Tiểu Thụ Nhân vừa nói mấy chữ thì đã nhìn thấy ánh mắt hằm hằm của Địch Cửu, nó bèn chỉnh lý lại ngôn từ của mình:
- Hoặc dùng tinh huyết cũng được đó anh.
Ánh mắt Địch Cửu sáng lên, đúng rồi, sao mình không nghĩ ra nhỉ. Hắn lập tức phun ra một ngụm tinh huyết lên cục đá màu xám, thế nhưng trông đợi cả nửa ngày sau đó mà cục đá vẫn yên lặng, chẳng có bất kỳ biến hóa nào cả.
Địch Cửu hơi thất vọng một tẹo, hắn nắm lấy viên đá trong tay, không hiểu sao, tu vi càng tăng cao thì hắn càng cảm cảm thấy việc đeo cục đá xám này ở cổ không phải là chuyện tốt lành gì.
Vào lúc hắn dùng thần niệm tiếp xúc với cục đá, hắn cảm thấy bên trong chứa đựng một khí tức vô cùng mênh mông khổng lồ, tựa như là một loại khởi nguyên và trật tự nào đó dung hợp lại với nhau vậy. Nếu như tương lai hắn gặp phải cường giả nào đó, người ta cũng dùng thần niệm quét qua một lượt, vậy há chẳng phải lộ hết bí mật rồi ư?
Giá trị của vật có thể giúp người ta lĩnh ngộ Trận Đạo lớn thế nào, cho dù Địch Cửu hắn chưa từng lăn lộn ở tu chân giới cũng có thể biết rõ, cục đá màu xám hắn đang đeo trên cổ này nói đơn giản là một quả bom hẹn giờ chân chính.
Tinh huyết không có phản ứng, lần này Địch Cửu muốn dùng thần niệm cưỡng chế xông vào bên trong cục đá xám luôn. Lúc trước mỗi lần hắn câu thông với đá xám đều là khi hắn gặp khó khăn trong việc thôi diễn Trận Đạo, đây chính là lần đầu tiên hắn muốn cưỡng ép dùng thần niệm để quan sát tình huống bên trong.
“Oanh!”
Địch Cửu chỉ mới cưỡng ép đưa một tia thần niệm vào thì đã bị một luồng khí tức kinh khủng đánh vào trong thức hải, thật giống như một loại trật tự thiên địa tổ hợp lại một lần nữa. Không còn cách nào, thứ mà Địch Cửu vừa chạm phải chính là một loại quy tắc đáng sợ trong vũ trụ. Hắn nhịn không nổi phun ra một ngụm máu lớn.
Một cơn đau đớn khủng khiếp tấn công nào não của Địch Cửu, mắt hắn tối sầm lại, ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu chính là, mình xong rồi!
Cục đá mà Địch Cửu đang nắm trong tay bỗng nhiên hóa thành một đoàn ánh sáng màu xám chui thẳng vào mi tâm của hắn.
- Đại ca...
Tiểu Thụ Nhân bị khí tức kinh khủng kia chấn bay, lăn ra xa mấy vòng, nó kinh hoảng nhào dậy chạy về phía Địch Cửu.
Nếu như Địch Cửu mà chết thì nó cũng phải chôn cùng đấy.
Cơ hồ ngay vào thời khắc viên đá màu xám chui vào mi tâm Địch Cửu thì chân mày nữ tử tuyệt mỹ trong quan tài ngọc cũng đồng thời giật giật, tay cô cũng khẽ nhúc nhích theo. Sau đó linh khí nhàn nhạt tụ tập vào xung quanh quan tài ngọc đều bị nữ tử nọ hấp thu hết.
- Đại ca, anh không sao chứ?
Lúc Tiểu Thụ Nhân chạy đến bên cạnh Địch Cửu thì thấy hắn đã mở mắt, nó âm thầm thở phào một hơi.
Cục đá đâu rồi? Địch Cửu nhìn hai bàn tay trống không, trong lòng quýnh cả lên. Cục đá kia chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu như mất nó đi thì hắn chỉ là một tên tu sĩ bình thường mà thôi.
Một tu sĩ bình thường đừng nói là 3 năm, cho dù 30 năm cũng chưa chắc có thể trở thành Đại sư trận pháp cấp bốn đâu.
- Tôi không sao...
Địch Cửu vừa nói xong lập tức cảm thấy trong thức hải của mình bỗng có thêm một vật gì đó.
Đó là một viên đá xám mang theo tia sét màu vàng đang yên tĩnh nằm ở trong đầu hắn. Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào một hơi, hắn không biết làm sao mà viên đá có thể chui vào thức hải của hắn, nhưng nếu vẫn còn vậy thì quá tốt rồi.
