Địch Cửu nhìn vào trong túi tiền mà Cảnh Mạt Song đưa cho thì thấy có mười ngân tệ và mười mấy đồng tệ.
Địch Cửu không lạ lẫm gì với việc dùng vàng bạc làm tiền lưu thông. Nước Tề có nền khoa học kỹ thuật rất phát triển, tuy nhiên bên cạnh việc lưu hành tiền giấy thì vẫn sử dụng cả kim tệ và ngân tệ.
Địch Cửu cứ tưởng số tiền này có thể đủ cho hắn dùng trong vài ngày, thế nhưng lúc hắn tìm nhà trọ trong Tịch Xuyên thành thì mới biết, chút tiền ấy chẳng thấm vào đâu cả.
Nhà trọ kém nhất trong Tịch Xuyên thành đã có giá đến một ngân tệ một đêm, đó là còn chưa tính tiền cơm đấy. Khách điếm tốt hơn một chút thì phải tới những hơn năm ngân tệ. Cơ mà hiện tại điều quan trọng nhất không phải là chuyện giá cả, mà là hầu như tất cả nhà trọ ở Tịch Xuyên thành đều không còn phòng trống nữa.
Bất đắc dĩ, Địch Cửu chỉ có thể đi tới quảng trường Đăng Tiên để chuẩn bị tìm chỗ qua đêm ở đó.
Quảng trường Đăng Tiên vốn có tên là quảng trường Tịch Xuyên, sau này do tiên môn tổ chức thu đệ tử ở Tịch Xuyên thành cho nên mới đổi tên thành Đăng Tiên. Không chỉ đổi tên mà quảng trường còn được mở rộng thêm, sau khi hoàn tất thì diện tích quảng trường lớn hơn trước gấp mười mấy lần.
Lúc Địch Cửu đến đây thì bắt gặp rất nhiều người không kiếm được chỗ ở giống hắn. Bởi vì trong quảng trường không cho phép ngủ lại qua đêm, thế nên tất cả mọi người đều dựng lều phía ngoài biên giới khu vực đó.
Địch Cửu dự định tìm một vị trí trống trải gần đấy để nghỉ ngơi. Trước khi bị đứt kinh mạch thì những lần bế quan tu luyện của hắn có khi mất hơn cả nửa tháng, cho nên việc ngồi một chỗ cả đêm chỉ là chuyện nhỏ.
Tuy nhiên Địch Cửu tìm cả một vòng mà vẫn không có chỗ ngồi nào thích hợp, nơi nơi đều giăng kín cơ man người và người.
- Vị huynh đệ này, huynh tới trễ quá nên hết chỗ mất rồi, tới sớm khoảng hai canh giờ trước như ta thì may ra. Nếu huynh không chê thì tới đây ngồi cạnh ta nè.
Một giọng nói đột ngột cất lên.
Tiếng nói này phát ra từ một nam nhân vóc dáng cao lớn, đang ngồi trên một cái chiếu màu xám đen không biết nhặt được ở đâu mà trông dơ dáy cực kỳ.
Bên cạnh người này đúng là có một khoảng đất trống, tuy không rộng lắm nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ngồi đó qua đêm được.
- Đa tạ.
Địch Cửu ngồi xuống bên cạnh người nọ.
Người nam nhân nhiệt tình ấy lấy từ trong cái bọc bên cạnh một cái chiếu còn bẩn hơn cả cái y đang ngồi rồi nói:
- Huynh ngồi tạm trên cái này nhé.
Địch Cửu vội vàng xua tay:
- Không cần, cám ơn huynh đài, ta ngồi vậy được rồi.
Đối với Địch Cửu thì mặt đất còn sạch hơn cái chiếu của y gấp mười lần!
Địch Cửu sợ y lại tiếp tục lằng nhằng vụ đưa chiếu này bèn chủ động hỏi lảng sang chuyện khác:
- Huynh đến từ hai canh giờ trước mà chỉ xí được chỗ nhỏ như vậy thôi sao?
- Không phải, vốn là ta ngồi ở bên kia kìa, sau mới chuyển qua đây thôi.
