu lên:
- Đừng mà đại ca, tôi có biện pháp, tôi có biện pháp giúp anh khống chế tôi...
Trong lúc lửa xém đến lông mày, tiểu thụ nhân ngay cả hai tiếng đại ca cũng kêu lên được luôn rồi.
- Biện pháp gì?
Địch Cửu thu hồi hỏa cầu lại, mặc dù là Luyện Khí tầng sáu viên mãn nhưng hắn quả thật không có biện pháp để khống chế tiểu thụ nhân.
- Đại ca, tôi có thể dạy cho anh cách sử dụng cấm chế, anh có thể phong cấm tôi lại. Cấm chế là một nhánh của Trận Đạo, có đôi khi còn thực dụng hơn cả trận pháp nữa, rất nhiều người khi bố trí trận pháp đều kết hợp cấm chế vào trong trận pháp đó...
Địch Cửu không có tâm tình nghe tiểu thụ nhân lảm nhảm, hắn bước lên vỗ vỗ tay vào đám rễ cây phía trước:
- Nhiều lời, nói vào trọng điểm đi.
- Vâng, vâng.
Tiểu thụ nhân luôn mồm vâng dạ, sau đó bắt đầu giới thiệu trận pháp nhập môn và cách sử dụng cấm chế. Tiểu thụ nhân lấy được ký ức của một tên thiên tài trận đạo, cho nên lúc giới thiệu cấm chế và trận pháp cho Địch Cửu đều là từ thấp đến cao, vô cùng tỉ mỉ rõ ràng.
Địch Cửu chưa bao giờ tiếp xúc qua những kiến thức về trận pháp này, cộng thêm hắn luôn mong được hiểu thêm về lĩnh vực này, thế nên lúc tiểu thụ nhân giải thích hắn liền đắm chìm vào bên trong, ngay cả sự tình tìm nhẫn trữ vật cũng quên đi mất.
Đối với loại người cuồng học tập như Địch Cửu mà nói thì thời gian vĩnh viễn không bao giờ là đủ. Tiểu thụ nhân đã nói đến miệng đắng lưỡi khô, thế nhưng Địch Cửu vẫn đang nghiêm túc lắng nghe, không có nửa điểm tỏ ý muốn nó dừng lại.
Địch Cửu chưa bảo nó ngừng, tiểu thụ nhân cho dù gan to bằng trời cũng chẳng dám dừng lại. Sợ lợi hại của Địch Cửu nó đã được tận mắt nhìn thấy, chỉ cần không cẩn thận một chút là nó sẽ bị đốt thành tro bụi ngay.
Thấm thoát đã qua hai ngày, kỳ thật người chịu dày vò nhiều nhất không phải là tiểu thụ nhân mà chính là Du Tiệp.
Du Tiệp đã có thể đứng lên nhưng hiện tại cô vừa đói lại vừa khát. Mấy ngày nay chẳng có chút gì vào bụng, thân thể lung la lung lay gần như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Lúc cô đi đến bên cạnh Địch Cửu thì hắn vẫn còn đang đắm chìm trong những kiến thức trận pháp kia, thậm chí còn vung vung tay thử nghiệm mấy cái thủ pháp cấm chế. Không biết làm sao, cô đành trừng mắt nhìn về phía tiểu thụ nhân, sau đó chỉ chỉ vào cái bụng mình.
Du Tiệp nhìn thấy rất rõ ràng, đây chính là ác nhân có ác nhân trị, á. . . cũng không thể nói Địch Cửu là ác nhân được, mà thôi kệ đi, dù sao tiểu thụ nhân này bị Địch Cửu chế trụ là được. Nhìn tiểu thụ nhân đang ngoan ngoãn cung kính giảng giải tri thức cấm chế trận pháp cho Địch Cửu, nếu như cô muốn xin một chút thức ăn chắc hẳn không có vấn đề gì.
Gương mặt tiểu thụ nhân tràn đầy đau khổ, một bên miệng đắng lưỡi khô nói tri thức cấm chế trận pháp cho Địch Cửu, một bên lấy đồ ăn cho Du Tiệp ăn.
Tiểu thụ nhân ném cho Du Tiệp mấy quả màu xanh mềm mềm to cỡ trứng gà, cô vô cùng quan ngại liệu mấy quả này có thể ăn được hay không. Nhưng lúc này cô đã đói meo luôn rồi, vả lại mấy quả màu xanh mềm này hình như còn đang toả ra mùi thơm ngát nữa.
Du Tiệp thầm nghĩ tiểu thụ nhân khẳng định không dám đắc tội với Địch Cửu nên cô dứt khoát một hơi ăn sạch mấy quả kia.
