Một người đứng trên tường phòng hộ kêu lên, giờ phút này phần lớn mọi đều đã nhìn thấy được. Ở phía trước đàn yêu thú đang điên cuồng kia, còn có một người chạy về phía Quảng trường Tiên nữ. Mà người này chính là một trong thập đại cao thủ Tiên Thiên của Tiên Nữ Tinh, xếp thứ tư - Địch Tuyệt.
Một cô gái giật mình nói:
- Tôi hiểu rồi, là Địch Tuyệt, khẳng định ông ta đã lấy đi một vật báu không thể động vào của Tiên Nữ Tinh, mới có thể rước lấy hậu quả bị một bầy yêu thú điên cuồng đuổi giết thế này. Địch Tuyệt lại còn ngang nhiên đem bọn chúng dẫn tới Quảng trường Tiên Nữ nữa chứ, chuyện này…
- Địch Tuyệt, ông mau đổi sang hướng khác đi, ông có biết mình đang làm cái gì không hả?
Tằng Đông Lăng nghiêm nghị quát.
Tất cả mọi người đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Địch Tuyệt, ông ta quả là quá mức ích kỷ, vì tránh sự vây giết của bọn yêu thú mà làm ra cái sự tình mất mặt này.
- Được, tôi tránh ra đây!
Nói xong, Địch Tuyệt bèn dồn sức ném một vật gì đó qua phía bên kia tường phòng hộ của Quảng trường Tiên Nữ, sau đó bay thẳng đi, rời khỏi hiện trường.
Bầy yêu thú không tiếp tục truy đuổi Địch Tuyệt nữa mà điên cuồng xông tới tường phòng hộ của Quảng trường.
- Ông ta bay lên ư?
Tất cả mọi người trông thấy đều không khỏi ngẩn người.
Nghe nói nếu dựa vào công pháp tiên đạo của Tiên Nữ Tinh để tu luyện, khi tới một mức cực hạn nào đó sẽ có thể phi hành. Hiện tại Địch Tuyệt có thể bay lên trước mặt bọn họ làm cho họ cảm thấy cứ như đang nằm mơ vậy.
- Dưới chân ông ta hình như có một thanh phi kiếm đúng không?
Lại có một người nữa nói, thế nhưng không ai thèm để ý tới anh ta bởi vì Yêu Thú Triều đang dùng tốc độ phô thiên cái địa đánh tới tường phòng hộ rồi.
Tằng Đông Lăng thét to:
- Mọi người toàn lực xuất thủ, hợp sức đối phó bọn yêu thú này. Tướng quân Tắc Gia Nhĩ, ông nhất định phải bảo vệ cẩn thận mấy cái máy bay lượng tử Thiên Không kia, một khi có bất kỳ tình huống gì không may xảy ra, lập tức phá hủy hết tất cả.
Nếu không thể kịp thời phá hủy mấy cái máy bay lượng tử ấy, sau khi yêu thú hủy diệt Quảng trường Tiên Nữ, rất có khả năng bọn chúng sẽ thông qua nó mà tiến vào Địa cầu.
m thanh của Tằng Đông Lăng một lần nữa lại bị tiếng gào thét của yêu thú đè át. Laser trên tường bảo hộ gấp rút bắn ra ngoài nhưng cũng không giết được hết bọn chúng. Một vài con yêu thú cường đại đã nhào về phía tường bảo hộ, thậm chí còn đang bò lên đỉnh tường nữa.
Thời điểm huyết chiến bộc phát, sự chết chóc đáng sợ không có cách nào dừng lại nổi. Huyết sắc lan tràn khắp mọi nơi, một người lại một người thi nhau ngã xuống. Hiện tại ngay cả học sinh của Võ đạo Học viện cũng bị buộc tới tường phòng hộ giúp đỡ, một đám người cùng nhau chém giết yêu thú, thủ hộ Quảng trường Tiên Nữ cùng với quê hương Địa cầu ở phía sau lưng mình.
…
Đợi đến khi đám yêu thú cuối cùng đi qua hết, Địch Cửu mới đảo ngược trở về, đi vào nơi sâu hơn của Tiên Nữ Tinh.
Với tình cảnh này, cho dù hắn có quay lại hỗ trợ cũng là chịu chết mà thôi. Một khi tường laser dùng để phòng thủ được mở ra, lúc đó hắn sẽ trở thành một trong những mục tiêu công kích của nó.
Địch Cửu không phải hạng người biết rõ đâm đầu vào đó sẽ chết mà vẫn làm. Hiện tại hắn còn phải đi tìm động phủ bí mật kia nữa.
Đợi đến khi tu vi hắn cao hơn, có lẽ hắn sẽ ra chút sức giúp đỡ và bảo vệ Địa cầu. Còn bây giờ thì hắn lực bất tòng tâm rồi.
