Lam Như không phải một người hiếu sát, thế nhưng cô ta vẫn lập tức thu hồi Thiên Cương Tinh. Trên Thiên Cương Tinh, ngoại trừ cái tên gia hỏa đã làm gãy Thiên Cương cung ra, chí ít còn có một đến hai ngàn người nữa.
Bên trong tinh cầu của cô chỉ có thể chấp nhận sự tồn tại của những yêu thú được cô thừa nhận mà thôi, Lam Như hoàn toàn không hề muốn tinh cầu của mình chứa chấp những người xa lạ khác tồn tại.
Nhưng nơi này là một mảnh hư vô mênh mông, nếu đem mấy tên gia hỏa có tu vi thấp kém ném vào trong đó thì bọn chúng sẽ nhanh chóng hóa thành tro, sau đó tự diệt trong hư không.
Sau ba ngày, Lam Như mới dùng thần niệm tìm được một hành tinh màu xanh thẳm (Tinh lục). Không chút do dự, cô liền thu hồi Thiên Cương Tinh cùng tất cả mọi người trên đó lại. Sau đó lên đường tiến tới hành tinh kia.
Càng đến gần Tinh lục, quy tắc vũ trụ áp chế lên cô càng lúc càng lớn. Lấy thực lực của cô bây giờ thì căn bản không có cách nào tiến vào được cả.
Thế nhưng Lam Như cũng chẳng muốn vô đó làm gì, cô chỉ phất tay một cái, mấy ngàn tu sĩ chả khác nào sủi cảo bị nhét vào khắp các ngõ ngách bên trong Tinh lục.
Bao gồm cả Du Tiệp và Tằng Bắc Tử, tất cả đều bị quăng lăn lóc đến mờ mịt cả đầu óc, không biết đây là đâu. Sau khi Quảng trường Tiên Nữ bị đàn yêu thú phát cuồng kia tấn công, bọn họ chỉ đành liều mạng chạy vào sâu bên trong Tiên Nữ Tinh.
Sau khi ẩn nấp tại đó chừng một năm, thực lực mỗi người đều đã tăng lên gấp mấy lần, tuy rằng có rất nhiều người trong số đó do không thích nghi được với điều kiện sống khắc nghiệt mà tử vong, nhưng số người còn lại thì vẫn khá ổn. Lúc đầu bọn họ nghĩ rằng sẽ tiếp tục tu luyện như vậy, đợi đến lúc thực lực tăng đến một mức nào đó thích hợp sẽ dồn sức cùng nhau quay về Địa cầu.
Thế nhưng vài ngày trước, đột nhiên Tiên Nữ Tinh bị chấn động mạnh mẽ làm bọn họ hoảng loạn cực kỳ, chỉ lo tìm một chỗ để trú ẩn. Không lâu sau đấy, bọn họ lại bị một lực lượng nhu hòa cuốn lên, xoay vòng vài cái rồi kéo ra khỏi Tiên Nữ Tinh, tiếp theo cả đám chẳng khác nào mấy viên sủi cảo, đều bị cỗ lực lượng nọ ném hết vào một nơi vô cùng xa lạ.
Bọn họ vẫn còn đang ở Tiên Nữ Tinh chứ?
…
Ném hết tất cả mọi người vào cái hành tinh xa lạ này xong, ánh mắt của Lam Như liền rơi xuống trên người Địch Cửu.
Hiện giờ Địch Cửu vẫn còn chưa tỉnh lại, điều này làm cô có chút khó nghĩ. Nếu không phải bản thân không thích giết chóc thì hắn ta cũng không sống được tới giờ này đâu. Hơn nữa dẫu sao cũng nhờ có Địch Cửu mà cô mới tỉnh lại sớm hơn dự kiến, vậy nên Lam Như quyết định buông tha cho hắn một mạng.
Dưới loại tình huống này, nếu cô cũng tống hắn ta vào Lục tinh cùng với đám người kia thì chỉ sợ cái mạng nhỏ của Địch Cửu giữ không nổi.