Trong thân thể Du Tiệp bỗng nhiên xuất hiện một cỗ nhiệt lượng nhu hòa trải khắp toàn thân, sau một lúc Du Tiệp đã cảm thấy trong thân thể mình tràn ngập một loại năng lượng kỳ bí nào đó. Cô nhanh chóng ngồi xuống vận chuyển công pháp, bình chướng tu luyện trước kia vậy mà có dấu hiệu muốn đột phá.
Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn mà tu vi của cô đã lên đến Địa cấp sơ kỳ. Không những thế mà tu vi vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, xem ra thứ mà tiểu thụ nhân cho cô ăn quả nhiên là đồ tốt.
Quả màu xanh này không chỉ giúp cô tăng cường tu vi mà còn làm cảm giác đói bụng biến mất sạch sẽ.
Nhìn Địch Cửu vẫn còn đang nghiên cứu cấm chế và trận pháp, cô quyết định trong thời gian chờ đợi sẽ tu luyện củng cố tu vi.
. . .
Địch Cửu giật mình tỉnh táo lại, hiện tại không phải tu luyện nên không thể vận chuyển linh khí kiên trì mười ngày nửa tháng. Thời gian mới qua năm ngày thôi mà hắn đã bị cơn đói làm cồn cào ruột gan.
Lúc này tiểu thụ nhân đã ngừng lại, nó sắp kiệt sức đến nơi rồi. Địch Cửu nhìn qua thấy Du Tiệp đã khôi phục lại bộ dáng đầy đặn như lúc trước, không những thế mà ba động nguyên lực xung quanh người cô cũng đã chứng minh cô vừa mới đột phá lên một cảnh giới.
Đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước Du Tiệp gầy như cây que, tại sao mới có mấy ngày mà lại thay đổi lớn như thế? Trước khi khôi phục thì bộ dáng gầy như một cây gậy trúc, sau khi khôi phục lại xinh đẹp hấp dẫn vô cùng.
Dưới chiếc cổ trắng nõn là bộ quần áo rộng thùng thình, mà bộ ngực đầy đặn tuyết trắng kia lại khi ẩn khi hiện dưới lớp quần áo rộng rãi.
Do có tu luyện nên nguyện lực ba đông xung quanh càng làm cho cô vũ mị thêm mấy phần.
Địch Cửu không phải Trư ca, sau khi lướt qua liền đặt ánh mắt của mình vào trên người tiểu thụ nhân:
- Rễ cây nhỏ, tại sao không tiếp tục giải thích nữa?
Tiểu thụ nhân sắp khóc đến nơi:
- Đại ca à, tôi đã nói liên tục mấy ngày mấy đêm rồi, nếu như còn nói nữa thì sẽ trở thành người câm mất.
Nghe thấy âm thanh của tiểu thụ nhân khàn đặc, Địch Cửu mới gật đầu đáp:
- Nếu vậy thì thôi đi. À phải rồi, tại sao cô ấy lại khôi phục được thế?
Tiểu thụ nhân nịnh nọt nhìn Địch Cửu nói:
- Tôi thấy anh để ý cô em này cho nên cố ý cho cô ấy một chút cổ thụ sinh cơ.
Khóe miệng Địch Cửu giật giật, có thứ đồ tốt này vậy mà không đưa cho mình trước, hắn lập tức nói:
- Còn bao nhiêu cổ thụ sinh cơ? Mau đưa hết cho tao.
- Được, được!
Tiểu thụ nhân không dám nói với không với Địch Cửu, nó lập tức lấy ra một đống quả màu xanh đưa cho hắn:
- Đây là tất cả rồi ạ.
Kiến thức của Địch Cửu đương nhiên Du Tiệp không thể so sánh được, hắn vừa cầm quả xanh vào liền cảm thấy bên trong ẩn chứa sinh cơ khổng lồ, đây tuyệt đối là thứ tốt.
- Không tồi, xem như mày có lòng đấy.
Trong lúc Địch Cửu nói chuyện, hắn đồng thời đưa tay đánh ra từng đợt thủ ấn.
Tri thức về cấm chế của tiểu thụ nhân lớn hơn Địch Cửu nhiều, vừa nhìn thủ ấn của Địch Cửu nó liền biết hắn chuẩn bị thi triển cấm chế. Mặc dù lúc này nó có rất nhiều thủ đoạn để tránh thoát cấm chế của Địch Cửu, nhưng nó không dám. Nó chỉ có thể đứng im để Địch Cửu đặt cấm chế lên người mình mà thôi.
