Bách Lý Đông Quân chưa từng thấy tình cảnh như vậy. Lúc trước thấy trên phố đầy những cao thủ giang hồ, y chỉ nở nụ cười nhàm chán. Cao thủ, từ nhỏ đến lớn y đã gặp quá nhiều, nhưng hôm nay ngọn núi kiếm này khiến y thật sự chấn động.
“Thế này... thật... quá đồ sộ!” Bách Lý Đông Quân cảm thán.
Ôn Hồ Tửu không hề ngạc nhiên, mỉm cười: “Những thanh kiếm này đa số là kiếm khách tới thăm hỏi lưu lại. Sáu mươi năm trước, Danh Kiếm sơn trang cũng xuất hiện một Kiếm Tiên, tên là Ngụy Trường Thụ, tung hoành thiên hạ, khó gặp địch thủ, nên thường xuyên có kiếm khách tới cửa khiêu chiến. Ngụy Trường Thụ khác với các Kiếm Tiên khác giấu kiếm không mấy khi lộ diện, ngược lại ai tới cũng đáp ứng. Chỉ có điều ai thua thì phải để danh kiếm lại, mãi tới khi Ngụy Trường Thụ chết dưới Hàn Noãn Song Kiếm của Côn Luân Kiếm Tiên. Trong hơn mười năm này, kiếm của người khiêu chiến đã cắm đầy phân nửa ngọn núi. Kiếm khách đời sau kỷ niệm vị Kiếm Tiên tuyệt thế này nên thường đi cả ngàn dặm đến, chỉ để cắm một thanh kiếm lên ngọn núi này. Ngươi có thể coi ngọn núi này như một nấm mồ, coi những thanh kiếm này như một nén nhang.”
“Thú vị, thú vị, nhưng Côn Luân Kiếm Tiên là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi câu tiếp theo, mà Ôn Hồ Tửu cũng không thấy phiền, chỉ lắc đầu: “Chuyện đó nói ra thì dài quá. Chuyện trong giang hồ luôn là việc này nối với việc kia, người này nối với người kia. Nếu nói tiếp e rằng có mất ba ngày ba đêm, ngươi cũng chỉ nói được một góc của giang hồ. Ngươi muốn thấy giang hồ, không cần phải biết hết ngay bây giờ. Có quá nhiều truyện...”
“Ngươi nhìn người kia đi, trên áo có viết ‘độc chết ngươi’! Đó là Ôn gia Ôn Hồ Tửu!”
“Là người một mình hạ độc chết cả một tòa thành, Ôn Hồ Tửu?”
“Nghe nói gia chủ Ôn gia đời tiếp theo chính là hắn.”
“Sao hắn cũng tới Danh Kiếm sơn trang?”
“Chuyện này mà ngươi cũng không biết à, mấy năm trước hắn đã nổi tiếng là Độc Kiếm Khách rồi.”
Ôn Hồ Tửu phủi phủi quần áo, nở nụ cười hài lòng: “Ví dụ như ta, cũng là một trong những truyền thuyết này.”
“Vậy sao cậu không kiếm cái danh Độc Tiên?”
“Khó nghe quá. Đám tiên sinh đọc sách trên giang hồ rất thích dùng một câu: Mạng ta của ta không của trời, trước chém Bồ Tát sau chém tiên. Bồ Tát và Tiên đều là tượng trưng cho sự cường đại, người trong giang hồ gọi ta là Độc Bồ Tát. Vì ta dùng độc tung hoành thiên hạ, mà lại có tâm địa Bồ Tát.” Ôn Hồ Tửu xoay người, vẻ mặt hiền lành chào hỏi đám đồng đạo giang hồ đang bàn tán về mình: “Các vị, hân hạnh gặp mặt.”
Chỉ trong chớp mắt, ai nấy chạy sạch.
Bị độc sư lợi hại nhất Ôn gia trong thế hệ này chào hỏi, có ai không chạy nhanh nhanh một chút?
“Ha ha ha ha ha ha.” Bách Lý Đông Quân vừa cười ha hả, vừa làm lơ Ôn Hồ Tửu, tự mình đi lên núi.
“Đợi xem ta có hạ Huyết Trảo Tử cho các ngươi không!” Ôn Hồ Tửu tức tối đi lên theo.
Hai người đi dọc con đường núi, cũng có người đi theo rìa núi, bọn họ bước từng bước một, đạp lên những thanh trường kiếm cắm trên đỉnh núi, nhảy dần lên đỉnh. Còn có người bước lên trước vài bước, cắm kiếm trong tay xuống đất, rướn người quỳ lạy. Nhìn quần áo hắn rách nát, có vẻ đã lên núi được vài ngày. Cũng có người nhảy sang ven đường, cắm thanh kiếm mà mình đang cầm vào núi, một số thanh kiếm có vẻ sắc bén dị thường, chắc chắn không phải vật phàm. Hai người cứ thế vừa đi vừa xem, vừa uống rượu ngon mà mình mua được trên núi.
“Rượu dưới chân núi cũng không tệ.” Bách Lý Đông Quân vung vẩy bầu rượu rỗng trong tay, cũng may, bên hông Ôn Hồ Tửu vẫn còn dắt hai bình.
