WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 92: Thiên Cương Cung

Chương 92: Thiên Cương Cung





Địch Cửu đang muốn dùng thần niệm thâm nhập vào quan tài ngọc để kiểm tra xem cô gái tuyệt đẹp kia còn sống hay không thì bị Địch Tuyệt phát hiện. Gã ngẩng đầu lên dùng thần niệm quét qua cửa đại điện.

Biết Địch Tuyệt phát hiện mình nên Địch Cửu chẳng buồn nấp nữa.

- Mày là ai?

Địch Tuyệt quát hỏi, gã rất sửng sốt, người thanh niên đó làm sao tới được nơi đây?

Tuy là yêu thú thủ hộ chỗ này đều đã bị dẫn đi rồi nhưng người bình thường thì không có cách nào tìm được cửa vào động phủ.

Địch Cửu không đáp lời Địch Tuyệt, hắn bước vào đại điện, đi thẳng về phía quan tài ngọc.

Thấy Địch Cửu phăm phăm đi tới, Địch Tuyệt bèn chỉ tay điều khiển phi kiếm phóng thẳng về phía Địch Cửu. Đồng thời gã giơ tay chộp tới cái quan tài, nhìn động tác của Địch Tuyệt thì Địch Cửu liền biết tên này chắc là sợ thực lực hai người tương đương nhau cho nên muốn thu lấy quan tài ngọc.

Trong đại điện chỉ có duy nhất một thứ đồ là cái quan tài, thế nên mặc kệ người nằm bên trong là ai thì cứ thu lấy nó trước đã.

Địch Cửu tiện tay chém ra một đao đánh bay phi kiếm, phi kiếm không trở lại trong tay Địch Tuyệt mà rơi thẳng xuống đất.

Chỉ cần thử một lần thì Địch Cửu đã biết thực lực Địch Tuyệt còn kém hắn rất xa, tên này chỉ có thể điều khiển phi kiếm thôi chứ chả có pháp kỹ hay kiếm kỹ gì. Trình độ như vậy mà muốn dùng phi kiếm giết Địch Cửu thì chẳng khác nào người si nói mộng.

Địch Tuyệt ngây người nhìn phi kiếm của mình bị Địch Cửu đánh bay một cách đơn giản. Ngay lúc gã chưa kịp phản ứng thì đại điện đột ngột chấn động.

- Ầm!

Cả hai người đều nhìn thấy cửa vào đại điện đột nhiên biến mất.

- A!

Tiếng hét thảm của Địch Tuyệt vang lên, gã văng ra ngoài đ-ng vào một cây cột đá trong đại điện.

Địch Cửu thấy bàn tay của Địch Tuyệt đã tiêu biến, chính là cái tay vừa mới đặt trên quan tài ngọc.

Địch Tuyệt kinh hãi nhìn cái tay bị đứt của mình, gã đang muốn thu cái quan tài nọ vào trong túi trữ vật, nhưng ngay lúc tay gã vừa mới tiếp xúc với nó thì cửa vào đại điện đột nhiên biến mất, đồng thời gã cảm giác cả bàn tay tê dại và bị một lực lượng mạnh mẽ đánh bay đi. Khi Địch Tuyệt tỉnh hồn thì phát hiện từ phần từ cổ tay trở xuống bàn tay của gã đã biến mất rồi.

Địch Cửu không hề quan tâm tới Địch Tuyệt vì thực lực gã quá kém. Hắn ngẩng đầu nhìn viên dạ minh châu trên đỉnh đại điện, sau khi đại điện bị phong bế thì trong này chỉ còn lại ánh sáng duy nhất phát ra từ viên minh châu ấy.

- Rốt cuộc cậu là ai?

Địch Tuyệt cũng hiểu thực lực của gã kém xa Địch Cửu cho nên trong giọng nói đã nhuốm đầy vẻ sợ hãi.

Địch Cửu bước chầm chậm tới trước mặt Địch Tuyệt, nhẹ giọng trả lời:

- Ông thật là ác độc, không ngờ ông lại có thể nhẫn tâm dẫn toàn bộ yêu thú ở chỗ này tới quảng trường Tiên Nữ, ông không biết làm vậy sẽ khiến bao nhiêu người vô tội chết oan sao?

Địch Cửu thấy Địch Tuyệt đang len lén sờ vào túi trữ vật bèn tặng cho gã một cú đá, khiến gã văng cái rầm tới chỗ cửa vào đại điện mới bị phong bế.

- Ầm!

