Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 93: Tai Nạn Tại Quảng Trường Tiên Nữ Tinh

Chương 93: Tai Nạn Tại Quảng Trường Tiên Nữ Tinh





- Không, không, đại ca, anh sẽ không chết đói đâu. Mỗi lần anh chỉ cần ăn một miếng Lục quả, như vậy có thể duy trì sinh mạng trong rất nhiều năm đó.

Tiểu Thụ Nhân tinh ý cảm nhận được tâm tình của Địch Cửu đang không tốt bèn liến thoắng nói mấy câu liền. “Đại ca mà chết đói, không phải nó cũng sẽ chết theo sao?”

Nghe Tiểu Thụ Nhân nói vậy, rồi nghĩ đến việc chính mình có không biết bao nhiêu Lục quả đang để sẵn trong nhẫn trữ vật, Địch Cửu liền vực dậy tinh thần ngay. Chỉ cần không chết đói thì sớm muộn gì hắn cũng nghĩ ra được biện pháp thoát khỏi nơi này.

- Ê, cây nhỏ, nói một chút về Thiên Cương này cho tôi nghe xem.

Tâm tình Địch Cửu bây giờ đã tốt lên không ít, dù biết rõ thông tin Tiểu Thụ Nhân nắm được cũng không quá nhiều, thế nhưng vẫn thuận miệng hỏi thử một câu.

Trong trí nhớ của Tiểu Thụ Nhân quả thật không có bao nhiêu ký ức về tòa cung điện này. Thiên Cương cung vốn dĩ không tầm thường, được vô số người săn lùng. Chỉ cần nắm được Thiên Cương cung trong tay thì khả năng thu được đại cơ duyên rất lớn.

Cơ duyên cái rắm, Địch Cửu không nhịn được mắng một tiếng. Sau khi đi mấy vòng quan sát Thiên Cương cung cùng với Tiểu Thụ Nhân, cuối cùng hắn cũng có thể đưa ra kết luận, nếu như không cưỡng ép công kích nó, vậy thì chỉ có thể dùng trận đạo để hoá giải mà thôi.

Bên trong đại điện có hơn ba mươi cây cột cùng với đồ đằng phía trên đấy, mấy cái đồ đằng này chẳng tầm thường chút nào. Địch Cửu có thể xem như biết được một vài kiến thức nhập môn về trận pháp, thế nhưng những hoa văn trên đồ đằng thì xem qua mấy lượt cũng không thể hiểu nổi.

Cũng may kiến thức về trận pháp của Tiểu Thụ Nhân lại phi thường tinh thông, Địch Cửu còn dựa vào nó để thu được một miếng Ngọc giản về trận đạo nữa kìa.

Tiếc nuối duy nhất của hắn chính là không tìm được vật liệu để có thể thực hành.

Hắn chỉ có thể một bên nghiên cứu trận đạo, một bên không ngừng lặp đi lặp lại việc đem những vật liệu có sẵn trên người để luyện chế.

Bình thường dưới tình huống như thế này, vật liệu dùng để luyện chế trận kỳ hay pháp bảo đều rất khó để phục hồi như cũ. Thế nhưng vì học tập nên Địch Cửu không thèm quan tâm những việc đó nữa, cứ tiếp tục luyện hết những thứ có sẵn đấy.

Còn về cái quan tài ngọc được đặt ở giữa tòa nhà kia, Địch Cửu không hề muốn đ-ng vào tí nào. Cái tên Địch Tuyệt chỉ vừa mới đ-ng nhẹ một cái lên đó mà đã bị nổ mất một cánh tay rồi, hắn ngu sao lại đi muốn giẫm lên vết xe đổ đó chứ.

Thời gian trôi qua từng ngày, Địch Cửu như lọt vào vòng tuần hoàn của việc tập dượt trận đạo. Có chỗ nào không hiểu thì dừng lại một chút để hỏi Tiểu Thụ Nhân, nếu đói thì cắn một miếng Lục quả để lót dạ.

Lúc mới bắt đầu, Tiểu Thụ Nhân còn có thể chỉ dẫn một hai điều cho hắn, thế nhưng càng về sau, thủ quyết huyền ảo của Địch Cửu càng lúc càng tiến bộ đến nỗi đã vượt qua tầm hiểu biết của nó.