Địch Cửu thấy nhẹ nhõm hẳn, viên đá kia giấu trong thức hải của hắn, cho dù là người cường đại đến đâu cũng không phát hiện ra được. Trừ phi phá vỡ nổi thức hải của Địch Cửu.
- Cây nhỏ à, chúng ta có thể đi rồi.
Địch Cửu đứng lên bảo.
- Đi? Thật ạ? Làm sao rời khỏi đây được hả anh?
Tiểu Thụ Nhân mờ mịt hỏi lại. Địch Cửu vừa rồi không gặp nguy hiểm đã là may, không ngờ hắn lại tìm được cách thoát thân ra khỏi đây luôn sao?
- Cậu cứ đi theo tôi là được.
Ba năm qua Địch Cửu nghiên cứu Trận Đạo đều là lấy tri thức cơ sở trận pháp cộng thêm ba mươi bốn cây cột trong đại điện này.
Căn cứ vào sự hiểu biết của hắn, ba mươi bốn cây cột nơi đây kết hợp với hai cây cây cột phía ngoài vừa vặn tạo thành một cái Thiên Cương đại trận. Loại đại trận này đừng bảo là bố trí, cho dù hắn muốn nghiên cứu triệt để cũng vô cùng khó khăn.
Bất quá Địch Cửu cảm thấy mình không cần bố trí, cũng không cần phải nghiên cứu triệt để làm gì, hắn chỉ cần dẫn Tiểu Thụ Nhân thoát ra ngoài là tốt lắm rồi.
Đại điện này được gọi là Tam Thập Lục Thiên Cương Trận, trong Thiên Cương đại trận còn có khốn trận, sát trận và các loại trận văn tạo thành.
Địch Cửu nghĩ, chỉ cần hắn phá hư văn sát trận kia thì cửa đại điện sẽ được mở ra. Hắn không thể hoàn toàn hiểu được đại trận ấy, nhưng nếu muốn tìm văn sát trận cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Không bố trí được cũng không có nghĩa là không thể phá hư.
Địch Cửu đi vòng vòng bên trong đại điện, được một lúc thì hắn dừng lại, hắn khẳng định cây cột phía trước chính là sát trận của Thiên Cương đại trận.
Địch Cửu lấy dao phay ra cầm trên tay. Cảm nhận được hắn đang ngưng tụ khí thế, Tiểu Thụ Nhân vội vàng kêu lên:
- Đại ca à, em thấy em vẫn nên trốn vào trong nhẫn thì hơn.
Ba năm trước Địch Cửu một cước đá bay Địch Tuyệt, thời điểm Địch Tuyệt bị đá bay tới vách tường Thiên Cương cung thì sát khí cuồng bạo kia đã xé xác gã thành từng mảnh vụn, tình cảnh lúc đó nó thấy rất rõ ràng.
Dù nó biết Địch Cửu chết thì nó sẽ chết theo, nhưng nó không muốn mình chết thê thảm như thế đâu.
Tiểu Thụ Nhân không nói thì Địch Cửu cũng không có ý định để nó ở bên ngoài. Sau khi sát trận bị phá, nếu như xuất hiện điều gì ngoài ý muốn vậy thì có Tiểu Thụ Nhân ở đây sẽ làm cho hắn càng thêm phân tâm.
Sau khi để tên nhóc ấy trốn vào trong chiếc nhẫn, khí thế quanh thân Địch Cửu bắt đầu tăng lên, dao phay hóa thành một đạo đao mang chém xuống, đao thế cơ hồ thành hình trong chớp mắt này...
Đao ý cuồng bạo vừa mới ngưng tụ ra thì một tiếng kêu thanh thúy sợ hãi vang lên:
- Đừng làm vậy...
Da đầu Địch Cửu tê dại cả lên, hắn nhìn thấy cô gái trong quan tài ngọc ở giữa đại điện ngồi dậy, kinh hoảng muốn ngăn hắn chém ra một đao đó.
Nếu như trước khi xuất ra Phong Tiêu Đao thì hắn còn có thể ngừng lại. Nhưng hiện tại Phong Tiêu Đao đã xuất ra, loại khí thế một đi không trở lại kia không cách nào thu về. Lấy thực lực của hắn bây giờ thì vẫn chưa thể nào thu phát tự nhiên Phong Tiêu Đao được.
“Oanh!”
Dao phay chém lên cột đá.
Dựa theo ý nghĩ ban đầu của Địch Cửu thì một đao này sẽ hủy đi sát trận, sau đó hắn lại chém thêm một phát nữa để mở cửa đại điện là được.