Địch Tuyệt va chạm với cửa vào, nơi đó bộc phát ra từng đạo sát mang. Sau một khắc thì gã bị xé xác giống như người ta xé một mảnh vải vậy.

Địch Cửu hít một hơi lạnh, đây là một sát trận mà hắn không biết đẳng cấp. Chỉ cần chạm vào sát trận thì lập tức sẽ bị sát mang tấn công, Địch Cửu có thể khẳng định với tu vi của hắn hiện nay thì chắc chắn sẽ chết dưới loại sát mang này.

Trước đó thấy đại điện bị phong bế thì Địch Cửu còn chưa thèm để ý, vì hắn nghĩ cùng lắm mình cứ chém vài đao là xong, hiện tại xem ra hắn đã quá ngây thơ rồi.

Địch Cửu nhìn vào cái quan tài ngọc giữa đại điện, hắn có dự cảm là mình đã bị vây khốn ở chỗ này.

Mới vừa thoát khỏi một hốc cây thì liền bị vây trong một cái đại điện khó lường, đúng là quá xui xẻo đi.



Tường phòng hộ của quảng trường Tiên Nữ vốn dày đến chừng mười trượng, thế mà hiện tại đã bị yêu thú đánh lõm rất nhiều lỗ, chỗ lõm sâu nhất lên tới hai, ba trượng. May mắn là tường phòng hộ dùng loại thép tốt nhất để chế tạo nên mới chưa bị đánh vỡ.

Phía trên bức tường liên tục có yêu thú bị giết hoặc người bị yêu thú nuốt trọn, có vài người không may lại ngã xuống đất mà chết.

Toàn bộ khu vực tường phòng hộ đã trở thành bãi chiến trường đẫm máu.

Tằng Đông Lăng bị thương khắp người quát lớn:

- Đã tìm được thứ mà Địch Tuyệt ném vào đây chưa? Nó là cái gì vậy?

Một giáo viên vội vã chạy tới, trên tay còn cầm thứ gì đó, thở hổn hển bảo:

- Đã tìm được rồi ạ, đó là thi thể một con khỉ con.

Thứ trong tay giáo viên chính là thi thể con khỉ, con khỉ lông màu vàng nhạt này vẫn còn rất nhỏ.

Tằng Đông Lăng chém một con lang yêu rơi xuống tường phòng hộ, sau đó ông cầm thi thể con khỉ rồi lớn tiếng hét:

- Tôi dẫn đám yêu thú này rời đi, tất cả mọi người phải cố gắng không cho bất cứ con yêu thú nào lọt vào quảng trường nhé.

Tằng Đông Lăng nói xong thì lập tức nhảy xuống.

Lúc vừa đáp xuống đất thì vô số yêu thú liền điên cuồng xông về phía ông ta.

Tằng Đông Lăng hít một hơi thật sâu rồi vội vàng vận sức chạy đi.

Trong bầy thú có một con yêu hầu màu vàng cực kỳ cao lớn, thấy Tằng Đông Lăng chạy trốn thì tự đấm vào ngực nó mấy cái, hú lên thật to, rồi lập tức đuổi theo.

Gần như tất cả yêu thú đều chạy theo sau yêu hầu.

Chiến trường hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại mùi máu tanh trong không khí và vô số thi thể tựa như bằng chứng cho cuộc chiến thảm khốc giữa người và yêu mới vừa diễn ra.

- Tôi hiểu rồi, chắc là Địch Tuyệt giết con cháu của con yêu hầu kia, sau đó dùng thi thể của nó dẫn đàn yêu thú tới tấn công quảng trường Tiên Nữ. Nếu không nhờ viện trưởng dụ chúng đi thì e rằng tất cả chúng ta sẽ…

Phàn Văn Tinh đã mất một cánh tay lên tiếng suy đoán, trong giọng nói của ông vẫn còn tràn ngập sự bàng hoàng và sợ hãi khó che giấu.

Có người hỏi:

- Sao Địch Tuyệt lại làm vậy?

Không ai có thể trả lời vấn đề này, tất cả mọi người đều muốn biết đáp án.

Du Tiệp nhìn về phía Tằng Đông Lăng biến mất, trong lòng cô không còn chút vui sướng nào vì bước vào được cấp Tiên Thiên. Cho tới hiện tại cô mới biết được Tiên Thiên, không, phải nói là Thiên cấp chỉ giống như một con kiến hôi trước đàn yêu thú này.