Vừa nhìn qua, Lam Như đã sớm biết xương cốt toàn thân hắn đều bị đứt gãy cả rồi, với tình trạng này mà vứt hắn tới đó, không chết mới mà chuyện lạ.
Cho dù đã áp chế tu vi của mình xuống cực hạn và chỉ dám đứng bên ngoài Lục tinh, Lam Như vẫn cảm nhận được lực lượng từ quy tắc áp chế tác động lên thân mình ngày một lớn dần hơn. Thế nên cô quyết định sẽ tìm kiếm một địa phương có thể giúp Địch Cửu sống sót, nếu xui xẻo không tìm được, vậy thì không thể trách cô độc ác mà vứt hắn xuống dưới kia rồi.
Cái bọn tu sĩ cấp thấp này không biết tới từ tinh cầu nào, làm Lam Như cô lãng phí không biết bao nhiêu thời gian quý báu của mình, hừm...
Chưa đầy ba mươi giây sau, thần niệm của Lam Như đã tìm thấy một tòa viện phủ rất lớn.
Trong phủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, có vẻ là đang chuẩn bị tổ chức tiệc mừng. Mà phía trong tiểu viện, một thanh niên sắc mặt âm trầm đang lo lắng đi tới đi lui. Đứng ở cửa phòng là một gã sai vặt mặc áo xanh biếc.
- Khởi Đình, ngươi tranh thủ thời gian giúp ta nghĩ biện pháp mau lên, không lâu nữa cỗ kiệu của Cảnh gia sẽ tới đón người đó.
Thanh niên di chuyển vòng quanh cái bàn, hiển nhiên là do không nghĩ ra được biện pháp nào tốt để trốn đi cho nên chỉ có thể hỏi ý kiến của gã sai vặt nọ.
- Công tử, tiểu nhân có một cái biện pháp này.
Tên sai vặt được Khởi Đình điểm tên bèn thấp giọng nói.
- Biện pháp gì?
Người thanh niên nọ vội vàng hỏi.
Khởi Đình hạ thấp giọng, đáp:
- Công tử, người có thể tìm một tên thay thế mình đến ở rể Cảnh gia cơ mà. Chỉ cần đợi đến lúc đám người kia rời đi, công tử liền có thể lén lút đi khỏi đây rồi.
Nam thanh niên đó cau mày bảo:
- Thế nhưng kiếm đâu ra một người có tướng mạo giống ta cơ chứ?
- Công tử, cần gì phải giống người ạ? Cái ả sửu nữ của Cảnh gia kia có bao giờ gặp qua người đâu. Sau khi đi vào trong kiệu, sẽ không còn ai nhìn thấy mặt người nữa. Chờ đến lúc nghi lễ hoàn thành thì trời đã tối rồi, vào động phòng xong xem như gạo nấu thành cơm, bọn họ còn dám làm gì nữa?
- Người Cảnh gia không phải dạng có thể ngậm bồ hòn làm ngọt đâu, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, mà địa vị Chung gia lại không cao, chuyện này…
Không đợi chủ nhân nói hết, Khởi Đình đã bật cười, đáp:
- Công tử, lấy tư chất của người thì sau khi lén rời khỏi nhà, khẳng định sẽ có thể gia nhập vào tiên môn. Chờ đến khi đó, cho dù Cảnh gia có thể lực lớn đến đâu đi nữa thì làm sao còn dám dây vào người?
- Cũng đúng.
Thanh niên nọ nắm chặt tay, vốn dĩ gã cũng tính gia nhập tiên môn, thế nhưng địa vị của gã ở Chung gia quá thấp, căn bản không tới lượt gã tiếp nhận cơ hội ấy. Lần này lén lút rời khỏi Chung gia, gã nhất định phải thực hiện mơ ước từ lâu của mình. Tư chất của gã tốt không phải là do bản thân gã tự mãn, mà do chính miệng một tiên sư đi ngang qua nói. Đương nhiên vị tiên sư đấy cũng nói tư chất những người khác ở Chung gia đều không khác gã mấy.
- Hiện tại ta có thể tìm một người như vậy ở đâu? Mà dù có tìm được cũng làm gì còn thời gian thuyết phục người đó.