Du Tiệp vươn tay lau đi vết máu che khuất khóe mắt của mình, cô đờ đẫn nhìn vô số yêu thú đang xông phá tường phòng hộ của Quảng trường Tiên Nữ. Một con gấu đen to tận hai trượng đang nắm lấy hai người lính ném vào miệng nó.

“Phốc!” Một đạo quang ảnh xẹt qua trước mặt Du Tiệp. Một con rái cá tay dài đang muốn bắt cô bị đánh bay ra xa.

- Chị Du, chúng ta tranh thủ thời gian rút lui thôi, Quảng trường đã bị bao vây rồi.

Từ hai năm trước, sau khi cha cô dẫn dụ bầy yêu thú sang hướng khác, Tằng Bắc Tử bèn tự mình đi tới Quảng trường Tiên Nữ. Bây giờ cô đã bước vào tu vi đỉnh Địa cấp rồi, chỉ thiếu một bước chút xíu nữa thôi là có thể trở thành Tiên Thiên cao thủ.

Thời gian hai năm trôi qua, cô nàng đã đánh bại không biết bao nhiêu yêu thú. Trên mặt đã không còn nét ngây ngô cùng sợ hãi năm xưa nữa, mà thay vào đó là một loại quả cảm, cứng rắn và lạnh lùng cực kỳ khác trước.

Du Tiệp thì thào nói:

- Đi thôi…

Ánh mắt của Du Tiệp nhìn về hướng sân rộng bên ngoài Quảng trường, cơ hồ tất cả mọi người đều đang nhanh chóng chạy tới đó, hiện giờ mà tiếp tục ở lại đây thì chỉ có một con đường chết

Du Tiệp trông thấy một con yêu hồ bốn đuôi cứ như chỗ không người mà bắt lấy một võ giả, rồi dẫn theo mười mấy con yêu thú khác chạy vào một chiếc máy bay lượng tử Không Thiên được đặt ở gần đó.

- Không được, tôi nhất định phải hủy diệt mấy cái mấy bay kia, trước khi nó kịp cất cánh..

Du Tiệp lo lắng hô to.

Không đợi Du Tiệp ra tay, một viên đạn pháo từ đằng xa được bắn về phía sân bay.

Ngay sau đó, trong lòng Du Tiệp lại trầm xuống, khoảnh khắc trước khi đạn pháo được bắn tới, cô nhìn thấy được con yêu hồ bốn đuôi kia đã chạy vào trong một chiếc máy bay đang được cất cánh…

“Oanh!”

Bụi bặm kịch liệt lan tỏa ra xung quanh, Du Tiệp trông thấy một chiếc máy bay vọt ra từ trong đám bụi kia.

Du Tiệp nắm chặt nắm đấm, cô bất lực đứng nhìn tất cả, cũng thật hận cái tên võ tu ham sống sợ chết nào đã dám khởi động máy bay...

Tằng Bắc Tử dụi mắt một cái, đồng dạng cũng hiểu được những chuyện này làm người khác tuyệt vọng đến cỡ nào. Một khi bọn họ để yêu thú tiến vào Địa cầu thì chính là tai nạn trong tai nạn rồi. Thế nhưng Tằng Bắc Tử nhanh chóng lấy lại lý trí, cô quay sang bảo với Du Tiệp:

- Chị Du, chúng ta phải nhanh lên, tương lai chỉ cần tu vi được nâng cao thì sẽ có cơ hội một lần nữa trở về Địa cầu, đuổi bọn yêu thú kia ra khỏi quê hương của mình.

Du Tiệp cũng chỉ có thể thở dài, cô biết biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là rời đi.

Thế nên hai người nhanh chóng lao xuống tường phòng hộ, cùng với đông đảo những người khác mở ra một con đường máu rồi biết mất sâu bên trong Tiên Nữ Tinh.

….

Lại thêm một năm nữa trôi qua, vào lúc này, tường phòng hộ tại Quảng trường Tiên Nữ đã sớm bị tàn phá đến không còn hình dạng gì rồi. Trong sân rộng cũng không có ai, khắp nơi toàn là cỏ dại thay nhau sinh trưởng.

