Cuối cùng, Ôn Hồ Tửu vẫn quyết định dẫn Bách Lý Đông Quân đi một vòng trong giang hồ rồi mới về Càn Đông Thành.
Bởi vì Bách Lý Đông Quân đã hạ quyết tâm cố gắng tập võ.
“Ta luyện kiếm.” Y thề son sắt.
Đương nhiên Ôn Hồ Tửu cũng không để lời nói của vị tiểu công tử này trong lòng. Y còn lừa gạt cả cha mẹ, huống chi là mình. Nhưng đúng là hắn đang rất muốn tới một chỗ, mà chỗ đó có liên quan tới kiếm.
Danh Kiếm sơn trang.
“Danh Kiếm sơn trang là nơi như thế nào?” Bách Lý Đông Quân vừa đi đường vừa hỏi.
“Nơi rèn kiếm thứ hai thiên hạ, cất giữ hai ngàn ba trăm thanh kiếm, vô số danh kiếm.”
“Vậy đâu mới là đệ nhất thiên hạ?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Kiếm Tâm Trủng.” Ôn Hồ Tửu đáp.
“Vậy chẳng phải Kiếm Tâm Trủng còn cất giữ nhiều kiếm hơn à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Kiếm Tâm Trủng có một gian Kiếm Các, cất giữ ba trăm thanh kiếm, những thanh còn lại đều bị bẻ gãy ném vào Kiếm Trủng. Mỗi khi có một thanh kiếm tốt hơn xuất hiện, sẽ bẻ gãy một thanh kiếm không thể xếp vào Kiếm Các. Cho nên trong Kiếm Các vĩnh viễn chỉ có ba trăm thanh kiếm. Tuy số kiếm được cất giữ không nhiều bằng Danh Kiếm sơn trang, nhưng Kiếm Tâm Trủng đã rèn được danh kiếm đệ tứ thiên hạ, ‘Tâm’. Trủng chủ thế hệ này, Lý Tố Vương còn rèn được một thanh Động Thiên Sơn, cũng xếp trong thập đại danh kiếm. Danh Kiếm sơn trang xếp hạng nhì, không phục cũng không được.”
“Vậy vì sao chúng ta không tới Kiếm Tâm Trủng?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.
“Sao ngươi hỏi lắm thế?” Ôn Hồ Tửu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bách Lý Đông Quân cười hì hì: “Chẳng phải là vì mới bước chân vào giang hồ, không biết gì cả à?”
“Muốn tới Kiếm Tâm Trủng phải đi sáu trăm dặm, lúc đó về Càn Đông Thành, chúng ta có thể ăn bữa tất niên luôn, trong cơm của ta còn có độc mà mẹ ngươi trộn vào.” Ôn Hồ Tửu mắng.
Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Được rồi, thứ nhì thì thứ nhì thôi.”
“Khinh thường hạng nhì tới vậy à?” Ôn Hồ Tửu cười.
“Nếu đã quyết định làm một chuyện, đương nhiên không làm được đệ nhất thì tuyệt đối không dừng lại. Cũng như rượu của ta vậy, sẽ có ngày vượt qua Thu Lộ Bạch, thiên hạ đệ nhất!” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói.
“Vậy nếu ngươi luyện kiếm? Cũng muốn làm thiên hạ đệ nhất? Đẩy vị Lý tiên sinh kia xuống?” Ôn Hồ Tửu nhướn mày.
“Cũng phải thành kiếm tiên, sau đó...” Bách Lý Đông Quân lại cười ha hả: “Sau đó Lý tiên sinh cũng khoảng trăm tuổi rồi, khéo còn chẳng nhấc kiếm lên được.”
Ôn Hồ Tửu cười nói: “Đương nhiên, lần này dẫn ngươi tới Danh Kiếm sơn trang còn một nguyên nhân nữa. Mấy hôm nữa là hội thử kiếm ba năm một lần của Danh Kiếm sơn trang. Trong thời gian đó Danh Kiếm sơn trang sẽ đem kiếm tốt ra triển lãm, giang hồ hào kiệt dồn dập tới sơn trang xin kiếm. Đó là mong ước suốt ba năm của các kiếm khách trong thiên hạ, nếu ngươi nói muốn luyện kiếm, chúng ta cũng tới xin một thanh.”
“Xin thế nào?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Danh Kiếm sơn trang chia kiếm mà mình rèn ra làm bốn cấp bậc. Cấp thứ nhất là Cao Sơn, mang ý nghĩa đứng giữa thế gian, ngẩng đầu lên mới thấy núi cao, chính là núi cao mà kiếm thường không thể đạt tới. Cấp thứ hai là Thương Hải, ý là vô biên vô hạn, trăm sông đổ về một biển, cũng tức là phải rèn cả trăm thanh Cao Sơn mới mong có được một thanh Thương Hải. Cấp thứ ba là Vân Thiên, ý là trên cả thương hải tang điền, như mây bay trên chín tầng trời, ngạo nghễ nhìn chúng sinh, trong vạn thanh mới có một thanh. Ba cấp bậc này lần nào cũng có, kiếm cấp Cao Sơn không ít hơn ba mươi thanh, kiếm cấp Vân Thiên thì phải nhìn cơ duyên, đôi lúc chỉ có một thanh.” Ôn Hồ Tửu chậm rãi nói, thần thái phấn chấn, hiển nhiên cũng là người yêu kiếm.
“Cậu, chẳng phải cậu nói có bốn cấp bậc à? Cấp thứ tư thì sao?” Bách Lý Đông Quân hiếu kỳ hỏi.
