Sau khi trở thành người hầu của Địch Cửu, tuy rằng trong lòng tiểu thụ nhân không vui lắm, thế nhưng nghĩ tới bản thân có thể rời khỏi cái nơi đã nhốt nó hàng vạn năm kia thì tâm trạng không vui đã vơi đi rất nhiều.
Địch Cửu chỉ chỉ vào Thanh Hoa Lục Diệp ở phía dưới hồ rồi nói với cậu nhóc:
- Từ nay về sau, cậu không được tu luyện dựa vào việc hút máu nữa, chỉ được phép dùng linh khí để tu luyện thôi. Hiện giờ cậu có thể tu luyện dưới đây, nơi này thích hợp với cậu lắm đấy.
- Linh khí ở đó thực sự không đủ để nhét kẽ răng nữa, làm em không có chút hứng thú tu luyện tí nào cả.
Tiểu thụ nhân lẩm bẩm một câu. Dựa theo tốc độ hấp thụ linh khí của nó thì muốn tu luyện ra thành tựu, có lẽ phải cần ngàn vạn năm mới được. Hút máu so với Linh khí giúp nó tăng trưởng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
- Vì sao cậu lại chọn việc hút máu để tu luyện?
- Tất nhiên là vì tu luyện chân thân rồi, để em có thể nhanh chóng rời đi cái bản thể khô héo ở chỗ đó ấy.
Địch Cửu vỗ vỗ đầu cậu ta:
- Bây giờ không phải xong xuôi rồi sao, cậu đã có thể rời khỏi đó rồi còn gì.
- Thế nhưng mà…
Tiểu thụ nhân luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, cơ mà nhất thời lại không nghĩ ra.
- Nhanh xuống dưới tu luyện đi, đừng lải nhải dài dòng nữa.
Địch Cửu lại vỗ đầu nó một cái.
- Đại ca à, anh có thể đừng có động một chút là đánh đầu em hay không, cứ như vậy càng ngày em sẽ càng đần mất.
Tiểu thụ nhân bị Địch Cửu vỗ hai cái, tựa hồ thấy được vận mệnh bi thảm trong tương lai của mình, trong lòng nhất thời không thể nào vui cho nổi.
Địch Cửu mặc kệ tiểu thụ nhân phản đối, tự mình quay sang lấy chiếc nhẫn xương ra nghiên cứu.
Gặp phải lão đại không thèm để ý tới tâm tư tình cảm của mình, nó cũng chỉ có thể buồn phiền sờ cái đầu nhỏ, rũ vai cụp mắt mà nhảy xuống dưới tu luyện.
Địch Cửu đem nhẫn xương cầm trong tay nghiên cứu nửa ngày, hắn hoài nghi đây có phải hay không là một dạng khác của nhẫn trữ vật. Bề ngoài chiếc nhẫn hắn từng thấy tại Hội đấu giá cũng không khác gì mấy cái nhẫn bình thường là bao.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề gì, Địch Cửu bắt đầu tiến hành luyện hóa nhẫn xương thử.
Nhờ hiểu được cách sử dụng cấm chế cùng với tiếp nhận tri thức về Trận Đạo, lần luyện hóa nhẫn xương này diễn ra thuận lợi hơn rất nhiều.
Cấm chế trên chiếc nhẫn so với thanh đao phức tạp hơn rất nhiều, Địch Cửu bắt đầu dùng thần niệm luyện hóa từ lớp này đến lớp khác. Sau hai ngày trôi qua, thần niệm đã bị tiêu hao gần hết.
Xem ra đây không phải là nhẫn trữ vật, thế nhưng nếu nói nó là nhẫn trữ vật cũng không sai, bởi vì bên trong nó có chứa một vườn linh thảo. Khu vườn này Địch Cửu cũng biết, cấp bậc so với nhẫn trữ vật thì cao hơn một chút. Nhẫn trữ vật chỉ có thể dùng để cất giữ vật chết, thế nhưng vườn linh thảo này thì có thể dùng để giữ vật sống ở bên trong. Càng quan trọng hơn chính là nếu chủ nhân của chiếc nhẫn muốn, còn có thể đem linh thảo từ bên ngoài vào đó trồng nữa.
