Người đang ngồi có một nửa là quen biết Diệp Thanh Hạm, lúc này liền mời Diệp Thanh Hạm vào chỗ ngồi. Diệp Thanh Hạm tiến vào, chào hỏi mọi người. Khi Tăng Nghị giới thiệu đến tên Thiệu Hải Ba, Diệp Thanh Hạm đã lên tiếng: - Viện trưởng Thiệu, tôi cũng có quen ngài. Thiệu Hải Ba có chút buồn bực. Chính mình chưa bao giờ gặp qua Diệp Thanh Hạm: - Cô trước kia có gặp tôi à? - Bảng thông báo ngoài hành lang của bệnh viện có dán ảnh của anh. Tôi gần như mỗi ngày đều nhìn thấy Diệp Thanh Hạm nhìn Thiệu Hải Ba: - Mẹ của tôi đang nằm viện tại bệnh viện Nhân dân tỉnh. Giường 63 khoa Nội. Anh đã từng khám qua cho mẹ của tôi. Thiệu Hài Ba liền ồ lên một tiếng: - Mẹ của cô là Lý Tĩnh Phương? Diệp Thanh Hạm liền gật đầu, ánh mắt mang theo một tia chờ mong: - Bệnh của mẹ tôi còn mong Viện trưởng Thiệu hỗ trợ nhiều hơn. Thiệu Hải Ba ngoài miệng thì đồng ý, nhưng mày lại có chút hơi nhăn lại. Bệnh viện Nhân dân tỉnh có mấy ca rất khó trị. Lý Tĩnh Phương là một trong số đó. Nhập viện đã lâu rồi, nhưng đến nay vẫn chưa tra ra nguyên nhân bệnh. Cho nên y cũng hơi chút ấn tượng. Tăng Nghị nhìn thấy Thiệu Hải Ba thần sắc ngưng trọng thì hỏi; - Là bệnh gì vậy? Rất khó trị sao? Thiệu Hải Ba đầu tiên là khoát tay, theo sau liền phản ứng lại, vẻ mặt trách cứ: - Cô cũng thật là, nếu cô quen biết Tăng Nghị, sao không bảo cậu ấy đến khám cho mẹ cô? Nếu hôm nay không gặp cô, không biết hai người quen nhau thì tôi cũng không nhớ nổi chuyện này. Diệp Thanh Hạm kinh ngạc nhìn Tăng Nghị: - Anh ấy có thể chữa bệnh sao? Anh ấy không phải làm lãnh đạo à? Mọi người vừa nghe, tất cả đều mim cười. Thang Vệ Quốc cười to nhất: - Cô thật là! Ở đây tùy tiện một ai cũng là cấp bậc cao hơn cậu ấy. Cậu ấy không thể được xem như lãnh đạo. Thiệu Hải Ba lắc đầu nói: - Cô cũng thật là...Quen với Tăng Nghị, nhưng lại không biết chuyên môn của cậu ấy. Cậu ấy là một bác sĩ đích thực. Hơn nữa còn là trường đại học quốc gia. Đường Hạo Nhiên lắc đầu cười nói: -Viện trưởng Thiệu, lời này của anh không đúng rồi. Điều này Thanh Hạm làm sao mà biết rõ. Rõ ràng Tăng Nghị không nói với người ta. Cũng không nên vì Tăng Nghị là sư đệ của anh mà tiến hành bao che. Đúng hay không? Thiệu Hải Ba lập tức phản ứng lại, vô trán nói: - Đúng là tôi sai rồi! Tăng Nghị, không phải là anh nói em. Đây là em không đúng. Sao lại không nói chứ? - Phải, Tăng Nghị cậu thật sự không phải đấy. Uổng công Thanh Hạm lại coi cậu là bạn. Mọi người đều hưng phấn nên tất cả ồn ào cả lên. Ý tứ ngày càng trắng trợn khiến Diệp Thanh Hạm đỏ mặt. Cô trong lòng cũng có chút xấu hổ, chính mình không ngờ chưa từng hỏi qua chuyên môn của Tăng Nghị, lại cứ tưởng hắn là một lãnh đạo. - Vâng, vâng, vâng, là do tôi sai rồi. Tăng Nghị khẩn trương cầu xin tha thứ. Nếu để cho mọi người tiếp tục đề tài này, lát nữa chính mình sẽ trở thành Trần Thế Mỹ mất. Vi Hướng Nam nhìn thấy phản ứng của Tăng Nghị, thì biết hai người này không như mọi người suy nghĩ, liền nói: - Nếu Tăng Nghị biết mình sai, vậy thì hãy dùng hành động thực tế bù lại sai lầm này. Phạt cậu ấy chữa bệnh cho mẹ của Thanh Hạm, tuyệt không thể chữa cho có lệ, phải chữa cho khỏi. Tất cả mọi người đều đồng ý. Lúc này mới buông tha cho chủ đề này. Tại đây chỉ có Vi Hướng Nam là nữ, nên Diệp Thanh Hạm liền ngồi xuống bên cạnh Vi Hướng Nam. Vi Hướng Nam từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, cười nói: - Chị là chị của Tăng Nghị, em cứ gọi chị là chị. Về sau cần liên lạc nhiều hơn. Diệp Thanh Hạm tiếp