“Trên núi có rượu thử kiếm, đủ cho ngươi uống.” Ôn Hồ Tửu nấc một cái đầy mùi rượu.
Ngọn núi kiếm này không phải là cao, hai người thảnh thơi đi bộ non nửa canh giờ là tới Danh Kiếm sơn trang trên đỉnh núi. Biển hiệu cũng rất thú vị, bên cạnh hai chữ Danh Kiếm còn đặt hai thanh kiếm. Không đợi Bách Lý Đông Quân mở miệng ra hỏi, Ôn Hồ Tửu đã lên tiếng giải thích trước: “Đó là hai thanh kiếm mà lão kiếm tiên lưu lại, một thanh tên là Chúc Long, một thanh tên là Hỏa Phượng, năm xưa cũng là một trong Thập Đại Danh Kiếm.”
“Sao không truyền cho hậu thế?”
“Bị cắt đứt.” Ôn Hồ Tửu điềm nhiên đáp.
Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Chắc là lúc thua bị chém đứt. Nhưng... vì sao Danh Kiếm sơn trang lại đặt chúng ở nơi dễ thấy như vậy?”
“Thua chưa chắc đã là mất mặt, năm đó lão kiếm tiên đã tám mươi, mà Côn Luân Kiếm Tiên mới hơn ba mươi, đang lúc mạnh mẽ nhất. Lão kiếm tiên tuy thua, nhưng khí độ và trí tuệ đều có một không hai trong thiên hạ, ông ấy mới thật là người hiểu kiếm, hiểu giang hồ.” Ôn Hồ Tửu cung kính khom lưng, vái một cái.
Bách Lý Đông Quân cũng cảm thấy trong lòng kính nể, cũng khom người vái một cái.
Hai người đi vào trong sơn trang, phát hiện trong sảnh rộng lớn đã bày đầy bàn tiệc. Các kiếm khách tay cầm chén rượu, nói chuyện với nhau. Còn ở vị trí gần giữa là một cái đài cao, trên đài tạm thời trống rỗng, nhưng Bách Lý Đông Quân biết, lát nữa sẽ có từng thanh bảo kiếm đặt trong đó, cho kiếm khách ngâm nga thưởng thức, hoặc đoạt lấy.
“Ôn tiên sinh.” Một người hầu bước tới nhỏ giọng gọi.
Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Đông Quân quay người, người hầu vung tay trái: “Ôn tiên sinh, mời lên ghế trên.”
“Đi thôi.” Ôn Hồ Tửu nhún vai: “Dù sao cũng là truyền thuyết giang hồ, bước vài bước từ dưới chân núi lên trên núi, là đã được chuẩn bị ghế trên rồi.”
Hai người đi theo người hầu lên trên, người hầu nhẹ nhàng giơ tay: “ Sáu cái bàn này là ghế trên, hai vị ngồi tại đây.”
Trên sáu cái bàn này có năm bàn đã ngồi đầy người, mà đều đặt bàn lớn. Còn chỉ có cái bàn thứ sáu, cũng có kích thước tương đương, nhưng trên bàn đặt một tấm biển: Ôn gia, Ôn Hồ Tửu.
Chẳng qua, không có ai ngồi...
“Không có ai à?” Ôn Hồ Tửu hỏi.
Người trong năm cái bàn khác chen chúc với nhau, nhưng không ai liếc mắt sang cái bàn thứ sáu đến một cái.
“Hai vị yên tâm, rượu và đồ ăn sẽ làm theo đúng quy cách của bàn thượng khách, xin hai vị cứ thoải mái.”
Ôn Hồ Tửu sửng sốt: “Ta đáng sợ lắm à?”
“Ôn tiên sinh không đáng sợ, độc của Ôn tiên sinh thì hơi đáng sợ.” Người hầu cười nói.
“Ngồi đi ngồi đi, dọc đường ta đã quen rồi. Cậu, cứ ngồi đây đi. Vị tiểu ca này, có bao đủ rượu không?”
“Mỗi bàn chín bình Kiếm Tửu, uống thoải mái, nếu vẫn không đủ cứ gọi ta là được.” Người hầu trả lời.
“Kiếm Tửu, thế nào là Kiếm Tửu? Dùng kiếm cất rượu?” Bách Lý Đông Quân hiếu kỳ hỏi.
“Kiếm Tửu, uống vào miệng là lạnh thấu xương, cực kỳ sắc bén, tựa như thanh kiếm, cho nên gọi là Kiếm Tửu. Hương vị không hề thua kém những loại rượu mà ngươi cất, nhưng cảm giác lại mãnh liệt hơn nhiều. Nhưng tuyệt đối không thể uống quá nhiều, sẽ say.” Ôn Hồ Tửu ngồi xuống, tự rót một chén cho mình.
“Hai vị cứ chậm rãi uống, có việc thì gọi tiểu nhân là được.” Người hầu chắp tay nói.
“Còn bao lâu nữa mới đến đại hội thử kiếm?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Đại hội thử kiếm, đã bắt đầu rồi.” Người hầu mỉm cười.
Ôn Hồ Tửu quan sát người hầu từ trên xuống dưới: “Thú vị, ngươi là thợ rèn kiếm cấp mấy?”