Diện tích của mảnh vườn này không nhỏ tí nào, nó rộng phải từa tựa như một sân bóng đá lớn vậy. Ở giữa được phân chia thành nhiều khu vực khác nhau, chỉ là những khu vực bên trong này không có lấy một gốc linh thảo nào cả. Có lẽ lúc trước cũng có, nhưng đều bị chết héo hết cả rồi.
Đồng thời Địch Cửu cũng nhận ra vì sao chiếc nhẫn này lại nhỏ như thế. Vườn linh thảo bên trong có thể biến hóa kích thước lớn nhỏ tuỳ ý, với điều kiện tiên quyết là phải luyện hóa chiếc nhẫn đã. Sắp xếp lại tin tức xong xuôi, hắn mới đeo chiếc nhẫn này lên tay, sau đó chính mắt nhìn thấy phía trên không còn gì nữa, nhẫn xương chứa đựng vườn linh thảo trở nên cùng màu với da thịt của hắn. Nếu như không phải tự tay hắn đeo lên, có khi chính Địch Cửu cũng không nhận ra được.
Sở dĩ lúc trước hắn có thể trông thấy chiếc nhẫn này là vì chủ nhân của nó đã chết, chiếc nhẫn mới trở về trạng thái ban đầu mà thôi. Nếu như hồn phách của chủ nhân trước chưa tan biến, nhẫn xương khẳng định sẽ dung hợp vào xương ngón tay, cho dù Địch Cửu có dùng thần niệm cũng không thể thấy được.
Tiếc nuối duy nhất chính là hiện giờ bên trong dược viên không còn bất kỳ gốc cây nào cả, linh thạch không, pháp bảo không, đan dược lại càng không.
Địch Cửu hơi nghi hoặc một chút, dựa trên lý thuyết hẳn là không nên như vậy mới đúng. Một tu sĩ nếu như không có bất kỳ tài sản nào, vậy tên đó tu luyện như thế nào chứ?
Bất quá những chuyện này hắn vẫn nên đi hỏi tiểu thụ nhân thì hơn, tên nhóc này chắc chắn sẽ biết ít nhiều. Bất kể như thế nào, từ này về sau, chiếc nhẫn xem như đã thuộc về hắn rồi.
Địch Cửu đem tất cả đồ đạc của mình để hết vào bên trong nhẫn xương, sau đó lại đem quả cầu đá hắn để ý lúc trước bỏ vào, rồi mới cất giọng hô:
- Tiểu thụ nhân à, chúng ta đi thôi.
Tu luyện đến bây giờ hắn mới chân chính cảm thấy cả người thảnh thơi nhẹ nhõm không ít. Bằng không cứ phải vác một túi đồ càng ngày càng to đi khắp muôn nơi như vậy, cho dù cảnh giới có cao hơn nữa cũng cảm thấy phiền.
- Đại ca, hay là anh cho em một cái tên đi, không lẽ sau này cứ gọi tiểu thụ nhân, tiểu thụ nhân mãi như vậy? Nghe chẳng hay chút nào cả.
Tiểu thụ nhân không khỏi cảm thấy cái tên này đang hạ thấp thân phận của nó.
- Cậu còn muốn có tên à? Muốn được kêu là gì đây?
Địch Cửu cảm thấy hơi tò mò, không biết tên nhóc này sẽ tự đặt cho mình cái tên như thế nào đây.
- Về sau hãy gọi em là Đệ Nhất Thiên Thụ nhé.
Địch Cửu lại vỗ vào đầu nó:
- Cậu vừa phải thôi, cái gì mà Đệ Nhất Thiên Thụ chứ hả, muốn làm đại ca tôi sao? Nói đi nói lại thì cái tên này cũng không tệ, nhưng phải thêm một chữ nữa vào mới được.
- Đệ Nhất Thiên Thụ Nhân hả anh?
Tiểu Thụ Nhân gật gù rồi nói tiếp:
- Cái tên này cũng được.
- Sai, đem hai chữ Nhất cùng Thiên bỏ đi, gọi là Địa Thụ Căn.