nhận danh thiếp. Tuy rằng không biết Vi Hướng Nam làm cái gì, nhưng nhìn thấy tấm danh thiếp của đối phương cộng với khí chất tạo nhã, cũng biết đối phương không phải người tầm thường. Cô không rõ, Tăng Nghị là một thầy thuốc, nhưng sao lại quen biết nhiều nhân vật thượng tầng như vậy: - Chị Nam, em không có danh thiếp. Khi nào muốn gặp chị, em sẽ điện thoại vào số máy của chị. - Được! Vi Hướng Nam thản nhiên cười, nhân cơ hội đánh giá Diệp Thanh Hạm, phát hiện có thật đúng người cũng như tên. Diện mạo thanh thuần tự nhiên, giống như một đóa sen mới nở. Trên người còn lưu lại khí chất của hoa lan. Cũng khó trách mọi người trêu ghẹo Tăng Nghị. Một cô gái xinh đẹp thanh thuần như vậy rất ít thấy. Sau khi uống xong một ly rượu, mọi người lại tiếp tục nâng ly thứ hai, chúc Tăng Nghị thoát khỏi kiếp nạn. - Chúc Viên Công Bình ác giả ác báo. Cố Địch còn bỏ thêm một câu. Buông ly rượu, Tăng Nghị cười nói: - Vừa rồi anh Vệ Quốc nói tôi không phải là lãnh đạo, những lời này tuyệt đối là sai. Tất cả nhìn Tăng Nghị, trong bụng thầm nghĩ Tăng Nghị muốn làm gì. Câu nói kia của Thang Vệ Quốc tuy rằng nói Tăng Nghị không phải là lãnh đạo, những câu đó có gì sai. Chỉ là một nhân viên chủ nhiệm không có thực chức, quả thật không được xem như chức vụ lãnh đạo. Tăng Nghị cười: - Về sau tôi chính là Phó Cục trưởng Tăng. Tuy rằng chỉ là phó, nhưng cũng không thể vì vậy mà đem tôi loại bỏ khỏi hàng ngũ lãnh đạo. Thang Vệ Quốc trợn tròn mắt: - Cậu làm Phó cục trưởng cục Bảo vệ sức khỏe à? Y trong bụng thầm nghĩ không thể nào. Cục Bảo vệ sức khỏe, Phó cục trưởng cũng là cấp Cục trưởng. Tăng Nghị mấy ngày hôm trước vừa mới giải quyết cấp Trưởng phòng, nay lại nhảy lên cấp Cục trưởng à? - Haha, anh Vệ Quốc, anh lại nghĩ sai rồi. Phó cục trưởng cục Bảo vệ sức khỏe em làm sao làm được. Là Phó trưởng phòng Y tế huyện Nam Vân. - Chuyện này là khi nào vậy? Người bất ngờ nhất chính là Đường Hạo Nhiên. Y hôm nay còn thấy vợ chồng Phương Nam Quốc, cũng không phát hiện được bọn họ đối với Tăng Nghị có gì bất mãn. Như thế nào đột nhiên lại đem Tăng Nghị biếm xuống huyện thế? - Là tôi chủ động xin. Cơ bản đã định xuống dưới rồi. Tăng Nghị cười. Chiều nay hắn đã được Phùng Ngọc Cầm đồng ý cho hắn đến huyện: - Hôm nay vừa lúc tất cả mọi người đều ở đây, tôi xin đem tin tức này tuyên bố một chút. Ly rượu thứ hai này, tôi xin kính mọi người đang ngồi đây. Cảm ơn mọi người trong khoảng thời gian này đã yêu thương và chiếu cố tôi. Đường Hạo Nhiên là người hiểu Phương Nam Quốc nhất. Vừa nghe Tăng Nghị chủ động đề xuất, y liền hiểu được ý tứ của Phương Nam Quốc, lập tức giơ ly lên: - Mặc kệ là đến chỗ nào, cậu cũng vẫn là cậu em Tăng Nghị của chúng tôi. Điều này vĩnh viễn không thay đổi. Tin tức này đột nhiên quá, khiến mọi người cảm thấy bất ngờ. Nhất là Đỗ Nhược và Trần Long. Bọn họ vẫn nghĩ việc Viện Công Bình rơi đài cùng chuyện Tăng Nghị bị bắt giam là có liên qua, trong lòng hâm mộ Phương Nam Quốc đối với Tăng Nghị tín nhiệm không phải bình thường. Ai ngờ chị trong chớp mắt, Tăng Nghị lại đi đến một huyện, đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng Y tế bình thường. Hai người trong lòng cảm thấy kinh ngạc, trong bụng thầm nhủ không biết Tăng Nghị có chọc giận Phương Nam Quốc hay không. Nhưng nghe Đường Hạo Nhiên nói như vậy, hai người lại rùng mình. Chính mình thật sự là suy nghĩ nhiều quá. Nói không chừng đây là Bí thư Phương muốn Tăng Nghị đi xuống để mạ vàng. - Phó cục trưởng làm sao mà không