Lúc Địch Cửu trở về hắn phát hiện khí thế trên người Du Tiệp không ngừng tăng lên, loại khí thế này cơ hồ đã ngang với khí thế của Võ Thừa rồi, chắc hẳn cô đã bước vào hàng ngũ Tiên Thiên.
Xem ra Du Tiệp đã lấy được một cơ duyên vô cùng lớn, mấy quả màu xanh kia không chỉ đơn giản dùng để bổ sung sinh cơ, về phần tiểu thụ nhân hẳn nó không biết được mấy quả nho nhỏ nọ có tác dụng lớn đến thế nào.
- Đại ca...
Nhìn thấy Địch Cửu quay lại, tiểu thụ nhân nịnh nọt kêu một tiếng, nó rất muốn Địch Cửu giải khai cấm chế trên người nó.
- Oanh!
Nguyên khí cuồng bạo xuất hiện quanh người Du Tiệp sau đó tụ lại trên đỉnh đầu cô tạo thành một vòng xoáy nguyên khí, khí thế của Du Tiệp trong nháy mắt đạt đến một điểm cực hạn, Địch Cửu có thể nhìn thấy cô đã hoàn toàn đột phá tầng cảnh giới kia.
Du Tiệp mở mắt ra, trong mắt cô tràn ngập sự mừng rỡ không cách nào che giấu được, việc đầu tiên cô làm sau khi đột phá là đứng dậy cúi người thi lễ với Địch Cửu:
- Địch Cửu, cảm ơn em đã cứu cô, còn cho cô cơ hội để tấn cấp Tiên Thiên nữa.
Sau đó cô lại ôm quyền nhìn về phía tiểu thụ nhân:
- Mặc dù mày đã giết học sinh tinh anh lớp 5, nhưng tao vẫn muốn nói tiếng cảm tạ mày về bảo vật lúc trước, nó đã giúp tao bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Tiểu thụ nhân cười nhạo:
- Đừng có khoác lác nữa, cô vẫn chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên đâu.
Du Tiệp ngây người một lúc, có bước vào Tiên Thiên hay không thì trong lòng cô là người rõ nhất, tiểu thụ nhân nói vậy là sao?
- Rễ cây nhỏ, lời này là như thế nào? Tao thấy cô ấy hẳn đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên rồi cơ mà.
Địch Cửu vỗ đầu tiểu thụ nhân.
Tiểu thụ nhân không dám tùy tiện với Địch Cửu, nó nhanh chóng nghiêm túc trả lời:
- Đại ca, thực lực của Tiên Thiên tương đương với cường giả Trúc Cơ. Cô ta bất quá chỉ mới vừa đột phá cấp Thiên trong Võ Đạo mà thôi, khoảng cách đến Tiên Thiên còn xa vạn dặm.
Du Tiệp sững sờ nhìn tiểu thụ nhân, nếu như dựa theo lời của tiểu thụ nhân, vậy toàn bộ người trên quảng trường Tiên Nữ Tinh đều không có một ai là Tiên Thiên sao? Thập Đại Tiên Thiên huyền thoại thật ra chỉ là một chuyện cười thôi ư?
Địch Cửu lại có chút minh bạch lời nói của tiểu thụ nhân, hắn cảm thấy tiểu thụ nhân đang nói thật. Xem ra cảnh giới Tiên Thiên mới tương đương với cường giả Võ Vương, Thiên cấp bất quá chỉ là Đại Võ Sư mà thôi.
Khó trách cường giả Võ Vương tại nước Tề cực ít, cảnh giới đó đã tương đương với Trúc Cơ, nếu như có nhiều mới là chuyện lạ.
- Kiến thức của mày không tồi nhỉ.
Địch Cửu nhìn tiểu thụ nhân, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào mới có thể mang tiểu thụ nhân đi, sau này còn có thể thường xuyên hỏi nó về kiến thức tu chân, hơn nữa còn có những kiến thức về trận pháp và cấm chế nữa. Đây hoàn toàn là một cái từ điển tu chân di động sơ cấp đấy.
Tiểu thụ nhân dương dương đắc ý:
- Đại ca, đương nhiên rồi, em cũng có chút hữu ích mà.
Hiện tại Địch Cửu ở trước mặt nó biểu hiện như một tên gà con, nó đương nhiên cực kỳ đắc ý rồi.
Địch Cửu tiện tay giải khai cấm chế cho tiểu thụ nhân, sau đó nhìn về phía Du Tiệp còn đang ngây người nói:
- Du Tiệp, chúng ta đi thôi.
Nói xong lại quay đầu nhìn tiểu thụ nhân:
- Nhanh mở khốn trận nơi này ra, tao muốn rời khỏi.
Tiểu thụ nhân nhận thấy Địch Cửu đồng ý buông tha mình, cái đầu rễ cây kích động không ngừng gật gật như con gà mổ thóc:
- Được, được, em sẽ lập tức mở khốn trận ra để đại ca ngài rời khỏi nơi này.
