lớn Viên Công Bình buổi sáng từ trong nhà đi ra, mắt phải đột nhiên giật liên hồi. Ông ta trong lòng có một cám giác bất an, nhưng lại không thể nói rõ. Thư ký sớm chờ ở ngoài xe. Nhìn thấy Viên Công Bình đi ra, liền khẩn trương bước lên tiếp nhận cái cặp xách, rồi mở cửa xe. - Tăng Nghị hiện tại như thế nào? Viên Công Bình thuận miệng hỏi một câu. Thư ký có chút ngây người. Ông chủ không ngờ cũng hỏi đến việc nhỏ này. Hôm nay làm sao có chút khác thường vậy. Tuy nhiên, y vẫn trả lời: - Thật sự không thể tưởng tượng được. Một nhân viên chủ nhiệm nho nhỏ như vậy, lại là một con sâu một ẩn núp trong hàng ngũ cán bộ chúng ta. Ủy ban Kỷ luật trước mắt đang tiến hành điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả. Viên Công Bình ồ lên một tiếng rồi bước vào xe. Ông ta cũng không hiểu vì sao mình lại đi hỏi những lời này. Hai ngày qua ông cảm thấy rất phiền lòng. Đầu tiên là Viên Văn Kiệt bị bệnh, được đưa vào bệnh viện sau khi bị bất tỉnh nhân sự, nhưng lại không tra ra được nguyên nhân gì. Ngay sau đó, một vị thủ quỹ của công ty Phi Long đột nhiên mất tích. Viên Công Bình đã vận dụng hết thảy lực lượng đi tìm. Bởi vì người thủ quỹ này nắm giữ một tài liệu rất quan trọng đối với ông ta. Có thể bởi vì Viên Văn Kiệt bị bệnh khiến cho ông nhớ tới vị lang trung kia. Nghe nói y thuật của hắn rất cao mình. Viên Công Bình thầm nghĩ như vậy, rồi nhắm mắt dưỡng thần trong xe. Xe rất nhanh chạy đến hội trường cử hành hội nghị xây dựng hệ thống giao thông trong sạch hóa của tỉnh Nam Giang. Tại đây, những lãnh đạo các cấp quan trọng của ngành giao thông tỉnh Nam Giang đã chờ sẵn. Chiếc xe công vụ số bày của Viện Công Bình dừng lại. Giám đốc Sở Giao thông Hàn Quốc Sinh lập tức tiến lên, mở cửa xe cho Viên Công Bình. Đám người đằng sau nhiệt liệt vỗ tay. Nét mặt tươi cười rạng rỡ. Viên Công Bình đi trong vòng vây của mọi người tiến vào hội trường. Viên Công Bình là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, phân công quản lý xây dựng đô thị, giao thông hai bộ môn quan trọng. Hội nghị xây dựng bộ máy trong sạch hóa tác phong tham gia giao thông ông ta không thể không tham dự. Tuy nhiên, tần suất lộ diện của ông ngày càng nhiều. Hễ là hội nghị, ông ta đều tự mình tham gia, chung quanh tạo thế, rất có tư thế của một người sắp tiếp quản chức Chủ tịch tỉnh. - Trong hai năm gần đây, hệ thống giao thông phát sinh nhiều vụ án liên quan đến cán bộ Đảng vi phạm pháp luật. Là một Đảng viên, một phần tử của hệ thống giao thông, nhất định phải nhận thức xây dựng bộ máy chính trị trong sạch hóa. Đấu tranh chống lại những hành động trái pháp luật. Đề phòng, nhắc nhở mọi người ghi nhớ quốc pháp của Đảng. - Các cấp bộ giao thông phải suy nghĩ đến đại sự. Làm từ việc nhỏ trước, đem tác phong kỷ luật dụng nhập vào từng cá nhân. Các mặt công tác phải lấy con người làm chủ. Ti mi xây dựng bộ máy chính trị trong sạch hóa. Không để cho bất cứ một hoàn cảnh xấu nào lưu lại. Cố gắng hóa giải những phiêu lưu trong chính trị. - Hy vọng mọi người lấy hội nghị trong sạch hóa bộ máy chính trị này làm cơ hội, tiếp tục tăng cường độ mạnh yếu trong công tác nghiêm trị. Đẩy mạnh công tác chống tham nhũng, thực hiện những hạng mục công tác lên một bậc cao thang, vì kinh tế Nam Giang phát triển, ổn định xã hội. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Viên Công Bình kết thúc bài nói chuyện của mình. Giám đốc Sở Giao thông Hàn Quốc Sinh tiếp nhận microphone, vỗ tay thật mạnh rồi nói: - Vừa rồi, Phó chủ tịch tỉnh Viên đã đưa ra chỉ thị và ý kiến quan trọng trong việc trong sạch hóa bộ máy chính trị, tác phong của Đảng. Mọi người nhất định phải ghi nhớ và học tập. Tuyệt không cho phép qua loa cho xong chuyện. Hàn Quốc Sinh còn đang chuẩn bị nói lời nịnh bợ Viên Công Bình thì nghe phanh một tiếng, cửa phòng họp bị đẩy ra. Phương Nam Quốc sải bước tiến vào, phía sau còn đi theo bảy tám người. Viên Công Bình trong lòng đánh bộp một tiếng. Phương Nam Quốc sao lại trở về, mà mình một chút tin tức cũng không có? Ông ta trong lòng dâng lên một dự cảm xấu. Viên Công Bình đứng dậy, bước nhanh xuống đài chủ tịch, hướng Phương Nam Quốc tiếp đón, nhiệt tình cười nói: - Bí thư Phương, ngài trở về khi nào? Sao không thông báo một tiếng để tôi đến sân bay đón ngài? Tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều tiến lên. Hàn Quốc Sinh và một số lãnh đạo quan trọng cũng theo sát đằng sau Viên Công Bình. Phương Nam Quốc dường như không thèm nhìn đến cánh tay duỗi ra của Viện Công Bình, nét mặt sa sầm, trầm giọng nói: - Đồng chí Công Bình, vị này là đồng chí từ Ủy ban Kỷ luật trong tương đến, có việc cần nói với ngài. - Viên Công Bình, tôi là Chủ nhiệm Đỗ Giang của phòng Giám sát Ủy ban Kỷ luật trung ương. Đây là thẻ công tác của tôi. Đỗ Giang trình ra thẻ công tác của bản thân. Viên Công Bình nghe được chữ Ủy ban Kỷ luật trung ương thì biết rằng không ổn. Tuy nhiên, ông ta dù sao cũng là quan to một phương, có thể duy trì nét mặt điềm tĩnh, nở một nụ cười: - Chủ nhiệm Đỗ, hoan nghênh ngài đến Nam Giang chỉ đạo công tác. Đỗ Giang lịch sự bắt tay Viên Công Bình. Ông ta cất thẻ công tác của mình đi, rồi lấy ra một văn kiện có đóng dấu, đưa đến trước mặt Viên Công Bình: - Viên Công Bình, hiện tại ngài đã bị bắt. Mời theo chúng tôi về phối hợp điều tra. Viên Công Bình sắc mặt đại biến, thân hình run lên. Ông ta làm chuyện gì trong lòng đều rất rõ ràng. Ông ta chỉ cần bị bắt giam thì là vạn kiếp bất phục. Viên Công Bình có chút hổn hển: - Các người không có lý do thì không thể bắt người. Tôi dù sao cũng là một cán bộ trong sạch. Bắt giam là một việc cực kỳ không công chính. Tôi muốn gọi điện thoại, hướng tổ chức khiếu nại. Tôi muốn gọi cho lão thủ trưởng. Đỗ Giang cũng không muốn nghe những lời vô nghĩa. Ông ta vung tay lên, hai người đàn ông đi cùng liền kẹp lấy hai bên Viên Công Bình. - Mang đi! Đỗ Giang ra lệnh một tiếng, người của Ủy ban Kỷ luật trung ương liền mang Viên Công Bình rời khỏi hội trường. - Tôi không phục. Phương Nam Quốc, ông đây là cố ý trả đũa, ác ý mưu hại. Đừng cho rằng tôi không biết chuyện của ông. Tôi... Viên Công Bình hung hăng nhìn Phương Nam Quốc, lớn miệng gào thét. Người đàn ông đi cùng lập tức che miệng Viên