Ủy khuất trong lòng nó cuồn cuộn như sóng biển, dạy người ta đến khô cả họng, cuối cùng người ta vừa học xong lại đặt cấm chế lên người mình đầu tiên. Ông trời quả thật là trêu ngươi mà.
Du Tiệp đang trong quá trình tu luyện nên không biết sự tình diễn ra, sau khi Địch Cửu hạ cấm chế lên người tiểu thụ nhân thì mới bước về cái hố lúc trước.
Mấy ngày này hắn chỉ mới tiếp xúc với kiến thức nhập môn về cấm chế và trận pháp mà thôi. Nhưng nhờ thế hắn mới biết được kiến thức Trận Đạo mênh mông đến cỡ nào. Cho dù là tiểu thụ nhân thì cũng chỉ mới tiếp xúc với một góc của băng sơn.
Hắn thầm nhủ lúc có thời gian nhất định phải học tập thêm về Trận Đạo. Còn có ba chiếc ngọc giản lúc trước bị Eddie lấy đi kia, trong đó có một viên ngọc giản là Xích Hải Trận Tông Luyện Kỳ, chiếc ngọc giản kia lúc trước bị hắn xem như rác rưởi ném cho Eddie. Hiện tại xem ra chiếc ngọc giản đó vẫn rất có giá trị. Chờ lúc trở về nhất định phải đòi lại ba chiếc ngọc giản ấy mới được.
. . .
Bên trong hố đều là hài cốt, Địch Cửu kéo hai cái ba lô lên, hai cái ba lô này hẳn có một cái là của Du Tiệp, cái còn lại có thể là của vị tu sĩ thiên tài tên Setha kia.
Thần niệm của Địch Cửu không ngừng quét lên những hài cốt phía dưới, đã qua hơn một giờ nhưng Địch Cửu vẫn không phát hiện ra vật gì có giá trị.
Xem ra tiểu thụ nhân này bắt người còn có chọn lọc, nếu như là cường giả thì cho dù có nằm ngủ trên rễ cây nó vẫn sẽ bất động. Chỉ có người nó cảm thấy có thể đối phó được mới bị kéo xuống làm thức ăn mà thôi.
Một giờ nữa lại trôi qua, Địch Cửu vẫn không tìm được thứ gì hữu dụng, lúc này hắn có chút tức giận rồi. Không biết có phải tên tiểu thụ nhân kia lừa hắn hay không? Theo lý thuyết tu sĩ có thể tiện tay lấy đi thụ linh tinh hoa phải là người không tầm thường mới đúng.
Nếu như không phải người bình thường vậy tại sao ngay cả một cái nhẫn trữ vật cũng không có? Nếu không có nhẫn trữ vật vậy ít nhất phải có túi xách, tay nải gì chứ?
Hiện tại cái gì cũng không có, còn nói không phải đang gạt hắn sao?
Vào lúc Địch Cửu muốn trở về tìm tiểu thụ nhân tính sổ thì thần niệm của hắn nhìn quét thấy trên ngón tay một bộ xương đang đeo một thứ gì đó.
Địch Cửu điều khiển thần niệm, đoạn ngón tay kia liền bay đến dưới chân của hắn.
Địch Cửu cúi người thấy rõ. Phía trên xương ngón tay kia có một chiếc nhẫn, chỉ là màu của chiếc nhẫn này giống như màu của xương tay nên thoạt nhìn không thể phát hiện ra được.
Chẳng lẽ đây là nhẫn trữ vật? Địch Cửu lấy chiếc nhẫn ra khỏi xương tay rồi chăm chú nhìn hồi lâu, hắn có chút nghi hoặc, cái nhẫn trữ vật này quá nhỏ rồi, ngay cả ngón út cũng chẳng thể đeo vừa.
Không lẽ tên tiểu thụ nhân kia còn đeo nhẫn cho hài cốt ư?
Địch Cửu sử dụng thần niệm thẩm thấu vào bên trong chiếc nhẫn, ngay lập tức hắn đã nhìn thấy tầng cấm chế thứ nhất.
Sau khi cảm nhận được tầng cấm chế này thì hắn vui mừng không thôi. Không nói trước khi luyện hóa dao phay hắn đã tiếp xúc với cấm chế, hiện tại hắn tùy tiện đều có thể bố trí ra cấm chế. Có cấm chế, điều này đã chứng minh chiếc nhẫn này là một kiện pháp bảo có thể luyện hóa được.
Sau khi cất chiếc nhẫn đi thì hắn ôm hai cái ba lô trở về, hắn quyết địch sau khi rời khỏi đây thì điều đầu tiên làm chính là luyện hóa chiếc nhẫn này.