Khi Phương Nam Quốc xuống lầu thì Tăng Nghị đã đi rồi. Phùng Ngọc Cầm liền nói đến ý tưởng của Tăng Nghị. Phương Nam Quốc sắc mặt không thay đổi, tiếp nhận ly nước Phùng Ngọc Cầm đưa qua, uống một ngụm rồi nói: - Người trẻ tuổi thì phải biết xông pha. Phùng Ngọc Cầm vì suy xét đến sức khỏe của Phương Nam Quốc nên không muốn Tăng Nghị rời khỏi Vinh Thành. Nhưng Phương Nam Quốc lại có suy xét của mình. Ai cũng biết rằng Tăng Nghị là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe cho ông. Nhất cử nhất động của hắn sẽ bị rất nhiều người cho rằng là ý tứ của ông. Nếu Tăng Nghị cùng Đường Hạo Nhiên giống nhau thì không sao. Nhưng Tăng Nghị lại là người lỗ mãng, hay lo chuyện bất công của thiên hạ. Trong quan trường mà nói thì đây rất nguy hiểm. Chính trị không phải phất cờ là xong. Không phải ai mạnh thì người đó thắng. Phương Nam Quốc đối với việc của Viện Công Bình, như thế nào lại không biết Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng đang nắm giữ một số chứng cứ. Muốn thu thập Viên Công Bình thật sự quá dễ dàng. Nhưng Viên Công Bình không phải lẻ loi một mình. Phía sau ông ta còn có một chỗ dựa rất vững chắc. Xuống tay với Viện Công Bình, nhất định phải chịu đựng các áp lực đến từ nhiều phía. Cho nên, không đến vạn bất đắc dĩ, Phương Nam Quốc không muốn trở mặt với Viện Công Bình. Lần này đến trường Đảng trung ương học tập, đối với Phương Nam Quốc cũng rất quan trọng, liên quan đến việc ông có tiến thêm một bước nữa hay không. Trong lúc này, Phương Nam Quốc không hề muốn xuống tay với Viện Công Bình. Dù sao, bêu xấu chính sự Nam Giang, ông ta là nhân vật số một cũng khó mà chối sai lầm này. Nhưng Phương Nam Quốc lại không ngờ Tăng Nghị lại liều lĩnh hành động như vậy. Tuy rằng không sai, nhưng nó đã đem mâu thuẫn giữa ông và Viện Công Bình đặt lên bàn, khiến cho ông rơi vào thế bị động. Đồng thời, Viện Công Bình thực hiện cũng khiến cho Phương Nam Quốc rất bất mãn. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ. Viên Công Bình không ngờ lại đem cấp dưới của mình bắt giam, không thèm để nhân vật số một như ông vào mắt. Lúc này, Phương Nam Quốc bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng phải đánh trả. Trùng hợp với việc Viên Văn Kiệt cái tên mắt chó kia đem chỗ làm việc của Kiều lão hủy đi, Kiều lão muốn mượn Viên Công Bình lập uy, Phương Nam Quốc cũng vui vẻ thuận nước đầy thuyền. Song phương hợp lực, đem Viên Công Bình bắt lại. Phẩm chất của Tăng Nghị rất tốt, nhưng đáng tiếc là không thích hợp với quan trường, không hiểu chính trị. Lần này nếu đôi là người khác, khẳng định sẽ có phương pháp khác tốt hơn để giải quyết. Cho dù là gọi điện thoại cho mình thì cũng mạnh hơn là đánh nhau. Nếu để cho Tăng Nghị cứ như vậy thì chẳng khác nào đào hố tự chôn mình. Để hắn đi rèn luyện một