Cho dù sau khi trở thành Viện trưởng, Võ Thừa đã thay đổi quy tắc thí luyện nhưng vẫn không có cách nào cứu vãn mọi chuyện. Nhớ năm đó, con người tại Địa cầu mang theo hùng tâm tráng khí đi đến Tiên Nữ Tinh, mong muốn có thể biến nơi này trở thành một Địa cầu thứ hai.

Thế nhưng nhìn lại hiện tại mà xem, chuyện khi xưa giờ nhắc lại chả khác nào một trò cười cả. Tiên Nữ Tinh vẫn chẳng khác gì lúc trước, còn con người bây giờ đã không còn thấy đâu nữa rồi.

….

“Răng rắc!”

Nguyên liệu trong tay Địch Cửu biến thành bã vụn.

Trải qua những năm này, Địch Cửu không ngừng liên tục tập luyện, cuối cùng cũng đem khối đá kia luyện chế không còn sót lại mảnh nào.

Địch Cửu vứt bả vụn trong tay đi, đứng lên hét một tiếng thật to để giải tỏa cảm xúc. Hiện giờ tóc của hắn đã rất dài rồi, toàn thân trên dưới lôi thôi lếch thếch chịu không nổi.

- Đại ca…

Tiểu Thụ Nhân đứng kế bên cũng không khá hơn là bao, tuy rằng nó có thể hấp thụ linh khí, thế nhưng những linh khí đó cũng chỉ có thể giúp nó bảo vệ mạng sống mà thôi. Hiện tại khuôn mặt Tiểu Thụ Nhân trông cực kỳ khô khốc, không có lấy nửa điểm tinh thần.

Hi vọng duy nhất của nó đều đặt hết trên người Địch Cửu, còn hi vọng của Địch Cửu chính là có thể nhanh chóng thoát ra khỏi nơi đây.

Trong nháy mắt đứng lên đó, hắn cảm giác được năng lượng bên trong cơ thể kịch liệt tăng lên.

Cho dù Địch Cửu đã không tu luyện trong suốt mấy năm liền, thế nhưng đương nhiên sẽ không thể nào quên được cảm giác này có ý nghĩa gì. Bắt kịp thời cơ, hắn tranh thủ ngồi xuống, tiến hành vận chuyển vòng chu thiển đi khắp cơ thể.

Muốn tiến từ Luyện Khí tầng sáu đột phá Luyện Khí tầng bảy không phải là một chuyện đơn giản, một cái là Luyện Khí trung kì, cái còn lại là Luyện Khí hậu kỳ. Suy đi nghĩ lại, Địch Cửu mới phát hiện thì ra tác dụng của Lục quả không chỉ giúp hắn không chết đói. Đáng tiếc hiện tại hắn chẳng còn viên linh thạch nào, nếu không, cứ tiếp tục tu luyện thế này thì nói không chừng còn có thể một bước tiến lên Luyện Khí tầng tám, thậm chí là tầng chín luôn kìa.

- Đại ca, anh tấn cấp rồi sao?

Tiểu Thụ Nhân vui vẻ hỏi.

Địch Cửu mỉm cười đáp:

- Tôi vừa mới đột phá đến cấp bốn Đại pháp sư, vậy mà ngay sau đó còn tiếp tục đột phá Luyện Khí hậu kỳ nữa, quả nhiên là may mắn mà. Tôi đã bế quan mấy năm rồi nhỉ?

Vừa nói chuyện, Địch Cửu vừa vỗ vỗ đầu Tiểu Thụ Nhân. Thế nhưng chỉ vỗ nhẹ khích lệ mà thôi, lần đột phá này của hắn không thể nào không kể đến công lao của gốc cây nhỏ được.

- Dạ, đã ba năm trôi qua rồi đó Đại ca, Đại ca tiến vào cấp mấy Đại sư rồi? Hiện giờ em và anh đã có thể đi ra ngoài kia chưa?

Tiểu Thụ Nhân xoa xoa tay, trong mấy năm vừa qua, nó vẫn luôn chờ đợi Địch Cửu dẫn nó thoát khỏi cái nơi ngay cả phân chim cũng tìm không ra này, còn thua xa cả hang ổ lúc trước của nó nhiều ấy chứ.