Nam thanh niên càng nghĩ càng cảm thấy tương lai của mình vô cùng tươi sáng không khác gì tiên sư trong truyền thuyết, gã có thể đạp phi kiếm bay trên không trung, còn làm được rất nhiều việc khác nữa. Thanh âm của gã bây giờ trở nên kích động không hề nhẹ.
Khởi Đình bình tĩnh bảo:
- Công tử không cần lo lắng, hôm qua ở đại viện của Chung gia có bắt được một tên trộm, sau khi hung hăng đánh một trận, bọn họ đã giam hắn lại rồi. Bây giờ chỉ cần vài lượng bạc là có thể mang người tới đây thôi.
...
Lam Như thu hồi thần niệm, cô nắm cổ áo Địch Cửu kéo lên rồi từ tốn nói:
- Cảnh gia xem như không tệ, có thể cho ngươi an hưởng tuổi già.
Nói xong câu đó, cô ta tiện tay truyền một đạo trí nhớ vào trong đầu Địch Cửu, sau có mới điểm liên tiếp vài cái lên trên những nơi hắn ta bị gãy xương, rồi ném tên trộm vừa được nhắc tới trong câu chuyện trên ra ngoài.
Hình như có cái gì đó không đúng. Vào lúc ném Địch Cửu xuống, Lam Như cũng đồng thời nhíu mày. Cô vừa mới đem một chút tin tức về Lục tinh truyền cho Địch Cửu thì mơ hồ cảm giác được tử phủ của Địch Cửu có một loại khí tức huyền ảo nào đó đang tồn tại.
Áp lực xung quanh mỗi lúc một lớn dần hơn làm cho Lam Như không nhịn được mà thở dài một hơi. Có lẽ do cô đã ngủ say một thời gian quá dài nên mới có thể bị ảo giác như thế. Chỉ là một con kiến hôi thôi, làm sao có thể có được khí tức huyền ảo chứ. Nghĩ vậy, thân hình Lam Như khẽ động, sau đó liền biến mất trong không gian mênh mông vô biên của vũ trụ.
…
Địch Cửu bị một trận xốc nảy đánh thức, thần niệm vừa tính quét ra ngoài thì phát hiện ra thức hải của mình đau nhức không thôi, căn bản không có cách nào sử dụng được cả. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được kinh mạch toàn thân của mình tất cả đều đã vỡ vụn, thế nhưng xương khớp bị gãy thì ít nhiều đã phục hồi lại như cũ.
Đối với những việc này, Địch Cửu chả thèm để ý, từ sau khi lấy được ánh sáng màu vàng như thiểm điện trong tảng đá xám, hắn đã có được năng lực tự chữa lành một cách mạnh mẽ.
Thứ duy nhất làm hắn lo lắng chính là kinh mạch toàn bộ đều đã đứt gãy của mình, phải khôi phục lại bằng cách nào đây?
Không đúng, hẳn là hắn vẫn đang ở trong Thiên Cương cung tại Tiên Nữ Tinh mới đúng chứ, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Cảm giác di chuyển lắc lư cực kỳ khó chịu khiến Địch Cửu mơ hồ có thể xác định được địa điểm hiện tại của mình. Ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài từ khe hở, quả nhiên thấy được đỉnh của một cỗ kiệu. Không khí xung quanh cực kỳ náo nhiệt làm trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, đây là đoàn rước rể sao?
Ở nước Tề, Địch Cửu đã thấy tình huống này không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, rõ ràng hắn đang ở Tiên Nữ Tinh cơ mà.
Cỗ kiệu ngừng lại, Địch Cửu bèn chuyển lực chú ý về khung cảnh trước mắt.
Trên đầu hắn đeo một chuỗi ngọc, buông xuống phía dưới là những hạt trân châu kim sắc che đi dung mạo của mình. Không chỉ như vậy, trên người hắn còn mặc hỉ phục, bên hông buộc một dải đai lưng Thiên Hà.