Công Bình nhẹ nói: - Phó chủ tịch tỉnh Viên, cảm xúc của ngài đang có chút kích động. Điều này không tốt cho sức khỏe. Để chúng tôi đem ngài ra ngoài hít thở không khí. Nói xong, hai người đàn ông liền mang Viên Công Bình ra ngoài. Viên Công Bình có giãy dụa như thế nào thì bọn họ giống như đang kẹp một con gà con, mang Viên Công Bình ra ngoài. - Phương...Phương... Bí thư Phương... Hàn Quốc Sinh lúc này ngay cả một câu nói nguyên lành cũng không nói được. Cảnh tượng vừa rồi khiến ông ta sợ đến mức mất hồn. Phương Nam Quốc ánh mắt lợi hại đảo qua khắp phòng hội nghị, cuối cùng nhìn Hàn Quốc Sinh, lạnh lùng nói: - Các người cứ tiếp tục họp. Sau đó bước nhanh ra khỏi hội trường. Hội trường lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều bị dọa đến si ngốc. Lúc này, Viên Công Bình còn hăng hái, ngồi trên đài chủ tịch nói về tác phong liêm khiết. Tiếp theo thì lại bị người của Ủy ban Kỷ luật trung ương bắt đi rồi. Trước sau tương phản thật lớn, khiến cho người đang có mặt phản ứng không kịp. Sao lại thế này? Mọi người nhìn nhau, muốn từ nơi khác biết được đáp án. Tin tức Viên Công Bình bị bắt giam rất nhanh lan truyền ra ngoài. Toàn bộ quan trường Nam Giang bị chấn động long trời lở đất. Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Đường đường là một Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, cán bộ trung quản, như thế nào lại bị bắt giam dễ dàng như vậy? Tất cả mọi người đều biết Phương Nam Quốc đối với Viện Công Bình có chút ý kiến. Trước đây nghe đồn Phương Nam Quốc đối với việc Viện Công Bình tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh rất bất mãn. Nhưng rất nhanh Phương Nam Quốc bị điều đến trường Đảng trung ương học tập. Có tin đồn là do chỗ dựa vững chắc sau lưng Viên Công Bình phát lực, chuẩn bị đem Phương Nam Quốc xuống đài. Trong lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng, con đường đi lên chức Chủ tịch tỉnh của Viện Công Bình đã không còn trì hoãn thì Viên Công Bình không ngờ lại bị bắt giam. Đây là sự kiện nằm ngoài dự kiến của mọi người. Sự biến đổi to lớn này khiến rất nhiều người vui mừng nhảy nhót, nhưng cũng khiến rất nhiều người tang thương. Người vui mừng sẽ nghĩ rằng, lão Chủ tịch tỉnh sắp lui ra, hiện tại sẽ còn trống một chức Phó chủ tịch tỉnh. Điều này mang đến cơ hội cho biết bao nhiêu người. Ngoài mặt thì chỉ có hai vị trí bỏ trống, nhưng sự thật tuyệt không đơn giản như vậy. Chủ tịch tỉnh lui ra, Phó chủ tịch tỉnh đảm nhiệm. Vị trí Phó chủ tịch tỉnh sẽ do Chủ tịch thành phố tiếp nhận. Còn vị trí Chủ tịch thành phố sẽ do ai tiếp nhận. Điều chỉnh cán bộ sẽ không hề đơn giản. Sẽ có rất nhiều người có thể vì sự kiện lần này, tự mình đề bạt vào vị trí đó. Người tang thương tất nhiên là người đứng sai đội, đưa lầm lễ vật, tiến lầm cửa. Bọn họ hiện tại là người cảm thấy bất an nhất, sợ chuyện này liên lụy đến mình. Tại căn lầu số một Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Tăng Nghị sau khi trị liệu cho Phương Nam Quốc xong. Phương Nam Quốc đã yên lặng ngủ trên giường mát xa. Tăng Nghị nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó đi xuống lầu. Phùng Ngọc Cầm lúc này đã ngồi trong phòng khách, nhìn Tăng Nghị nói: - Tiểu Nghị, mau ngồi đi. Tôi đã bảo nhà bếp làm món canh cho cậu. Lát nữa uống đi. - Cám ơn cô Phùng. Thân thể của cháu cứng rắn như vậy, chưa cần dùng đến thuốc bổ. Tăng Nghị cười. Phùng Ngọc Cầm nắm tay Tăng Nghị, bảo hắn ngồi xuống sofa: - Lần này người của Ủy ban Kỷ luật thật là quá đáng. Tôi đã nghe Tiểu Đường nói hết rồi. Phùng Ngọc Cẩm nói đến việc này, trong lòng rất tức giận. Thứ nhất, việc Tăng Nghị gặp phải thật sự là không khiếp. Thứ hai bà tức giận chính là những người này không coi mình vào mắt. Sở Y tế không ai là không biết Tăng Nghị là người của bà. Vậy mà dám hạ độc thủ như vậy. - Tất cả đã trôi qua rồi. Cháu là một thầy thuốc, điều trị một chút là khỏi thôi. Phùng Ngọc Cầm nhìn nụ cười của Tăng Nghị, dường như nhớ lại trước kia, khi bà bị bệnh, Tăng Nghị cũng đã mỉm cười như vậy: - Khiến cho cậu bị ủy khuất, tôi cảm thấy rất có lỗi. Phùng Ngọc Cầm những lời này cũng không hoàn toàn là khách sáo. Trước khi Tăng Nghị bị bắt giam, hắn đã gửi tài liệu đến cho Phương Nam Quốc. Nhưng vì tránh bứt dây đồng rừng, tránh cho Viện Công Bình phát hiện mà tiêu hủy chứng cứ, giết người bịt miệng, Phương Nam Quốc vẫn bất động. Mãi cho đến khi người của Ủy ban Kỷ luật trung ương nắm hoàn toàn cục diện trong tay, ông mới phái Đường Hạo Nhiên đến giải cứu Tăng Nghị. Từ góc độ này mà nói, Tăng Nghị lần này bị nạn đó chính là thay cho Phương Nam Quốc. - Những người của Ủy ban Kỷ luật đều đã bị trừng phạt. Thiên lý sáng tỏ. Viên Công Bình cũng là ác giả ác báo. Tăng Nghị nhớ đến tên Nghiêm Tuấn nham hiểm, trong lòng có chút phẫn nộ. Khi nghe tin Viên Công Bình bị bắt, thì đã khai ra rằng Viên Công Bình bảo y làm như vậy. Hiện tại, y cũng đã bị quả báo. Nhà bếp rất nhanh mang đến một tô canh, mùi thơm xộc vào mũi. Tăng Nghị dùng sức hít vào một hơi, khen: - Thơm quá! - Nếu thích thì uống nhiều một chút. Phùng Ngọc Cầm bảo người khẩn trương múc cho Tăng Nghị một chén. Uống xong hai chén, Phùng Ngọc Cầm còn muốn múc nữa, thì Tăng Nghị đã xua tay: - Cô Phùng, đủ rồi ạ. Cháu còn muốn uống nữa nhưng bụng không cho phép. Thực uống không nổi. Thấy Tăng Nghị như vậy, Phùng Ngọc Cầm cũng cảm thấy vui, cười nói: - Về sau, nếu cần uống canh thì cứ đến đây. Tôi sẽ bảo người làm cho cậu uống. Tăng Nghị cười, nhưng không phản đối; - Cô Phùng, cháu có ý tưởng này muốn nói với cô. Phùng Ngọc Cầm bảo người nhà bếp thu dọn canh, rồi mang ra một đĩa trái cây: - Được thôi, trong lòng có cái gì muốn nói thì cứ nói. - Cháu đang nghĩ tới chuyện khác. Tăng Nghị đem ý nghĩa của mình nói ra: - Vết thương cũ của Bí thư Phương đã khôi phục hơn phân nửa. Rất nhanh sẽ khỏi hẳn. Thư ký Đường biết cách làm tiếp theo. Hạng mục căn cứ bảo vệ sức khỏe cũng tạm thời ngưng lại. Cháu muốn nhân cơ hội này đến chỗ khác rèn luyện. Phùng Ngọc Cầm cảm thấy bất ngờ, cầm lấy một miếng dưa hấu nói: - Vậy thì cậu có tính toán cụ thể gì? - Phó trưởng phòng Y tế huyện Nam Vận từ chức vì bệnh nặng. Huyện Nam Vận đưa ra lời mời, cháu muốn đến đó thử xem.