Nam nhân nọ chỉ tay về một chỗ cách đó không xa.
Chỗ đó rộng rãi hơn chỗ hiện tại nhiều, chỉ là lúc này nó đã bị hai tiểu tử khác chiếm lấy.
- Ta chưa hiểu lắm, cho dù huynh nhường lại chỗ đó cho người khác thì bên cạnh vẫn còn có vài khoảng trống mà.
Địch Cửu thắc mắc.
Người kia xấu hổ, gãi đầu đáp:
- Ta cứ nhường như vậy vài lần thì dạt tới đây đấy.
Địch Cửu thật sự cạn lời rồi, xem ra người trước mặt hắn đây có sở thích giúp người khác làm niềm vui, cũng may bởi vì sở thích này nên hiện giờ Địch Cửu mới có chỗ ngồi.
Thấy vẻ mặt Địch Cửu vẫn nhuốm đầy sự nghi hoặc, y mỉm cười đầy chất phác, đoạn bảo:
- Mẫu thân dặn ta ra ngoài phiêu bạt thì phải biết khiêm tốn, giúp đỡ người khác.
- Mẫu thân huynh nói không sai, nhưng mà thứ thuộc về huynh thì đừng nên dễ dàng đưa cho người khác.
Trải qua quá nhiều chuyện nên Địch Cửu có khả năng nhìn người rất chuẩn, hắn thấy người này thật sự có tấm lòng lương thiện. Y tốt bụng nhường chỗ cho người khác, kết quả là phải ngồi ở nơi nhỏ xíu như vậy. Thế nhưng không phải ai cũng biết ơn y, nhiều người còn cảm thấy việc y nhường chỗ cho họ là điều đương nhiên nữa kìa.
- Đúng rồi, ta tên là Cảnh Kích Hoa, còn huynh đệ xưng hô như nào?
- Huynh cứ gọi ta là Địch Cửu.
Địch Cửu phì cười. Hắn cảm thấy người nọ có cái tên chẳng hợp chút nào, rõ ràng là một thanh niên cực kỳ to lớn, ấy vậy mà trong tên lại có một chữ “Hoa”.
Cảnh Kích Hoa là người khá hoạt ngôn, chưa cần hỏi thì Địch Cửu đã biết được y tới từ một thôn làng xa xôi, có lần vô tình nghe được Tịch Xuyên thành chiêu mộ đệ tử tiên môn nên bôn ba hết nửa năm mới tới được đây.
Ngoài mấy chuyện cá nhân ra thì Địch Cửu không biết thêm được thông tin gì nhiều từ miệng Cảnh Kích Hoa, vì người này sống ở một nơi quá hẻo lánh, thậm chí còn không biết được vương triều ở đại lục này là như thế nào, về phần tiên môn thì càng không cần phải nhắc đến.
…
Một đêm trôi qua rất nhanh, Địch Cửu vừa mới chợp mắt một lúc thì nghe thấy xung quanh vô cùng ồn ào, huyên náo. Hắn mở mắt ra thì thấy Cảnh Kích Hoa đã xếp gọn chiếu vào, cả người đang kiễng chân nhấp nhổm tới lui, vô cùng kích động nhìn các đại tiên môn tiến vào quảng trường.
Thấy Địch Cửu tỉnh giấc, Cảnh Kích Hoa liền lấy một cái bát nước đưa cho hắn:
- Cửu huynh, huynh rửa mặt đi, ta nghe nói đệ tử được tiên môn chiêu mộ nhất định phải ăn mặc gọn gàng sạch sẽ đấy.
- Ồ, cảm ơn huynh.
Địch Cửu rửa mặt, sửa sang y phục một chút rồi theo Cảnh Kích Hoa đi vào quảng trường.
- Không biết tông môn nào mới tốt nhỉ?
Nhìn qua một hàng tiêu chí của các tông môn, Cảnh Kích Hoa chà xát tay, trong mắt hiện ra một sự khát vọng khó giấu được.
- Ta cũng không biết, chúng ta quan sát thử xem, tông môn nào có diện tích lớn nhất thì chắc là tốt nhất đấy.