Tằng Đông Lăng là một viện trưởng tốt, nhưng ông ta chỉ có thể cứu quảng trường Tiên Nữ một lần, còn lần thứ hai, thứ ba thì…

Phàn Văn Tinh yên lặng nhìn mọi người, sau đó nhìn qua vô số thi thể rồi chậm rãi cất lời:

- Ta dùng danh nghĩa tổng thư ký Liên Minh ra mệnh lệnh đặc biệt, từ hôm nay trở đi, học viên của tất cả võ học viện trên Trái Đất đều có thể tiến vào Tiên Nữ Tinh. Cho dù người không phải học viên của võ học viên thì chỉ cần đạt được trình độ nhất định cũng có thể tiến vào Tiên Nữ Tinh. Mọi người đều có thể ra vào thí luyện Tiên Nữ Tinh, không có bất kì hạn chế nào nữa. Viện trưởng Đông Lăng đã dẫn dụ yêu thú rời đi, học viện võ đạo không thể không có viện trưởng, trước khi viện trưởng Đông Lăng trở về thì phó viện trưởng Võ Thừa tạm thời sẽ thay thế.

Phàn Văn Tinh cũng hiểu yêu thú đã xâm lấn lần đầu tiên thì sẽ có những lần sau nữa. Lo lắng của Võ Thừa đã trở thành hiện thực, yêu thú hiện giờ đã tấn công quảng trường Tiên Nữ, vậy không lâu nữa chúng sẽ tấn công cả Trái Đất.

Phàn Văn Tinh là tổng thư ký Liên Minh Địa Cầu cho nên hằng năm đều có một lần ban bố mệnh lệnh đặc biệt. Tuy nhiên nếu có hơn bảy phần mười thành viên hội đồng trưởng lão phản đối thì mệnh lệnh đặc biệt này sẽ bị vô hiệu hóa.

Nhưng lúc này không có bất kì ai phản đối lời Phàn Văn Tinh.



Địch Cửu đã đi vòng quanh đại điện đến hai mươi lần, đã xem qua tất cả mọi ngóc ngách trong đại điện, sau cùng hắn cho ra kết luận chính là nơi này thật sự không có lối ra.

Ngoại trừ ba mươi bốn cây cột đá thì ở đây chỉ có mỗi một cỗ quan tài ngọc, tuy nó có linh khí, thế nên việc tu luyện của hắn sẽ không gặp phải bất cứ vấn đề gì, nhưng chuyện quan trọng ấy là Địch Cửu không có đồ ăn, nếu cứ bị vây khốn ở chỗ này thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết đói mất.

Địch Cửu cực kỳ hối hận, đúng ra hắn phải lấy túi trữ vật của Địch Tuyệt rồi mới đá gã đi. Mà cũng do cái sát trận quá ghê gớm, nó xé Địch Tuyệt thành từng mảnh nhỏ nên túi trữ vật chắc chắc cũng “phanh thây” theo gã luôn rồi.

- Tiểu Thụ Căn, làm sao để ra khỏi đây bây giờ?

Địch Cửu gọi thử tên nhóc kia, hắn đoán cậu ta cũng chẳng có biện pháp gì, nhưng lúc này không thể hỏi ai khác nữa nên đành thử vận may vậy.

Tiểu Thụ Nhân vừa xuất hiện, nó còn chưa kịp phản đối Địch Cửu không gọi đúng tên mình thì đã giật mình kêu lên:

- Ôi, đây là Thiên Cương cung nè!

Địch Cửu vội vàng hỏi:

- Cậu biết chỗ này à, rốt cuộc Thiên Cương cung là cái gì thế?

Tiểu Thụ Nhân nhanh nhảu đáp:

- Em lấy được một phần ký ức của tên tu sĩ đã chết nên mới biết thôi. Thiên Cương cung dường như cực kỳ quan trọng, rất nhiều người đều cố tìm cách đến đây, vì sao nó quan trọng thì em không biết, chỉ biết là Thiên Cương cung có ba mươi sáu cây Thiên Cương trụ đó anh.

- Uhm, cậu nói đúng rồi, nơi này quả thật có ba mươi sáu cây trụ, trong đây có ba mươi bốn cây, bên ngoài còn có hai cây nữa. Nhưng bây giờ chúng ta đã bị vây khốn, không thể thoát ra được, nếu qua thời gian dài thì chúng ta sẽ bị chết đói mất đấy.

Tiểu Thụ Nhân đắc ý bảo:

- Anh đừng hù em, em sẽ không chết đói đâu, em chỉ cần hấp thu linh khí là được mà.

- Ý cậu là sẽ chỉ có một mình tôi chết đói thôi đúng không?

Địch Cửu lạnh lùng hỏi ngược lại.

-----------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.