Du Tiệp lấy lại tinh thần, cô không ngờ Địch Cửu lại tha cho tiểu thụ nhân. Nếu như Địch Cửu đã tha cho tiểu thụ nhân vậy cô tất nhiên sẽ không động thủ. Cô có thể nhìn ra tiểu thụ nhân này hút máu tu luyện chỉ giống như hấp thu chất dinh dưỡng bên dưới mặt đất mà thôi, bởi vì không có ai chỉ dạy nó thứ gì có thể hấp thu tu luyện, thứ gì không thể.
- Đúng rồi cô giáo Du, cô tấn cấp nhanh như thế lúc trở về liệu có ai tra hỏi nguyên nhân không?
Địch Cửu lơ đãng hỏi.
Du Tiệp thoáng thở dài:
- Chắc chắn sẽ có người hỏi.
- Vậy cô định giải thích như thế nào?
Địch Cửu vẫn bâng quơ hỏi tựa như không có chuyện gì.
- Tôi chỉ có thể nói sự thật thôi, tôi là một giáo viên của học viện, khai phá Tiên Nữ Tinh vốn là một trong những trách nhiệm của tôi, huống chi bạn học Setha còn chết ở chỗ này.
Du Tiệp ảm đạm nói.
- Vậy ý của cô là những cường giả ở quảng trường Tiên Nữ Tinh sẽ đến chỗ này, đòi rễ cây nhỏ mấy quả màu xanh kia ư?
- Đúng vậy.
Cô căn bản sẽ không vì tiểu thụ nhân mà giấu giếm việc gì, tuy tiểu thụ nhân không giết chết cô nhưng Setha lại chết trong tay của nó.
Tiểu thụ nhân sợ run cả người, vội vàng kêu lên:
- Đại tỷ à, quả sinh cơ tôi đều cho mấy người hết rồi, hiện tại chẳng còn sót lại một chút nào đâu.
Lúc này hối hận trong lòng nó đã dạt dào như biển cả, dạy Địch Cửu cấm chế, kết quả Địch Cửu dùng cấm chế nó dạy chế trụ nó. Cho Du Tiệp quả sinh cơ, kết quả dẫn đến càng nhiều người muốn đến lấy quả sinh cơ của nó.
Du Tiệp áy náy nhìn thoáng qua tiểu thụ nhân, quả sinh cơ còn hay không cũng không phải do tiểu thụ nhân định đoạt. Nhân tính tham lam, cô hiểu rất rõ. Người khác biết cô lấy được quả sinh sơ màu xanh, nếu như không hỏi rõ ràng chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha việc này.
- Ài!
Địch Cửu thở dài:
- Kỳ thật lấy bản sự của rễ cây nhỏ cũng không cần phải sợ. Em chỉ lo lắng những người này hỏi cô giáo Du cách đối phó, cuối cùng bọn họ cầm đủ loại hỏa diễm đến, vừa nghĩ đến đó em liền muốn giúp rễ cây nhỏ một phen. . . mà thôi quên đi, mấy người kia nói không chừng còn đánh luôn cả em, đi trước một bước vẫn an toàn hơn.
- So với mấy người độc ác kia thì em chỉ như một bé thỏ trắng ngoan hiền mà thôi. Em vừa mới đến quảng trường Tiên Nữ Tinh thì đã có mấy người độc ác vây em lại. Có một tên còn dùng hỏa cầu lớn uy hiếp em, cuối cùng em không thể làm gì khác hơn ngoài việc giao ra ba món đồ quý giá nhất trên người, sau đó mới có thể thoát thân. Vậy... rễ cây nhỏ à, mày nhanh mở khốn trận ra đi.
Tiểu thụ nhân bị Địch Cửu dọa đến phát khóc luôn rồi, một Địch Cửu thôi mà đã mém chút lột cả da của nó, nếu như đến một đám người như thế, vậy... Không đúng, một đám người còn độc ác hơn cả Địch Cửu, hơn nữa lại còn có đại hỏa cầu có thể uy hiếp Địch Cửu kia nữa...
Tiểu thụ nhân không dám nghĩ đến kết cục của mình sẽ ra sao, lúc này nó không thể suy nghĩ được nhiều, lập tức rối rít hỏi:
- Đại ca, đại ca, anh có thể mang em theo anh được không?
Sau khi nói xong, tựa hồ còn lo lắng Địch Cửu lờ nó đi nên lại vội vàng bổ sung:
- Đại ca, đại ca, em có thể làm giúp anh rất nhiều việc, có thể tiếp tục truyền thụ cho anh kiến thức về trận pháp và cấm chế nữa.
Địch Cửu nhíu mày, do dự nói:
- Như thế này không được đâu, nếu như tao bị mấy người kia truy sát vậy cũng xong đời rồi. Vả lại hình như mày không đi được mà.
- Đại ca, Tiên Nữ Tinh rất lớn, chúng ta có thể trốn đi nơi khác, những người kia nhất định sẽ không đuổi kịp chúng ta đâu.
Tốc độ tiểu thụ nhân nói chuyện rất nhanh, như thể hận không thể nói hết những điều mình có thể làm ra để thuyết phục Địch Cửu mang nó theo.