Địch Cửu chợt nghe bên cạnh có người nói chen vào:
- Lần này các tông môn đỉnh cấp ở Bắc vực đều tới, Chân Ly Kiếm tông, Nghê Côn tông, Lôi Vũ tông đều là tông môn đỉnh cấp. Kinh Hải phái, Tinh Hà phái, Vạn Pháp cung, Lưu Ly cốc là tông môn nhị đẳng, còn lại đều là các tông môn tam lưu hoặc tứ đẳng cả.
Địch Cửu nhìn sang thì thấy quả thật Chân Ly Kiếm tông, Nghê Côn tông, Lôi Vũ tông là những môn phái có diện tích lớn nhất, khí thế nhất.
- Cửu huynh, chúng ta cũng đi xếp hàng chứ?
Cảnh Kích Hoa thấy rất nhiều người đang xếp hàng chờ kiểm tra liền quay sang hỏi Địch Cửu.
Địch Cửu cũng muốn biết hiện tại linh căn của hắn đã biến dị thành đẳng cấp nào bèn đáp lại:
- Ừ, chúng ta xếp hàng vào Chân Ly Kiếm tông đi.
Người đứng thành mấy hàng dài ở Chân Ly Kiếm tông là nhiều nhất, xem ra đây chính là tông môn lớn nhất rồi.
Tuy số người tới tham gia Đăng Tiên Môn rất nhiều, thế nhưng tốc độ kiểm tra vẫn cực kỳ nhanh. Người tham gia chỉ cần đặt tay lên trên một pháp bảo, phía sau sẽ có một cột sáng phát ra, phát ra một cột sáng là đơn linh căn, hai tia là song linh căn, cứ lần lượt như vậy.
Địch Cửu chỉ cần quan sát một lúc liền đoán được tiêu chí đánh giá linh căn của tiên môn. Chân Ly Kiếm tông vừa nhận một thiên tài có mộc linh căn tinh khiết, đây là đơn linh căn, khi kiểm tra xuất hiện cột sáng màu xanh lóa mắt cao chừng một trượng.
Nhưng không phải cứ đơn linh căn là tốt, nếu cột sáng không thuần sắc thì sẽ không được nhận.
Còn có một người kiểm tra ra song linh căn, một cột sáng màu đỏ chưa tới ba thước và một cột sáng màu vàng đất gần một trượng. Do cột sáng màu vàng đất không có tí tạp sắc nào, thế nên người ấy cũng có thể được xem là thiên tài, lập tức được nhận vào tiên môn.
Tất cả những người được chiêu mộ đều có đặc điểm là có một cột sáng vượt trội, ít nhất là cao hơn nửa trượng và màu sắc tinh thuần.
Người có tam linh căn cũng có một số ít được nhận, nhưng tứ linh căn hay ngũ linh căn thì đều bị loại bỏ.
- Cửu huynh, đến phiên ta rồi.
Cảnh Kích Hoa thấy tới lượt kiểm tra của mình thì vô cùng kích động, y quay sang nói với Địch Cửu một câu rồi nhanh chóng đứng dậy, đi tới vị trí kiểm tra.
- Cố gắng lên nhé!
Dù biết nói vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng Địch Cửu vẫn thật tâm muốn cổ vũ Cảnh Kích Hoa.
Cảnh Kích Hoa đặt tay lên pháp bảo kiểm tra, ngay lập tức một cột sáng màu xanh da trời dài tới hai trượng phóng ra.
Địch Cửu đứng phía sau nhìn thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, hắn đã quan sát hơn hai trăm người kiểm tra nhưng đây là lần đầu thấy cột sáng màu xanh lam.
- A, dị linh căn lôi hệ. Đáng tiếc là cột sáng quá loang lổ, nếu không thì người này chính là đệ nhất thiên tài ở đây rồi.
Tu sĩ giúp Cảnh Kích Hoa kiểm tra lắc đầu đầy tiếc nuối, bảo Cảnh Kích Hoa lui xuống rồi nói:
- Không đạt tiêu chuẩn. Người tiếp theo!
---------
Nhóm dịch: Thiên Đình
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.cọm