phen, mài dũa tính tình thì cũng là chuyện tốt. Rời khỏi tòa lầu số một, Tăng Nghị đến gặp Đường Hạo Nhiên. Đường Hạo Nhiên mỉm cười, vỗ vai Tăng Nghị nói: - Chú em Tăng, tối nay mọi người mở tiệc rượu ở chỗ cũ. Phòng Cẩm Tú khách sạn Thanh Giang. - Các ngươi đây không phải là mạnh khỏe mà nhìn bộ dạng bi thảm của tôi à? Đường Hạo Nhiên cười: - Cậu làm sao mà thảm chứ? Tôi như thế nào cũng thấy cậu giống như sinh long hoạt hổ vậy? Cứ định như vậy đi, tối nay không say không về. Nói thật, Đường Hạo Nhiên thật đúng không sao nhìn ra Tăng Nghị bị thảm hại. Tiểu tử này từ sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, thì giống như người chẳng bị việc gì. Chẳng những không cần tịnh dưỡng mà còn chạy đến chữa bệnh cho Bí thư Phương. Đường Hạo Nhiên thậm chí còn hoài nghi, cái tên Viên Văn Kiệt đang nằm bất tỉnh nhân sự kia tám phần cũng là do Tăng Nghị động tay động chân. Tên tiểu tử này đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình. Buổi tối, Tăng Nghị đến khách sạn Thanh Giang. Giám đốc ẩm thực nhìn thấy Tăng Nghị liền chạy ra đón: - Tăng tiên sinh, hoan nghênh cậu. Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt. Chỉ cần cậu đại giá quang lâm. - Tôi thì tính là đại giá cái gì chứ? Nói một câu sợ mất mặt, tôi hôm nay tiền mang theo không nhiều. Lát nữa nếu không trả đủ tiện cơm thì ngài nên cho tôi khất nợ. Giám đốc biết Tăng Nghị nói giỡn: - Tăng tiên sinh thật biết nói đùa. Cậu có thể đến nơi này của chúng tôi dùng cơm đã là vinh hạnh cho chúng tôi rồi. Chúng tôi còn cao hứng không kịp nữa là. Ông ta vội vàng nhận thang máy rồi lại nói: - Tôi vừa nhìn thấy Diệp tiểu thư cũng đến. - ? Tăng Nghị biết Giám đốc nói chính là Diệp Thanh Hạm. Hắn nghĩ đến chính mình sẽ rời khỏi Vinh Thành nên nói: - Ngài nếu gặp cô ấy thì bảo cô ấy đến phòng Cẩm Tú, nói là tôi muốn mời cô ấy dùng cơm. Hắn ở Vinh Thành không quen biết ai nhiều. Có thể gặp được ai thì gặp. - Vâng, vâng! Giám đốc vội vàng gật đầu không ngừng. Có thể làm chân chạy việc cho Tăng Nghị, ông ta cảm thấy rất vinh hạnh. Còn bảo là khi nào gặp lại? Lát nữa tự mình đi gặp là được. Phải biết rằng những người Tăng Nghị mời dùng cơm tối nay đều là những nhân vật thần thông. Trong phòng Cẩm Tú lúc này đã ngồi không ít người. Cố Hiến Khôn, Cố Địch, Trần Long, Thang Vệ Quốc. Không đợi Tăng Nghị có mặt, y đã khui bình rượu Ngũ Lương, ngồi một chỗ uống cạn. Ngay sau đó Thiệu Hải Ba cũng tới. Nhìn thấy Tăng Nghị tiến vào, mọi người đều đứng dậy nói: - Hoàn hảo, là tự mình tới. Chúng tôi còn tưởng rằng cậu mang theo cái bình truyền nước đến dự tiệc chứ. - Tôi có tệ như vậy không? Tăng Nghị cười: - Tốt xấu gì thì tôi cũng là một thầy thuốc có tiêu chuẩn. Tăng Nghị bị bắt giam, tất cả mọi người đều biết là do thần tiên đánh nhau. Muốn hỗ trợ nhưng