Thế nhưng sau khi chém một đao này xuống, Địch Cửu cảm giác được hình như có gì đó không đúng, dường như hắn đã làm sai chuyện gì đấy rồi. Tiếp theo hắn không thể không chế được thân thể của mình nữa, không gian bắt đầu xoay tròn nhanh kinh khủng. Dù Địch Cửu tu luyện đến Luyện Khí tầng bảy nhưng vẫn bị cỗ xoay tròn này làm cho cả người tung bay lên cao, sau đó liên tục đập người vào trên vách của đại điện.
Từng đợt tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, máu tươi không ngừng chảy ra, Địch Cửu chỉ có thể cố sức dùng ý chí sắt thép của mình để giữ lại một tia thanh tỉnh...
Quan tài ngọc ở giữa đại điện cũng bị thổi bay cả lên, cô gái nằm trong quan tài này rơi ra ngoài, cũng giống như Địch Cửu, cả cơ thể cô không ngừng bị va vào vách tường trong đại điện.
. . .
Một chỗ hộ trận sâu bên trong Tiên Nữ Tinh, tiếng nổ vang rầm rầm xuất hiện, sau đó mấy đạo quang mang xông phá hộ trận xé rách không gian bên ngoài, tạo thành một cái hố đen khổng lồ.
Tinh cầu màu xanh làm bạn với Địa Cầu nhiều năm lúc này xông phá trói buộc, tiến vào bên trong cái lỗ đen to lớn.
Sau khi Tiên Nữ Tinh biến mất ở trong lỗ đen, lỗ đen từ từ phục hồi lại như cũ.
Thái Dương Hệ tựa hồ lần nữa khôi phục bộ dáng ban đầu, Tiên Nữ Tinh đột nhiên xuất hiện đã đột ngột biến mất.
. . .
Tất cả mọi người trên Tiên Nữ Tinh giờ phút này đều có thể cảm nhận được Tiên Nữ Tinh đang chấn động kịch liệt, tựa hồ như sau một khắc tinh cầu này sẽ bị giải thể vậy.
Điều duy nhất mọi người có thể làm chính làm tìm một gốc cây hoặc một vật gì đó cứng rắn để bám trụ.
Cũng không biết qua bao lâu, cô gái trong quan tài bám được vào một cây cột đá, cô lấy ra một khối bia từ trong nhẫn trữ vật của mình.
Cô liên tục đánh ra vô số thủ thế, đại điện đang kịch liệt xoay vòng rốt cục dần chậm lại rồi dừng hẳn hoàn toàn.
Cô gái tuyệt mỹ phẫn nộ đi đến bên cạnh Địch Cửu, giờ phút này Địch Cửu đã sớm hôn mê, khóe miệng còn tràn ra vết máu.
Không cần dùng thần niệm quét thì cô gái cũng có thể nhìn ra toàn thân xương cốt Địch Cửu đều đã vỡ vụn rồi, mà kinh mạch cũng bị đứt gãy, thất linh bát lạc.
Vốn định đập cho Địch Cửu một phát thành bã, thế nhưng nhìn thấy thảm trạng như vậy của hắn nên cô đành thôi.
- Nhờ anh nên tôi mới tỉnh lại sớm được, đợi một lúc rồi ném anh vào một tinh cầu để tự sinh tự diệt vậy. . . hả, mấy người thí luyện kia tại sao vẫn còn sống?
Thần niệm của cô gái quét ra, rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, năm đó những người tới hành tinh này tìm kiếm Luyện Hóa Bia để cướp đoạt tinh cầu đã chết hết rồi. Hiện tại mấy người tiến vào đây yếu ớt như sâu kiến, căn bản chẳng bằng một góc những người năm ấy.
Không đúng, trước khi những sâu kiến này đến còn có một vài tên hơi mạnh hơn một chút. Cô dùng thần niệm quét đến động phủ những tu sĩ thậm chí chưa đạt đến Trúc Cơ, chuyện này rốt cuộc như thế nào đây? Mình đã ngủ bao nhiêu năm rồi?
Hơi nhíu mày lại, cô gái tuyệt mỹ ném hết những suy nghĩ này sang một bên. Cô lau vết máu nơi khóe miệng rồi đi đến bên cạnh cỗ quan tài ngọc, quan tài ngọc chớp mắt liền biến mất. Vì tinh cầu này, Lam gia cô bỏ ra quá nhiều. Năm đó đây là tinh cầu của mẹ cô, nhưng mà mẹ cô lại mất mạng ở nơi đây.
Hôm nay Lam Như cô sẽ vì mẹ mà thu hồi tinh cầu này lại, từ nay về sau, Thiên Cương Tinh không còn quan hệ với ngoại nhân nữa.
---------
Nhóm dịch: Thiên Đình
Truyện được đăng tải độc quyền tại web Truyenyy.com