Căn cứ vào những gì Tiểu Thụ Nhân biết, cùng với ngọc giản, trận pháp chia ra làm chín cấp, một đến ba là Pháp sư, bốn đến sáu là Đại pháp sư, cấp bảy cùng tám là Tông sư, cấp chín là Vương.

Người có thể dùng thời gian ba năm để đột phá Đại pháp sư cấp bốn như Địch Cửu đã ít lại càng ít hơn, thậm chí có thể được xưng tụng là thiên tài trong thiên tài luôn.

Địch Cửu từ một người chỉ biết vài trận pháp nhập môn mà bước vào cảnh giới Đại pháp sư cấp bốn nhanh như vậy, hắn có thể khẳng định bản thân sẽ mau chóng thoát khỏi nơi đây thôi.

Kiến thức về trận pháp cực kỳ thâm sâu, ban đầu khi mới học, Địch Cửu còn có thể nhờ Tiểu Thụ Nhân chỉ vài chỗ, thế nhưng càng về sau, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mỗi một lần luyện tập xong, hoặc là thời điểm quan sát ba mươi bốn cái trụ ở đây vận hành, thần niệm của hắn chạm được đến tâm tảng đá xám kia thì sẽ có được một vài thu hoạch mới, giống như ngộ ra được rất nhiều điều. Trong tâm viên đá kia dường như có cái gì đó giúp cho hắn dần dần hiểu được lý luận cùng hệ thống vận hành của trận pháp.

Địch Cửu âm thầm nghĩ, nếu không có viên đá màu xám mà hắn tìm thấy khi còn ở đại lục Á Luân nọ, thì bản thân hắn sẽ chẳng bao giờ có cửa chỉ dùng 3 năm mà đạt được tới hàng ngũ Đại pháp sư hết.

Hắn thảy thảy viên đá trên lòng bàn tay rồi tính đeo nó lại lên cổ như trước giờ. Lúc nào hắn cũng cảm nhận được bên trong viên đá có một tia dao động nào đó, dù sao việc nó hỗ trợ hắn cũng không phải là lần đầu tiên, nhớ năm ấy nếu không có nó tương trợ, hẳn là hắn đã toi mạng ở đại lục Á Luân mất rồi.

- Đại ca, đây là đồ tốt đó.

Tiểu Thụ Nhân đứng bên cạnh, đột nhiên nghiêm mặt nói.

- Cậu thì hiểu cái gì chứ!

Địch Cửu bật cười, hắn cho rằng Tiểu Thụ Nhân chỉ đang nịnh nọt vớ vẩn mà thôi.

Thế nhưng khúc cây nhỏ kia vội vàng bảo:

- Đại ca, dù sao bản thể của em cũng là sinh vật sông hàng triệu năm mà, cho nên em cảm nhận được nguyên khí ban sơ nhất của tinh cầu trên tảng đá này. Bên trên nó có khí tức giống như một mầm sống của một chủng loại nguyên thủy nào đó vậy. Thật giống như…

Ngắc ngứ đến nửa ngày mà Tiểu Thụ Nhân vẫn không tìm ra được từ nào để diễn tả suy nghĩ của nó.

Khí tức của mầm sống nguyên thủy ư? Địch Cửu không khỏi giật mình, trong vòng ba năm nay, thời điểm hắn tạm ngừng luyện tập trận pháp, khi thần niệm đ-ng vào tảng đá để tìm kiếm lý giải tiếp theo cũng có cảm giác y như vậy, thật giống như có một phôi thai ở bên trong vậy.

Còn có một đạo ánh sáng màu vàng xẹt qua nhanh như tia chớp lúc trước, chẳng lẽ là một thứ gì đó náu thân trong tảng đá sao?

- Cây nhỏ, cậu nói vậy cũng không sai, vật này có lẽ là bảo bối thực đấy, cậu có biện pháp nào làm cho nó nhận chủ hay không?

Ánh mắt Địch Cửu sáng lên, có chút trông đợi nhìn chằm chằm Tiểu Thụ Nhân.

Nếu để cho vật này nhận mình làm chủ thì sẽ không cần nơi nơi đều phải mang nó theo trên cổ nữa.

---------

Nhóm dịch: Thiên Đình

Truyện được đăng tải độc quyền tại web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch