Tuy rằng trong lòng có chút hoài nghi, thế nhưng nghĩ tới việc sau khi hắn và Cảnh Kích Hoa gia nhập môn phái, vị Úc trưởng lão kia chắc chắn sẽ xuất hiện lại lần nữa, chỉ cần ông ấy tới tìm bọn họ thì lúc đó Địch Cửu có thể biết được vì cái gì vị Úc trưởng lão ấy đặc biệt chọn hai người bọn họ rồi, nghĩ vậy khiến hắn thấy nhẹ nhõm hẳn.
Thế nhưng, điều làm Địch Cửu cảm thấy cực kỳ quái lạ, ấy chính là đã ba ngày kể từ khi Đăng Tiên Môn kết thúc, vậy mà vị Úc trưởng lão nọ vẫn chưa tới tìm bọn họ.
...
Cảnh Kích Hoa đi tới đi lui trên thuyền, hết sờ đông lại sờ tây, kích động hệt như mới lần đầu được trông thấy một chiếc thuyền vậy. Còn Địch Cửu vẫn luôn một mực dồn sự chú ý cho việc tìm kiếm Úc trưởng lão, tuy nhiên, thẳng đến lúc tiên thuyền cất cánh, hắn vẫn chưa bắt gặp được ông ấy lấy một lần.
Tốc độ của tiên thuyền rất nhanh, chính vì thế chỉ cần phi hành một ngày một đêm, tiên thuyền đã tới một quảng trường khổng lồ - điểm đến của bọn họ rồi.
- Cửu huynh, huynh nhìn xem, nơi này quả nhiên là tiên cảnh mà.
Đứng sau lưng Địch Cửu, Cảnh Kích Hoa quan sát tiên môn mênh mông cùng khí thế ngất trời phía trước mặt, trong lòng vẫn thấy háo hức kinh khủng.
Lúc trước chỉ vì được gia nhập Tinh Hà Phái mà y vô cùng kích động, khiến cho bản thân trong một ngày một đêm này không chợp mắt được chút nào cả. Mãi tới tận bây giờ cảm giác vui vẻ, sung sướng ấy vẫn chẳng hạ nhiệt tí nào.
Còn về phía Địch Cửu, hắn cũng chưa từng nhìn thấy môn phái tu chân bao giờ, tuy không hề kích động như Cảnh Kích Hoa thế nhưng vẫn âm thầm tặc lưỡi cảm khái không thôi.
Đứng trên quảng trường rộng lớn quan sát một vòng, ba chữ Tinh Hà Phái chẳng khác gì đang trôi nổi trên mây cả, khí thế trăm vạn bạc ngàn. Xuyên suốt quảng trường là một con đường đá xanh, rộng chừng vài trượng, một đường dẫn thẳng tới đại môn. Tình huống bên trong Tinh Hà Phái như nào thì nửa điểm Địch Cửu cũng không thấy được, hẳn đây là đại trận dùng để bảo hộ môn phái này rồi.
Căn cứ theo suy nghĩ của Địch Cửu, Tinh Hà Phái bất quá chỉ là một môn phái miễn cưỡng được xem như nhị đẳng mà thôi. Cho nên có thể thấy được, khí thế môn phái nhất đẳng chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Một nam chấp sự có hơi lớn tuổi đứng trên quảng trường, nhìn những người vừa xuống thuyền rồi cất cao giọng bảo:
- Tất cả các đệ tử ngoại môn mau đi theo ta.
Đợi mọi người từ từ tách ra, Địch Cửu mới chú ý lần này chiêu sinh ít nhất cũng phải hơn một trăm đệ tử. Quảng trường lúc bấy giờ đã tương đối trống trải, thế nhưng hắn vẫn không cách nào tìm được Úc trưởng lão.
Địch Cửu thật sự kiềm lòng không nổi nữa, bèn đi về phía tu sĩ đang kiểm tra linh căn trước mặt, hành lễ rồi hỏi:
- Sư huynh, làm phiền cho ta hỏi một chút, vì sao không trông thấy Úc trưởng lão tới đây vậy?
Hắn và Cảnh Kích Hoa là đệ tử được Úc trưởng lão phá lệ nhận vào, thế mà đến tận bây giờ ông ấy vẫn không chịu tới tìm bọn họ, điều này khiến cho Địch Cửu cứ cảm thấy bồn chồn không yên mãi.
- Ba ngày trước Úc trưởng lão nhận được cấp báo, đã xuất môn cùng với mấy đại trưởng lão đi đến Tiết Điểm rồi.
Vị tu sĩ kiểm tra linh căn nhìn Địch Cửu một chút, thuận miệng trả lời rồi nhanh chân quay người rời khỏi.
Làm một người thảo nghiệm linh căn, gã rất chán ghét dạng người dựa vào quan hệ để gia nhập môn phái như Địch Cửu. Nếu như không phải nể mặt Úc trưởng lão, gã thậm chí còn chẳng muốn trả lời Địch Cửu nữa cơ.
Địch Cửu vốn còn tính hỏi thăm xem Tiết Điểm là nơi nào, bất quá hắn xem xét thái độ của tên tu sĩ kia liền biết cho dù mình có hỏi, gã ta cũng chẳng muốn trả lời.
Phía cuối quảng trường thông đến thẳng đại môn, Địch Cửu và mọi người đi theo đằng sau nam tử chấp sự khoảng chừng nửa canh giờ, lúc này mới có thể tiến vào bên trong, rồi tiếp tục đi vào một đại điện khá lớn.
Bên trong đã có một vài tu sĩ đang ngồi ở đó. Tuy nói kinh mạch cùng thần niệm của Địch Cửu không thể sử dụng, thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được thực lực của mỗi một người hiện diện trong căn phòng này đều vô cùng cường đại. So với hắn còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần nữa.
Vừa mới bước vào trong, ngay lập tức Địch Cửu liền có thể nhận ra được mấy đạo thần niệm không ngừng quét đi quét lại trên người hắn.
Một nam tu mặc trường bào đi đến trước mặt bọn họ, cao giọng nói:
- Ta tên là Trịnh Kinh Huy, chấp sự ngoại môn, ta phụ trách việc giải quyết tất cả mọi chuyện của các ngươi. Hoan nghênh mọi người đã gia nhập Tinh Hà Phái. Trước khi nói về quy củ, trước tiên ta muốn chúc mừng bốn đệ tử sau đây, bởi vì bọn họ là những người may mắn nhất, sẽ được bốn vị Phong chủ của Tinh Hà Phái thu làm đệ tử chân truyền.
Một trận kinh hô vang lên. Nghe được thông báo của vị chấp sự nọ, cả đám người dưới đây không khỏi xôn xao bàn luận.
Trong ba ngày qua, Địch Cửu đã hỏi thăm được rất nhiều tin tức, một trong số đó là về việc tất cả những đệ tử được thu nhận lần này sẽ chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn mà thôi. Vì sao vừa đến đây liền xuất hiện đệ tử chân truyền rồi?
- Trật tự nào!
Trịnh Kinh Huy khẽ nhíu mày. Tất cả mọi người lập tức im bặt. Thấy tình hình đã ổn định, Trịnh Kinh Huy mới quay người lại hành lễ với bốn vị tu sĩ đang đứng phía trên một cái, rồi cất cao giọng nói:
- Mời bốn vị Phong chủ tiến hành tuyển chọn đệ tử chân truyền.
Người đầu tiên đứng bên trái là một nam tử dáng người gầy như một cây gậy trúc, y liếc qua chiếc ngọc giản đang cầm trong tay rồi ngẩng đầu hỏi:
- Ai là Phương An Đốc vậy?
Quả nhiên là vậy! Địch Cửu đoán ra được rồi. Hắn biết người tên Phương An Đốc này, đây là người có linh căn hệ hỏa tốt nhất trong lần chiêu sinh của Tinh Hà Phái - Hoả Linh căn đơn thuần.
Dáng người Phương An Đốc không cao, da thịt trắng nõn chả khác nữ nhân là bao. Thời điểm nghe thấy tên mình được đọc lên, cậu lập tức mừng rỡ bước ra, nhu thuận quỳ trên mặt đất.
- Đệ tử Phương An Đốc, bái kiến sư phụ ạ.
Nam tu gầy yếu như que trúc hài lòng gật gật đầu, tiện tay kéo Phương An Đốc đứng lên, cùng nhau đi ra khỏi đại điện.
Tất cả mọi người không khỏi hâm mộ nhìn theo phương hướng của Phương An Đốc rời đi. Vừa vào cửa đã được chọn là đệ tử chân truyền rồi, đây là cơ hội hiếm có mà chỉ một trong số ít những đệ tử sở hữu linh căn cực kỳ tốt mới nhận được.
Tiếp đó là đạo cô trên lưng đeo một thanh trường kiếm bước ra, ánh mắt của bà đảo qua một đám người đang đứng phía dưới rồi nói:
- Ngụy San San, từ nay về sau, con chính là đệ tử chân truyền của Hà Liên Phong ta.
- Đa tạ sư phụ.
Một nữ tử mặc váy đỏ hưng phấn bước lên phía trước, quỳ rạp xuống đất tạ ơn.
Người đệ tử thứ ba được Phong chủ Giang Mộc Phong chọn lấy chính là Kim Trì Sinh, người thứ tư được Phong chủ Thủy Giang Phong thu làm đệ tử tên là Bình Xa.
Ngụy San San, Kim Trì Sinh, Bình Xa đều là song linh căn, trong đó có một người là Mộc linh căn đơn thuần.
Chờ sau khi bốn người đệ tử chân truyền được chọn xong, lúc này Trịnh Kinh Huy mới lớn tiếng bảo:
- Mọi người im lặng nào. Không cần phải hâm mộ linh căn người khác tốt. Bốn vị đệ tử chân truyền vừa rồi tuy rằng linh căn thật sự không tồi, thế nhưng chỉ cần các ngươi cố gắng thì chắc chắn sẽ có cơ hội giống như bọn họ, trở thành một trong những đệ tử chân truyền của bốn vị Phong chủ, thậm chí còn có thể trở thành đệ tử được chú trọng bồi dưỡng nữa kìa.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều vô cùng im lặng, tập trung lắng nghe từng lời mà Trịnh Kinh Huy nói.
Trịnh Kinh Huy tiếp tục bảo:
- Thế nhưng không phải ai tiến vào Tinh Hà Phái đều có thể trở thành đệ tử nội môn. Tinh Hà Phái có quy củ, vô luận linh căn ngươi tốt như thế nào đi nữa, chỉ cần khi tiến vào không được lựa chọn để trở thành đệ tử chân truyền thì đều chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn mà thôi. Trong vòng ba năm mà không đạt được nổi Luyện khí Tầng bốn, tự động sẽ trở thành đệ tử tạp dịch hoặc buộc phải rời khỏi phái.
Nghe Trịnh Kinh Huy nói thế, tất cả những người ở đây đều âm thầm tự nhủ phải quyết tâm tập luyện hơn nữa. Tiến vào được Tinh Hà Phái không có nghĩa là đã có thể kê gối cao đầu ngủ mà không cần lo lắng gì. Cũng may bọn họ còn có thời gian ba năm để phấn đấu tới Luyện khí tầng bốn, bằng không không biết họ sẽ khẩn trương tới cỡ nào nữa.
- Các ngươi cũng lưu ý, tất cả đệ tử ngoại môn chỉ cần thành công đạt được tu vi Trúc cơ thì đều có thể xin trở thành đệ tử nội môn.
Trong lòng Địch Cửu không khỏi trầm xuống, thì ra muốn trở thành đệ tử nội môn lại khó khăn đến thế. Trong ấn tượng của hắn, Trúc cơ không phải rau củ muốn nhai là nhai. Lão tổ Địch gia của hắn vì để đột phá Trúc cơ trung kỳ mà đi tìm hạnh ngộ, kết quả cuối cùng đã mất tích rồi. Có thành công hay không hắn cũng chẳng rõ.