Địch Cửu không chút do dự đánh gãy suy nghĩ của Tiểu Thụ Nhân.
- Đại ca, thế còn không bằng gọi là Tiểu Thụ Nhân cho rồi, quên cái tên kia đi.
Tiểu Thụ Nhân uỷ khuất nói.
- Cũng được, về sau cứ tiếp tục gọi cậu như vậy nhé.
Địch Cửu cười tủm tỉm đáp.
Vô luận như thế nào thì cái tên Tiểu Thụ Nhân so với Địa Thụ Căn tốt hơn nhiều lắm. Tiểu Thụ Nhân không dám tiếp tục cò kè mặc cả nữa, chỉ đành bảo:
- Từ nay về sau tên của em là Tiểu Thụ Nhân, hết thảy đều nghe theo chủ nhân phân phó. Hiện giờ chúng ta đi đâu đây anh?
Địch Cửu lấy ra một cái bản đồ trông vô cùng cũ kỹ. Ở Hội đấu giá lần trước, nghe giới thiệu thì đây là bản đồ dẫn tới một cái động phủ. Vì cái động phủ này mà Liên Minh Địa Cầu tại Tiên Nữ Tinh đã chết hết vài Tiên Thiên cao thủ rồi. Lúc đó vì chênh lệch thực lực nên hắn vẫn chưa sử dụng, hiện giờ mọi thứ đều thay đổi, quan trọng hơn là hắn đã có được nhẫn trữ vật cũng như hiểu thêm một ít tri thức về trận đạo, tất nhiên là sẽ muốn đi xem thử một chút rồi.
- Chúng ta sẽ đi tới đây nè.
Địch Cửu vừa nói vừa chỉ vào bản đồ.
Tiểu Thụ Nhân đương nhiên sẽ không có chút dị nghị gì, đại ca muốn đi nơi nào thì nó sẽ đi nơi đó.
…
Thời điểm tiến tới trước cửa động phủ, hai người bọn họ đều nghe được từng đợt gào thét kinh thiên truyền đến bên tai. Dường như có rất nhiều yêu thú đang muốn xông qua, trong lòng Địch Cửu giật thót, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn chỉ vừa mới lấy được một cái nhẫn có vườn linh thảo thôi mà, chẳng lẽ chiếc nhẫn lại thu hút nhiều yêu thú như thế sao?
Không phải, nguyên nhân chưa chắc là do hắn. Thần niệm của Địch Cửu mở rộng quét ra ngoài, sau khi trông thấy toàn cảnh, da đầu hắn không nhịn được run rẩy một phen.
Vô số yêu thú từ khắp nơi vọt tới, bay trên trời, chạy dưới đất, những con yêu thú này tạo nên hình ảnh vừa đối lập vừa đáng sợ không thôi. Càng khiến hắn khiếp sợ hơn chính là mục tiêu mà bọn yêu thú này đang lăm le tiến tới chính là Quảng trường Tiên Nữ.
Cũng không biết bọn người nơi đó làm gì mà khiến yêu thú cuồng nộ, toàn bộ đều xông lên như thế. Xem ra lo lắng của Võ Thừa đã thành sự thật rồi, yêu thú nổi điên vây công Quảng trường Tiên Nữ. Nhưng mà có lẽ ông ta cũng không ngờ được, thời gian xảy ra lại nhanh tới như vậy.
Địch Cửu cực kỳ rõ ràng một đàn yêu thú phát điên có bao nhiêu đáng sợ, cái này gọi là Yêu Thú Triều. Căn cứ vào thông tin được ghi trên ngọc giản, mỗi một lần Yêu Thú Triều xảy ra, đều là bạch cốt thiên thành.
- Đại ca…
Tiểu Thụ Nhân là phân thân từ tinh hoa của cây cổ thụ, đối với sự tình ở Tiên Nữ Tinh dĩ nhiên là hiểu biết ít nhiều, vừa nghe tiếng gầm thét cuồng nộ kia nó đã biết đấy là đợt Yêu Thú Triều đang bắt đầu.