- Nhưng mà mày có di chuyển được đâu.
Địch Cửu giơ hai tay, lần nữa lui về phía sau mấy bước.
Tiểu thụ nhân vội vàng kêu lên:
- Đại ca, anh mang em theo đi, em đi được, em đi được thiệt mà, chỉ cần anh và em ký kết hữu hảo tinh huyết khế ước liền có thể dẫn em đi. Sau khi chạy ra rồi chúng ta có thể giải trừ khế ước đấy.
Địch Cửu khinh bỉ nhìn tiểu thụ nhân nói:
- Tao nói này rễ cây nhỏ, nếu như tao giúp mày, không những hấp dẫn ánh mắt mọi người ở Tiên Nữ Tinh mà đám người độc ác kia cũng sẽ không bỏ qua cho tao, nếu như vậy thì tao có lợi gì đây?
Tiểu thụ nhân rất muốn nói: Không phải ta đã cho ngươi quả sinh cơ và dạy ngươi trận pháp cấm chế rồi sao? Bất quá nó nhìn ánh mắt khinh thường của Địch Cửu liền biết, nếu như nó mà dám nói vậy thì Địch Cửu chắc chắn sẽ bỏ mặc nó lại đây. Quả sinh cơ là cái giá nó phải trả vì lỡ nhốt Địch Cửu ở chốn này, còn dạy Địch Cửu trận pháp và cấm chế là cái giá cho cái mạng của nó. Một Địch Cửu đã đáng sợ đến thế, nếu như mấy tên ác ma kia mà đến thì nó cũng chết chắc rồi.
Tiểu thụ nhân không dám nghĩ nhiều nữa, nó nhanh chóng hỏi:
- Đại ca, vậy anh có biện pháp gì tốt hơn không?
Địch Cửu xoa xoa cằm nhìn tiểu thụ nhân, do dự một hồi rồi mới lên tiếng:
- Xem ra mày vẫn có chút đáng yêu nhỉ.
- Đúng, đúng, em rất đáng yêu, tôi cực kỳ đáng yêu, em còn biết nhăn mặt nữa nè anh.
Tiểu thụ nhân vừa nói vừa làm một cái mặt quỷ rất buồn cười.
Du Tiệp ở bên cạnh nhịn không được bật cười thành tiếng, mặt quỷ mà tiểu thụ nhân làm đâu có một chút đáng yêu nào, buổi tối nhìn thấy còn có thể hù chết người luôn đấy chứ. Cô nhìn ra Địch Cửu đang muốn mang tiểu thụ nhân này đi.
- Ngừng!
Địch Cửu trực tiếp kêu tiểu thụ nhân dừng lại:
- Nếu không chúng ta ký linh hồn cấm chế chủ tớ đi.
- A...
Tiểu thụ nhân ngơ ngác nhìn Địch Cửu, linh hồn cấm chế chủ tớ? Nếu vậy thì sau này Địch Cửu muốn nó đi đông, nó tuyệt đối không thể đi tây được.
- Nếu như mày không đồng ý vậy thì cứ ở đó chờ người ta tới đốt đi!
Địch Cửu xoay người rời đi.
- Đừng đừng, em đồng ý với anh mà.
Tiểu thụ nhân nhìn thấy Địch Cửu xoay người rời khỏi liền nhanh chóng kêu lên. Vừa nghĩ tới cấm chế của Địch Cửu cũng là do nó dạy, nó liền hận không thể tự tát vào miệng mình mấy cái.
Cấm chế linh hồn chủ tớ rất đơn giản, là tiểu thụ nhân cho phép Địch Cửu hạ một đạo cấm chế trong linh hồn của nó, đạo cấm chế này chỉ có Địch Cửu mới có thể khống chế. Một khi tiểu thụ nhân không nghe lời, Địch Cửu tùy thời có thể dùng cấm chế này lấy mạng của nó.
Quả nhiên sau khi hạ cấm chế vào linh hồn tiểu thụ nhân thì Địch Cửu liền cảm nhận được sợi dây liên kết rõ ràng kia.
Đối với việc lừa gạt tiểu thụ nhân, Địch Cửu không có nửa điểm áy náy. Gia hỏa này rất hung ác, vì tấn cấp mà không biết nó đã hút máu của bao nhiêu người vô tội rồi.
Sau khi bị Địch Cửu hạ cấm chế, tiểu thụ nhân lập tức thoát ly bản thể, biến thành thụ nhân chân chính cao hơn một thước. Về sau nó chỉ có thể cầu mong Địch Cửu không xảy ra chuyện gì, nếu như Địch Cửu xảy ra chuyện, nó cũng sẽ tan thành mây khói.
. . .
Sau khi rời khỏi khốn trận, Địch Cửu và Du Tiệp tách ra, Du Tiệp một mình về quảng trường Tiên Nữ Tinh, Địch Cửu mang theo tiểu thụ nhân lần nữa trở về động phủ yêu thú lúc trước. Việc quan trọng nhất đối với hắn lúc này là phải xem xem chiếc nhẫn kia có phải là nhẫn trữ vật hay không.