không có lực. Lúc này nhìn thấy Tăng Nghị nhiều ít cũng có chút áy náy. Cho nên cũng không đề cập đến chuyện này. Tăng Nghị cũng hiểu được tâm tư của mọi người, trực tiếp uống rượu nói: - Hôm nay tôi có chuẩn bị mà tới. Nói xong, hắn móc ra một bình rượu. Ôi! Thang Vệ Quốc hú lên một tiếng, nhảy dựng lên làm bộ bóp cổ Tăng Nghị, hung tợn nói: - Thành thật khai báo, rượu này từ đâu mà có? Bình rượu này y cũng có biết. Đây là bình rượu quý nhiều năm mà ông cụ Thang Tu Quyền rất trân trọng. Tổng cộng có ba bình. Sợ bị mình uống trộm, ông cụ bình thường đều giấu rất kín, khiến mình một chút cũng không tìm ra được. Không nghĩ Tăng Nghị lại mang đến đây. Tăng Nghị đặt bình rượu lên trên bàn: - Có rượu uống là được rồi. Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? - Đúng vậy, rượu ngon trước mặt, tôi tới giờ chưa hề hỏi lại lịch. Cố Địch cười, cũng xuất ra một chai Lafite 82, đặt lên trên bàn, chứng tỏ mình cũng có chuẩn bị mà đến. Tất cả mọi người đều cười to. Chỉ sau một lát, trên bàn đã bày đủ các loại rượu. Xem ra khi mọi người tới, tâm trạng đều giống nhau. - Đêm nay đã ghiền rồi. Thang Vệ Quốc là người rất thích uống rượu. Nhìn thấy nhiều loại rượu ngon như vậy, hai mắt bắt đầu sáng lên, hai tay hưng phấn xoa vào nhau. - Rượu ngon đã có, mọi người bản tính đều bại lộ. Haha.. Tăng Nghị cười: - Tối nay ai cũng không cho cất giấu, chúng ta không say không về. Đang nói thì Đường Hạo Nhiên và Đỗ Nhược đều tiến vào. Hai người đều cho tay vào trong túi xách: - Tối nay các người có lộc ăn rồi. Tôi có mang theo rượu ngon. Thấy vẻ mặt mọi người có chút kỳ quái, hai người có chút buồn bực. Khi bày rượu lên trên bàn, bọn họ mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, không kìm nổi nụ cười, tự giễu nói: - Xem ra tối nay không chỉ có hai chai này của chúng ta. Bởi vì Vi Hướng Nam chưa có đến nên mọi người không có ngồi vào vị trí, mà chỉ ngồi một bên nói chuyện phiếm. Cố Hiến Khôn đột nhiên hỏi: - Tôi nghe nói căn cứ bảo vệ sức khỏe bị ngừng lại, không biết là vì sao? Tăng Nghị cười: - Tôi cũng không rõ lắm. Đều là lãnh đạo quyết định, khả năng là suy xét từ phương diện nào đó. Trong số người ở đây, chỉ có Tăng Nghị, Đường Hạo Nhiên và Thang Vệ Quốc ba người là biết tin tức. Viên Văn Kiệt hủy đi phòng làm việc cũ của Kiều lão, tương đương với việc hạ thấp thể diện của Kiều lão. Đây chính là nguyên nhân mà Kiều lão bắt Viên Công Bình rơi đài. Các đại lão ở thủ đô đều không có ý kiến gì Loại sự tình này phải hung hăng giáo huấn. Nếu không thì tiếp theo sẽ đến những nơi ở cũ của mình sẽ bị hủy đi. Quyền uy và thể diện của các đại lão là phải giữ gìn. Không để cho bất cứ kẻ nào xâm phạm. Nếu không thì như thế nào trấn được cục diện. Căn cứ bảo vệ sức khỏe của tỉnh Nam giang lần này mục đích chủ yếu là muốn Kiều