- Chờ sau khi trở thành đệ tử nội môn, các ngươi có thể nhận được một tiểu viện độc lập cho riêng mình.
Sau khi nghe Trịnh Kinh Huy nói xong, vẻ mặt tất cả mọi người nhẹ nhõm đi không ít, thế nhưng ông ta lại tiếp tục cười lạnh, bảo:
- Cho đến tận bây giờ, trong một trăm người đệ tử thì chỉ có năm sáu người là thành công đạt được tu vi Trúc cơ mà thôi. Nói cách khác, trong tất cả mọi người đang đứng tại nơi này, người có thể trở thành đệ tử nội môn căn bản là đếm chưa hết một bàn tay nữa.
Câu nói này không khác gì dội một chậu nước lạnh vào đầu những người đang đứng ở đây. Dựa theo lời của Trịnh Trưởng lão, bỏ đi bốn đệ tử chân truyền vừa được chọn kia, người có khả năng tiến vào Trúc cơ trong số họ chỉ có khoảng một hai người là cao.
Trính Kinh Huy tất nhiên sẽ không rảnh mà bận tâm đến cảm nghĩ của đám đệ tử ngoại môn vừa tiến vào này, ông ta tiếp tục bảo:
- Hiện giờ chúng ta sẽ dựa vào mức độ cao thấp của linh căn để chia chỗ ở.
Đợi Trinh Kinh Huy phân chia xong xuôi đã là chuyện của một canh giờ sau. Lúc này Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa mới nhận được những vật phẩm cơ bản để tu luyện. Bất quá cũng chỉ là hai kiện áo bào của đệ tử ngoại môn, một cái lệnh bài chứng minh thân phận, một bản công pháp tu luyện Luyện khí kỳ cùng một thanh trường kiếm hạ phẩm mà thôi. Điều này làm Địch Cửu không khỏi nhớ tới thanh đao tùy thân của mình, khẳng định là nó đã bị cô gái ở trong Thiên Cương Cung cầm đi rồi.
Còn về linh thạch, mỗi tháng Địch Cửu chỉ được nhận một viên. Thế nhưng điểm tốt là linh thạch còn có thể thu hoạch được thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ của Tinh Hà Phái nữa.
Hiện giờ Úc trưởng lão đã đi vắng, không có ai chiếu cố hai người bọn họ cả. Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa đành im lặng nghe theo phân công, dọn đến khu vực kém cỏi của đệ tử ngoại môn.
Thực ra đối với chuyện ăn ngủ Địch Cửu hoàn toàn không buồn để ý tới, cái hắn quan tâm chính là chuyện linh khí ở nơi này dồi dào hơn không biết bao nhiêu lần so với Địa cầu, còn chỗ ở hay ăn mặc thì tùy tiện sao cũng được.
- Cửu huynh, sáng sớm mai huynh có cần ta tới gọi dậy không?
Cảnh Kích Hoa quan sát nơi ở của mình một lát rồi chạy sang chỗ Địch Cửu xem xét. Từ lúc gia nhập Tinh Hà Phái đến nay, thần kinh hưng phấn của hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Địch Cửu nhớ rõ sáng ngày mai là lớp học tu luyện nhập môn đầu tiên của đệ tử ngoại môn.
- Ta không đi đâu, huynh cứ tự đi đi. Ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày đã. À, nhớ kỹ nhé, lúc ta nghỉ ngơi thì huynh đừng tùy tiện quấy rầy.
Địch Cửu không muốn đi không chỉ vì hắn đã là Luyện khí tầng bảy, mà là vì hiện giờ hắn đã có thể vận chuyển chu thiên trong cơ thể mình được rồi.
Vừa rồi hắn thử một cái, chu thiên chạy đến Đại Hành Môn Lục giúp tốc độ kinh mạch hắn hồi phục không chỉ nhanh gấp mấy lần thôi đâu.
Cho nên hiện tại, chuyện đầu tiên Địch Cửu cần làm không phải là đi nghe giảng, mà là nhanh chóng khôi phục kinh mạch cùng tu vi của chính mình.