Ôn Hồ Tửu thở dài: “Danh Kiếm sơn trang đã có lúc không dưới Kiếm Tâm Trủng, nhưng trủng chủ của Kiếm Tâm Trủng thời đại này, Lý Tố Vương có tài hoa quá mức kinh thế hãi tục. Khi còn niên thiếu đã tạo ra Phong Nhã Tứ Kiếm, chấn động giang hồ, tuổi trung niên thì chế được Động Thiên Sơn, đạt tới đại thành. Còn Danh Kiếm sơn trang từ đầu đến cuối không thể tạo ra danh kiếm cấp bậc thứ tư của mình. Đã mười mấy lần thử kiếm rồi chưa thấy được cấp bậc thứ tư này. Cấp bậc đó tên là Tiên Cung, chính là tiên cung náu mình trên chín tầng trời, thật sự là kiếm trên bầu trời!”
“Thật muốn thấy một lần.” Bách Lý Đông Quân cũng thấy mong đợi: “Kiếm này xin ra sao? Bỏ bạc ra mua à?”
“Bạc thì đương nhiên phải đưa rồi, hơn nữa còn không ít. Bắc Ly gia các ngươi có rất nhiều bạc, độc của Ôn gia chúng ta cũng là ngàn vàng khó mua. Nếu chỉ là mua thôi thì kiếm này cũng quá dễ xin được, đã muốn lấy kiếm đương nhiên phải dựa vào bản lĩnh trên thân kiếm. Yên tâm đi, với trình độ về kiếm của cậu ngươi, lấy một thanh Thương Hải thì không thành vấn đề.” Ôn Hồ Tửu ngạo nghễ nói.
“Vậy nếu muốn Vân Thiên thì sao?” Bách Lý Đông Quân lại không thỏa mãn.
Ôn Hồ Tửu nhíu mày: “Vậy thì hạ độc!”
Hai người thúc ngựa phóng như điên, chạy suốt mấy ngày, dọc đường thấy được rất nhiều nhân sĩ giang hồ, có người một mình một ngựa, cũng có người gióng trống khua chiêng đi xe ngựa dẫn theo gần trăm hộ vệ. Bách Lý Đông Quân cảm thấy rất thú vị: “Đều là tới Danh Kiếm sơn trang?”
Ôn Hồ Tửu gật đầu: “Đều là tới Danh Kiếm sơn trang!”
“Thú vị thú vị, tình cảnh này còn hoành tráng hơn hội xuân hàng năm ở Càn Đông Thành chúng ta.” Bách Lý Đông Quân cảm thán.
“Nếu có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi tới Anh Hùng Yến, tình cảnh ở đó còn hoành tráng hơn cả bây giờ!” Ôn Hồ Tửu thúc ngựa chạy sang bên, nhường ra một con đường. Chỉ thấy một đám người giang hồ thanh thế dữ dội đang thúc ngựa chạy qua, trên xe ngựa cắm một cây cờ, bên trên viết hai chữ lớn - Vô Song.
“Vô Song Thành.” Sắc mặt Ôn Hồ Tửu hơi trầm xuống.
“Thiên hạ đệ nhất thành, Vô Song Thành?” Ngay cả người không để tâm tới giang hồ như Bách Lý Đông Quân cũng nghe danh Vô Song Thành, vì nó thật sự quá nổi tiếng. Triều đình có Thiên Khải, giang hồ có Vô Song, đó là một tòa võ thành có thể sánh ngang với Thiên Khải Thành.
“Không ổn rồi.” Ôn Hồ Tửu thở dài.
“Sao lại không ổn?” Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu.
“Trong hội thử kiếm mười năm trước, Vô Song Thành cũng tới, chỉ nói có một câu: chỗ này, ta lấy hết.” Ôn Hồ Tửu sắc mặt nghiêm nghị: “E là lần này lại có nhiều người trắng tay ra về.”
“Ác đến vậy à?”
“Đúng là ác như vậy đấy.”
Hai người dừng ngựa dưới một ngọn núi, có gã sai vặt tới dẫn ngựa, hỏi: “Có thiệp mời không?”
“Không có thiệp mời.” Ôn Hồ Tửu ném một tấm bệnh bài bằng ngọc cho gã sai vặt: “Cái này có được không?”
Gã sai vặt nhận lấy lệnh bài, vừa nhìn một lượt đã lập tức cung kính đưa lệnh bài trở lại: “Đương nhiên, đương nhiên. Xin mời.”
“Đó là cái gì?” Bách Lý Đông Quân nhảy xuống ngựa rồi hỏi.
“Không phải ai cũng có thể tham gia hội thử kiếm, một tấm thiệp mời là đủ khiến giang hồ tranh giành nhau một hồi lâu, nhưng ta đưa hắn lệnh bài của Ôn gia. Đại thế gia như chúng ta tới tham dự với họ, đương nhiên Danh Kiếm sơn trang sẽ không chặn ngoài cửa.” Ôn Hồ Tửu vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Đi, vào xem phong thái kiếm khách.”
Tất cả ngựa đều không được lên núi, ngay cả các đệ tử Vô Song Thành cũng từ trên ngựa nhảy xuống, hào kiệt giang hồ đông đảo ai nấy mang vẻ mặt hưng phấn nóng lòng muốn thử, đi lên núi. Bách Lý Đông Quân cũng cảm thấy trong lòng thêm vài phần hào hùng, sải bước lên núi.