lão đến Nam Giang an hưởng tuổi già. Hiện tại Kiều lão đã bất mãn với Nam Giang, hạng mục căn cứ bảo vệ sức khỏe cũng liền tạm thời bị gác lại. Huống chi, tâm tư của các lãnh đạo cũng không còn ở hạng mục căn cứ bảo vệ sức khỏe. Tất cả đều chú ý vào hai vị trí Ủy viên thường vụ tỉnh ủy bỏ không kia. Ba người đều biết nhưng không ai nói ra. Cố Hiến Khôn không có được đáp án nhưng cũng không hỏi tiếp. Tuy nhiên trong lòng có chút thất vọng. Y đối với chính trị không có quan tâm, nhưng nếu có thể nắm được hạng mục căn cứ bảo vệ sức khỏe thì lợi nhuận cua tập đoàn Danh Sĩ không ngừng gia tăng. Cố Địch thì muốn hỏi xem ở tỉnh sẽ có ai đến tiếp nhận vị trí của Viện Công Bình, nhưng suy nghĩ một chút, cảm thấy không thích hợp nên không hỏi nữa. Đám con ông cháu cha như y gần đây tâm tư đều hoạt động. Nếu bố mình có thể tiếp nhận vị trí của Viện Công Bình, thì vị trí của mình về sau ở tỉnh Nam Giang sẽ tăng lên. Ai dám coi thường bố, dám tranh đoạt người đàn bà của bố, bố liền giết hắn chết. Vi Hướng Nam đến muộn nhất, tiến vào với vẻ mặt có lỗi: - Bận với mấy đứa nhỏ ở nhà, để mọi người đợi lâu. Thật sự là ngại quá. - Chị, vào đây ngồi đi. Tăng Nghị đứng dậy, mang một cái ghế cho Vi Hướng Nam. Hắn hiện tại đối với Vi Hướng Nam ngoại trừ tình thân, còn rất tôn trọng. Nếu không có Vi Hướng Nam thức tỉnh hắn, hắn hiện tại còn chưa hiểu được, chính mình đánh Viên Văn Kiệt kỳ thật là mang đến phiền toái cho Phương Nam Quốc. Mặc dù vợ chồng Phương Nam Quốc không hề trách tội mình, nhưng lại khiến cho Tăng Nghị cảm thấy ngượng ngùng. Đây cũng chính là một nguyên nhân khiến hắn muốn rời khỏi Vinh Thành. Hắn hiểu được, nếu mình cứ lại Vinh Thành thì hơn phân nửa sẽ gặp rắc rối. Ước nguyện ban đầu của Tăng Nghị lúc trước khi ở lại cục Bảo vệ sức khỏe, chính là muốn đi lên, thông qua cố gắng của mình, vì Nam Giang tranh thủ một số chỗ tốt thật sự. Nhưng hiện tại, căn cứ bảo vệ sức khỏe đã bị tạm dừng, con đường này đi không còn thông nữa. Phòng khám cũng không thể mở lại. Cục Bảo vệ sức khỏe lại rất thanh nhàn. Tăng Nghị vừa không thể tiếp xúc với người bệnh, lại không có bất luận một việc nào có thể làm. Cho nên, khi Tương Trung Nhạc mời hắn đến huyện Nam Vân, hắn liền đồng ý. Nếu đường lối thượng tầng không có lối đi, không bằng đi đường dưới. Thật sự làm được một ít việc. Mặt khác, Tăng Nghị cũng không thích người khác xem mình là người của Bí thư Phương. Người bốn phía nhiệt tình và tôn trọng, không phải là hướng về mình, mà chính là hướng về Phương Nam Quốc sau lưng mình. Điều này khiến cho Tăng Nghị cảm thấy không thoải mái. Mọi người đã đến đông đủ, chuẩn bị khai tiệc, thì lúc này truyền đến tiếng gõ cửa. Diệp Thanh Hạm xuất hiện. Cô nhìn thấy Tăng Nghị, liền nở nụ cười: - Quả nhiên là anh! Tôi còn tưởng Giám đốc gạt tôi chứ.