Địa đồ được chia làm hai phần, một phần là tuyến đường cần phải đi, phía sau là lộ trình di chuyển. Vốn dĩ tấm bản đồ này đã rất cũ, bây giờ trông lại càng khó xem hơn nhiều.
Tuy nhiên, Địch Cửu vẫn có thể dễ dàng tìm được nơi dùng để làm cột mốc trên bản đồ. Đó là một con sông không biết đã khô cạn từ bao giờ.
Dọc theo con sông này hướng về phía trước, hắn đi thêm nửa ngày đường, lúc này mới nhìn thấy cột mốc thứ hai, đó là ba cây cổ thụ đan vào nhau.
Dựa vào chỉ dẫn trên bản đồ, Địch Cửu đứng tại khe hở của ba cái cây nhìn qua, quả nhiên thấy được ở đằng xa có một ngọn núi cao vút, trên đỉnh lượn lờ mây trắng.
Động phủ được đánh dấu trên bản đồ nằm dưới ngọn núi kia.
Không lâu sau, Địch Cửu mới hiểu rõ vì sao không có ai dám tiến vào cái động phủ đó, mà chỉ cầm bản đồ trở về thôi.
Động phủ nằm ở nơi rất thoáng đãng, trước mặt Địch Cửu là một cái hang rộng chừng ba bốn thước, dài cả ngàn mét. Bởi vì quá lâu chưa có ai tiến vào nên xung quanh mọc đầy cỏ dại cùng bụi gai.
Cuối con đường là một cái cánh cửa lớn khí phái xa hoa vô cùng, tại cổng động phủ còn có hai cây cột đá to lớn, trên trụ khắc đầy các loại đồ đằng.
Hai bên tràn đầy đá cuội, cùng với hàng trăm bộ xương khô. Địch Cửu còn trông thấy rõ rằn ri bên trên từng khúc xương cùng với gốc cây mây mọc ra từ bên trong, bao bọc lấy nó.
Hắn không nhịn được thầm than, xem ra nơi này chính là một nơi chết chóc. Vì toàn bộ yêu thú đều đã rời đi nên càng có nhiều yêu thực trí mạng hơn.
Quan sát trọn vẹn một giờ, Địch Cửu mới cầm thanh đao ra, chuẩn bị tiến tới nhìn một chút. Hết lần này tới lần khác, hắn cảm nhận được rõ ràng thần niệm truyền tới từng cơn chấn động
Thân hình Địch Cửu chợt lóe lên, rơi vào bên trong một bụi cỏ, đồng thời sử dụng một cái ấn chế ẩn nấp áp lên người mình.
Địch Cửu thừa biết đây là một nơi cực kỳ nguy hiểm, nên khi vừa mới tiến vào hắn đã mau chóng phóng xuất thần niệm của mình ra. Hiện tại thần niệm cảm giác được dị động, có nghĩa là có người nào đó đang cấp tốc tiến tới.
Chưa đầy hai phút, một người đàn ông có thân hình cao lớn liền đáp xuống chỗ Địch Cửu vừa đứng khi nãy, cũng chính là lối đi dẫn tới cửa động phủ.
Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên hơn chính là tên gia hỏa nọ phi kiếm mà tới. Cho dù không dùng thần niệm, Địch Cửu cũng có thể nhìn ra gã là một tu sĩ có tu vi trên Luyện khí Tầng bốn, đã vậy còn có một thanh phi kiếm làm pháp khí nữa chứ.
Khuôn mặt gã ta thập phần hung hãn, phía dưới cằm còn có một vết sẹo rất sâu. Vừa rơi xuống mặt đất gã liền nắm lấy phi kiếm, phóng thích thần niệm ra ngoài.
Có lẽ người mới tới này không hiểu gì về cấm chế, ông ta chỉ đảo qua phía trên cấm chú của Địch Cửu một chút rồi dời đi ngay, căn bản không có phát hiện ra Địch Cửu.
Trong lòng Địch Cửu không khỏi trầm xuống, xem về sau hắn càng phải học tập nhiều hơn về trận pháp cùng cấm chế mới được.
Sau khi kiểm tra một vòng mà không phát hiện có ai, lúc này người đàn ông mới cẩn thận bước tới cửa lớn của động phủ.
Ánh mắt Địch Cửu nhìn về cái túi xám nhỏ trên bên hông ông ta, trong lòng hoài nghi đây là một cái túi trữ vật.
Bước đi của ông ta thập phần cẩn thận, mỗi bước dẫm xuống đấy vài cái rồi mới nhấc chân đi tiếp. Thời điểm ông ta đi được mười mấy mét liền có bảy tám sợi đằng liên nhanh chóng quét tới, phía trên còn mang theo một cỗ hương vị tanh tưởi.
Địch Cửu đã sớm dự đoán được tình huống này sẽ xảy ra, hắn tiếp tục im lặng quan sát cử động của người đàn ông, trông thấy thanh phi kiếm trên tay ông ta hóa thành mười mấy đạo kiếm quang, thừa dịp xuất kích.