- Giờ lành đã đến, tân gia nhân bái kiến thiên địa và phụ mẫu…
Địch Cửu được người đỡ xuống, bắt đầu tiến hành nghi thức rườm rà. Trong đầu hắn nghĩ, nếu như tu vi không bị mất đi thì hắn nhất định sẽ kéo cái chuỗi ngọc này xuống vứt đi rồi xoay người rời khỏi.
Thế nhưng hiện giờ cái gì hắn cũng không làm được, hắn bèn nghĩ tới lý do vì sao mình ở chỗ này, đây rốt cuộc là nơi nào? Có phải là Tiên Nữ Tinh hay không?
Không biết phải chịu giày vò trong bao lâu, Địch Cửu mới được đưa tới một căn phòng có hương thơm nhàn nhạt.
Địch Cửu cảm nhận được trong phòng còn có một người nữa, bèn vươn tay lấy chuỗi ngọc vứt sang một bên.
Sau khi bỏ đi mấy chuỗi trân châu che khuất tầm mắt, hắn cảm thấy bản thân dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc này Địch Cửu mới bắt đầu dò xét nữ tử đang ngồi đối diện, trên đầu cô ta không đeo bất kỳ một loại trang sức nào cả, nhìn không giống một cô gái vừa mới bái đường thành thân xong.
Gương mặt cô ta ngổn ngang vết sẹo ngang dọc, lỗ tai bên trái còn thiếu mất một nửa, môi dưới bị lột mất chút ít. Nếu có thể dùng một từ để hình dung, đó chắc chắn là chữ: xấu.
Cô gái kia tựa hồ cũng không quá để ý đến cái nhìn đánh giá của Địch Cửu, mà chỉ bình tĩnh chờ đợi Địch Cửu quan sát xong mới chậm rãi cất lời:
- Ngươi trộm cái gì của Chung gia để bị bắt lại, còn thay thế Chung Hạ Thiên đến ở rể Cảnh gia ta nữa?
Thanh âm của cô ấy bất ngờ lại vô cùng thanh thúy dễ nghe.
- Cái gì?
Địch Cửu kinh ngạc không thôi, hắn mà đi trộm đồ ư? Lại còn cái gì mà thay đối Chung Hạ Thiên đến ở rể Cảnh gia nữa chứ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hơn nữa vì sao hắn có thể hiểu được lời cô gái này nói? Hắn nhớ rõ ngôn ngữ mình học trên ngọc giản lúc trước hoàn toàn không phải loại ngôn ngữ này cơ mà.
Tựa hồ cảm nhận được kinh ngạc của Địch Cửu không phải là giả vờ, ngữ khí của cô gái kia nhẹ nhàng đi rất nhiều:
- Xem ra ngươi thật sự không biết gì à? Lúc đầu bọn họ nói sẽ để Chung Hạ Thiên đến ở rể nhà ta. Thế nhưng hắn lại ghét bỏ ta quá mức xấu xí, cho nên mới tìm ngươi đến thay thế. Hôm qua ngươi tới Chung gia ăn trộm, xui xẻo bị bắt, thế nên Chung Hạ Thiên mới lợi dụng ngươi trộm long tráo phụng rồi trốn mất.
Sau khi được giải thích, Địch Cửu đã hiểu rõ tình huống hiện tại. Thì ra Chung Hạ Thiên không muốn ở rể với một tân nương xấu xí, chuyện này cũng rất bình thường. Thế nhưng hắn nghĩ không ra, vì sao mình lại bị Chung gia xem là kẻ trộm mà bắt giữ. Còn nữa, Địch Cửu hoài nghi nơi này không phải là Tiên Nữ Tinh.
- Ba ngày sau, ta sẽ rời khỏi Cảnh gia để tham gia khảo thí của Đăng Tiên Môn. Ngươi có thể ở nhờ nơi này ba ngày, sau đó ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi rồi ngươi muốn đi đâu thì tùy.
Cô gái kia cũng không hề để ý đến việc nãy giờ Địch Cửu vẫn chưa trả lời mình tiếng nào, chỉ khẽ lẩm bẩm tự độc thoại.