tính là lãnh đạo chứ? Đỗ Nhược cũng giơ cái ly lên: - Tôi tuy nhiên cũng chỉ là một Cục trưởng thôi. Trần Long khẩn trương nói theo: - Tôi đây tuy là Phó cục trưởng nhưng thật cũng là lực lượng ngang nhau với Phó Cục trưởng Tăng chúng ta. Thang Vệ Quốc gãi đầu: - Xem ra câu này của tôi đã chọc giận nhiều người. Thật sự là nên đánh! Tôi xin cải chính một chút, hôm nay đang ngồi đây tất cả đều là lãnh đạo. - Khụ...! Tăng Nghị khoát tay: - Mọi người đừng chê cười tôi. Tất cả mọi người đều giơ ly lên: - Ly rượu thứ hai ngày hôm nay, chính là chúc cho Phó trưởng phòng Tăng từng bước thăng chức, tiền đồ bất khi lượng. Khi tàn tiệc, Diệp Thanh Hạm đi theo phía sau Tăng Nghị, thấp giọng hỏi: - Tăng Nghị, khi nào thì anh rành? Tăng Nghị tối nay uống nhiều rượu quá, hiện tại không xem bệnh được, nên nói: - Sáng mai đi! Diệp Thanh Hạm liền gật đầu: - Vậy ngày mai tôi tìm anh ở đâu? - Không cần tìm tòi, sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện nhân dân tỉnh, giường số 63 khoa Nội. Tôi nhớ kỹ lắm. Tăng Nghị cười: - Hôm nay uống nhiều rượu, tôi sợ khám không chính xác. Nếu không thì đợi đến sáng mai. Diệp Thanh Hạm trong lòng cảm thấy ấm áp. Tăng Nghị không ngờ lại đem lời nói của mình trên bàn rượu ghi nhớ trong lòng. Mấy tháng nay, vì bệnh của mẹ, cô đã tìm không biết bao nhiêu bác sĩ. Nhưng có cảm giác những bác sĩ này chỉ là qua loa cho xong, kiểm tra chỉ có một lần. Nhưng rồi lại không có tin tức. Vi Hướng Nam cười nói: - Thanh Hạm, mau bước lên xe đi. Để chị đưa em về. - Không cần đâu, cám ơn chị Nam. Em còn có người bạn đang chờ trên lầu. Chị ấy cùng học một trường với em. Vi Hướng Nam đối với Diệp Thanh Hạm ấn tượng không tồi: - Vậy chúng tôi về trước. Về sau, khi nào cần gặp thì cứ điện thoại cho chị. Buổi sáng hôm sau, Diệp Thanh Hạm đến bệnh viện sớm, đứng ở cửa chờ Tăng Nghị. Qua khỏi tám giờ, Vi Hướng Nam lái xe đưa Tăng Nghị đến. Tăng Nghị xuống xe, sau đó liên tục xin lỗi: - Thật ngại quá. Tối hôm qua uống hơi nhiều, thức dậy muộn. Để cô phải chờ lâu. Diệp Thanh Hạm lắc đầu. Cô vừa rồi sợ Tăng Nghị uống say quá, quên chuyện của mình: - Không có việc gì, tôi cũng vừa đến. - Lái xe Lưu, anh cứ về trước. Giữa trưa đến đón tôi. Tăng Nghị nói với lái xe một câu, rồi bước vào bệnh viện. - Chào Chuyên gia Tăng! - Chào Chuyên gia Tăng! Bước lên trên lầu, hễ thấy Tăng Nghị thì các bác sĩ đều chào hỏi. - Chào buổi sáng! Tăng Nghị cười chào lại. Diệp Thanh Hạm có chút kinh ngạc. Phải biết rằng số lượng bác sĩ bệnh viện tỉnh không ít, nhưng không ngờ khi đi ngang qua, tất cả đều quen với Tăng Nghị. Cô một tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng đã mất. Xem ra Tăng Nghị quả thật là một chuyên gia. Trong lòng Diệp Thanh Hạm dấy lên một tia hy vọng. Bệnh của mẹ mình lúc này nói không chừng sẽ được cứu. Bước vào thang máy, không có người ngoài, Diệp Thanh Hạm lên tiếng: - Rất xin lỗi. Tôi trước kia không biết anh là thầy thuốc mà còn tưởng anh là... Tăng Nghị lắc tay, cười nói: - Không cần nghiêm túc như vậy. Không có việc gì, cô thích gọi sao cũng được. Về sau nhờ vậy mà cô nhớ tôi hoài. Diệp Thanh Hạm đi theo mìm cười: - Lý do này của anh rất gượng ép. - Phải không? Tăng Nghị cười ha hả: - Tôi cảm thấy, tất cả mỹ nữ trên đời này đều giống như cô, chủ động chống lại những phần tử lãnh đạo, khiến họ toàn bộ biến mất. Chú ý tốt của cô sao trước kia không có người nào nghĩ đến. Diệp Thanh Hạm mặt đỏ lên, xoay qua một bên, nhìn chằm chằm vào số thang máy.