Cơm là gạo tuyết linh màu trắng trộn với một ít gạo tím, hạt gạo màu trắng trơn bóng đầy đặn được nhuộm thành một màu tím nhàn nhạt.
Nhìn tổng thể xem ra cũng không tệ.
Sợ Liên Thanh Nhuy ngồi dùng cơm cùng bàn với đại bạch hổ sẽ không được tự nhiên nên An bá đề nghị: “Liên tiểu thư, cô có thể đem phần thức ăn của mình múc ra trước…”
Liên Thanh Nhuy không sợ đại bạch hổ nhưng nguyên chủ thì lại sợ, hơn nữa bây giờ cô và đại bạch hổ cũng chưa quen thuộc lắm, Liên Thanh Nhuy lập tức đồng ý với lời đề nghị của An bá, cô dùng một cái hộp hình vuông đem phần thức ăn của mình múc ra trước.
Trong phòng ăn bày một cái bàn ăn hình tròn thông minh có thể xoay được, đại bạch hổ đã ngồi xổm trên thảm ở bên cạnh bàn ăn.
Do hình thể quá to lớn, đại bạch hổ ngồi xổm ở trên thảm mà còn cao hơn cả Liên Thanh Nhuy ngồi ở trên ghế ăn.
An bá đứng ở bên cạnh, liên tục gắp thức ăn cho đại bạch hổ nhà mình.
Liên Thanh Nhuy cũng bưng hộp cơm đầy ắp của mình, ngồi xuống đối diện với đại bạch hổ, cũng bắt đầu hưởng thụ bữa trưa của mình.
Giò heo kho tàu béo ngậy thơm phức, chỉ là còn hơi dai do chưa khống chế tốt ngọn lửa, chưa đủ mềm, nếu hầm lâu thêm một chút nữa thì sẽ ngon hơn…
Gà ùng ục hầm khoai tây rất thơm rất ngon, nước hầm gà trộn với cơm ăn siêu ngon!
Thịt thỏ xào lăn nếu có thêm ớt thì ngon hơn, tuy nhiên bởi vì đồ gia vị có hạn, hơn nữa có cho thêm gừng vào nên hương vị cũng không tệ lắm.
Cà chua xào trứng chua ngọt ngon miệng, trứng cũng non mềm mịn, nhưng vị ngọt lại không đủ, lần sau làm món này có thể cho thêm một ít đường trắng nữa.
Dưa nhung thì có vị ngọt thanh, hương vị hơi giống với quả mướp ngọt, nhưng phần thịt dưa lại cứng hơn một chút, ăn giòn tan rất ngon miệng.
Súp nấm trắng nấu với súp lơ lam thì thanh đạm tươi ngon, vừa vặn trung hòa cảm giác béo ngậy mà ba món thịt trước đó mang lại.
Liên Thanh Nhuy vùi đầu vào trong hộp cơm, ăn đến mức không ngẩng đầu lên được, động tác cũng coi như nhã nhặn nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Ngao, đồ ăn ngon có thể mang lại hạnh phúc, có thể pha loãng hết thảy những ưu phiền!
Đến khi Liên Thanh Nhuy ăn no lửng bụng, tốc độ ăn cơm mới hơi chậm lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đại bạch hổ đang ngồi trước mặt, xem thử thái độ của đại bạch hổ khi ăn những món ăn mà cô nấu như thế nào.
Kết quả là phát hiện người anh em đại bạch hổ này ăn còn chăm chú hơn cả cô, miếng này rồi đến miếng khác, ăn thịt cũng không cần nhả xương ra ngoài, chỉ nhai rau ráu mấy miếng rồi nuốt chửng, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm mấy đĩa thức ăn lớn ở trên bàn ăn không thèm chớp mắt, thỉnh thoảng còn hất đầu ra hiệu, ý bảo An bá gắp mấy món ăn đó cho anh.
Sau khi Liên Thanh Nhuy quan sát một lúc liền phát hiện đại bạch hổ đối với trình độ nấu nướng của cô có thể coi như là hài lòng, tuy nhiên anh lại khá thích mấy món thịt, ba đĩa thịt ở trên bàn đã tiêu diệt hơn phân nửa, còn mấy món rau thì mới chỉ đụng được có mấy miếng.
Cũng đúng thôi, hổ vốn là động vật ăn thịt mà.
Sau khi mấy đĩa thịt đã tiêu diệt xong, An bá lại hỏi đại bạch hổ có muốn ăn thêm nữa không, đại bạch hổ liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liên Thanh Nhuy, cảm thấy hơi do dự một chút rồi khẽ gật đầu.
Tuy nhiên tốc độ ăn của anh lại chậm hơn lúc trước rất nhiều, trong ánh mắt dường như còn mang theo một chút ghét bỏ, giống như là đang nói rằng thực ra tôi không hề thích ăn cỏ, chẳng qua là vì không muốn lãng phí thức ăn mà thôi.
Đại bạch hổ đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Liên Thanh Nhuy đang nhìn anh giống như đang chê cười, lập tức gầm nhẹ một tiếng đe dọa.
An bá ở bên cạnh mỉm cười phiên dịch cho cô: “Thiếu gia thích ăn thịt, lần sau làm phiền Liên tiểu thư nấu nhiều thịt hơn một chút.”
Liên Thanh Nhuy nín cười gật đầu nói: “Được.”
Sau này mấy món thịt cô sẽ nấu nhiều hơn một chút, nhưng mấy món rau này không thể làm ít hơn được, trước không nói đến việc phối hợp chay mặn cân bằng dinh dưỡng, chỉ là nhìn bộ dáng đại bạch hổ không thích ăn nhưng cũng phải cố gắng ngoan ngoãn nuốt xuống cũng rất thú vị.