Thần niệm của Địch Cửu nhìn thấy mấy con yêu thú cá sấu cùng sư tử một sừng nay đã mạnh mẽ hơn trước thì không nhịn được thở dài một phen. Loại Yêu Thú Triều này cực kỳ đáng sợ, dựa vào thực lực bây giờ của hắn, có tới cũng chẳng giúp được gì. Hắn chắc chắn mình mà dám lao ra thì đảm bảo chết như thế nào cũng chẳng biết.
Địch Cửu nhìn về phía Quảng trường Tiên Nữ, trong lòng chỉ có thể âm thầm chúc bọn người ở đó gặp may, bản thân hắn cũng chỉ có thể tự bảo vệ tốt mình mà thôi.
Chờ sau khi đám yêu thú này chạy qua, Địch Cửu sẽ đi vào nơi sâu hơn của Tiên Nữ Tinh để tìm kiếm động phủ được đánh dấu trên bản đồ.
…
Hiện giờ trên Quảng trường Tiên Nữ, đông đảo người vừa hâm mộ vừa ganh tỵ nhìn về hướng Du Tiệp. Từ sau khi Du Tiệp trở về và bước vào cảnh giới Tiên Thiên, cô không chỉ thăng chức lên Viện phó của Học viện Võ đạo, mà còn được Liên Minh Địa Cầu gửi tới lời mời để trở thành một trong những thành viên trong ban Trưởng lão của họ.
Hôm nay là thời điểm Liên Minh Địa Cầu trao tặng huy chương danh dự cho Du Tiệp, cũng có thể xem là thời điểm phong quang nhất của cô. Bất luận người nào đi đến Tiên Nữ Tinh, chỉ cần bước vào cảnh giới Tiên Thiên đều có thể được như Du Tiệp.
Thế nhưng trong lòng Du Tiệp lại chẳng có quá nhiều vui sướng, cô đã nói qua không biết bao nhiêu lần rằng cô chỉ là Thiên cấp chứ không phải cảnh giới Tiên Thiên, thế nhưng không có bất kỳ người nào để ý cả. Thứ mà bọn người kia để ý chính là đợi sau khi cô trở thành trưởng lão của Liên Minh Địa Cầu sẽ dẫn bọn họ đi tìm Tiểu Thụ Nhân mà thôi.
Bí thư trưởng Phiền Văn Tinh của Liên Minh Địa Cầu tại Tiên Nữ Tinh đi đến trước mặt Du Tiệp, với tay qua lấy huy chương danh dự được đặt trên khay của một thiếu nữ đứng cạnh, rồi cười tủm tỉm bảo:
- Chúc mừng cô bước vào cảnh giới Tiên Thiên, trở thành một trong những thành viên nòng cốt trong ban Trưởng lão của Liên Minh Địa Cầu…
Còn chưa nói hết câu, trong chớp mắt mọi người tại Quảng trường đều nghe được một âm thanh cảnh báo cực kỳ bén nhọn vang lên. Loại cảnh báo này không phải là âm thanh đứt quãng như thường mà là càng lúc càng kéo dài.
Tất cả liền biến sắc, Phiền Văn Tinh nhanh chóng nhét huy chương vào trong tay của Du Tiệp, hét lớn:
- Tất cả lực lượng của Liên Minh Địa Cầu nhanh chân đi tới bảo vệ tường phòng hộ mau!
Từ lúc ông ta trở thành Bí thư trưởng của Liên Minh Địa Cầu tới nay không phải là chưa bao giờ nghe được tiếng chuông cảnh báo. Thế nhưng loại âm thanh mang tính khẩn cấp như thế này vẫn là lần đầu tiên ông ta nghe thấy.
Một khi loại báo động này phát ra, đại biểu cho việc Quảng trường Tiên Nữ cực kỳ có khả năng sẽ bị huỷ diệt, thuộc về cấp độ nguy hiểm cao nhất.
Không cần Phiền Văn Tinh nhắc nhở, cơ hồ tất cả mọi người đều chạy về phía tường phòng hộ, Đoàn trưởng Võ đạo Tiên Nữ Tinh càng thêm điên cuồng ra lệnh liên tục, khẩn cấp triệu tập lực lượng chuẩn bị bảo vệ Quảng trường.
----------
Nhóm dịch: Thiên Đình
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyeyy.com