“Phốc! Phốc!”
Kiếm mang lướt qua, mười mấy sợi đằng liên quét tới đều bị chém đứt, chất lỏng màu xanh nâu bắn tung tóe khắp không trung, trong không khí nồng nộc mùi tanh nồng đậm.
Ông ta liền thuận tay đem mấy sợi dây ném về phía xa, hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ xài một kế nhỏ mà mấy con súc sinh kia đã mặc ta điều khiển rồi, chỉ vài cọng dây leo lại muốn cản đường Địch Tuyệt ta sao?
Địch Cửu chau mày, hắn đã đoán ra được Yêu Thú Triều là do đâu mà tới, sát cơ trong lòng đột nhiên nổi lên hừng hực.
Địch Cửu nhớ lại Hội đấu giá trước kia, cô gái chủ trì đã từng giới thiệu qua. Địch Tuyệt là một trong thập đại Tiên Thiên tại Tiên Nữ Tinh, xếp hạng thứ tư. Nghe nói ông ta đã mất tích trong quá trình tìm kiếm động phủ bí ẩn này, không nghĩ tới ông ta vậy mà vẫn còn sống, hơn nữa lại ác độc như vậy, thật đúng là người cũng như tên. Không biết Địch Tuyệt thông qua thủ đoạn gì để có thể dẫn một bầy yêu thú chạy về phía Quảng trường Tiên Nữ đây.
Mục đích để Địch Tuyệt dấy lên Yêu Thú Triều, hiển nhiên là vì cái động phủ trước mặt.
Có lẽ nơi này chứa đựng rất nhiều bí ẩn, thế nhưng chỉ vì như vậy thôi mà gã ta lại có thể làm ra cái loại sự tình không thể dung thứ đó, vượt qua ranh giới cuối cùng của nhân tính ư? Phải biết rằng, Yêu Thú Triều sau khi tiêu diệt được Quảng trường Tiên Nữ thì điểm đến tiếp theo rất có thể sẽ là Địa cầu đấy.
Từ đầu đến cuối con đường đá, yêu thực từ khắp mọi hướng lao ra nhằm ngăn cản Địch Tuyệt, thế nhưng kiếm kỹ của gã ta không tệ, những yêu thực chặn đường của gã tất cả đều bị chặt đứt.
Hơn nửa giờ sau, Địch Cửu trông thấy gã ta lấy ra hai cái bản đồ bằng đá rồi tiến vào động phủ.
Địch Cửu liền đứng lên đi theo phía sau, mặc dù hắn hiểu được một vài trận đạo đơn giản, thế nhưng hiện tại vẫn chưa thể luyện chế kỳ trận cũng như khốn trận được. Chỉ có thể sử dụng một ít cấm chế giam cầm đơn giản, đề phòng Địch Tuyệt nửa đường đào tẩu mà thôi.
Gã ta đi ở phía trước, trên đường chém giết rất nhiều yêu thực, Địch Cửu chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng. Chỉ sau mấy phút, hắn liền đứng trước hai cái cột đá bên ngoài cổng lớn động phủ. Tiếp đó Địch Cửu hạ mấy cái cấm chế ở giữa hai cái cột, lúc này mới tiếp tục đi theo Địch Tuyệt.
Đứng bên ngoài cột đá, thần niệm của Địch Cửu không có cách nào quét vào bên trong được, thế mà vừa đi vào, lại nhìn thấy một khung cảnh mà trước giờ hắn chưa bao giờ ngờ tới.
Nói nơi này là động phủ, còn không bằng gọi nó là đại điện còn hơn. Toàn bộ chung quanh đều là những cột đá cao lớn, đặt ở chính giữa đại điện là một cái quan tài làm bằng ngọc.
Tuy không biết nó đã nằm đấy bao nhiêu năm rồi, thế nhưng trông cái quan tài vẫn cực kỳ sạch sẽ, không có nửa điểm bụi bặm nào cả. Dù khoảng cách giữa Địch Cửu và nó khá xa nhưng miễn cưỡng vẫn có thể trông thấy ở giữa quan tài có là một cô gái nhan sắc tuyệt mỹ.
Cô nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài rũ xuống, giống như chỉ đang chợp mắt mà thôi. Cô gái này hình như có chút quen mắt… Suy nghĩ một hồi, Địch Cửu mới nhận ra, cô gái đẹp đến mức tận cùng kia có vẻ ngoài không khác gì bức tượng bị ngã ở Quảng trường Tiên Nữ cả.
Địch Tuyệt đứng bên cạnh quan tài ngọc, trên mặt tràn đầy biểu cảm kinh ngạc, gã cũng không khác gì Địch Cửu, không nghĩ tới nơi đây lại đặt một cái quan tài như thế.
----------
Nhóm dịch: Thiên Đình
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyeyy.com