Điều tra Tăng Nghị, cuối cùng lại biến thành một loại tra tấn nhân viên Ủy ban Kỷ luật. Bọn họ chưa từng gặp qua tình huống này. Trước kia người bị bắt giam luôn run sợ. Nhưng hiện tại, chỉ cần đi vào phòng, người của Ủy ban Kỷ luật lại bắt đầu lo lắng, đề phòng. Vừa phải chịu nhiệt độ nóng bức trong phòng, vừa phải lắng nghe động tĩnh của Tăng Nghị. Chỉ cần tiếng ngáy của Tăng Nghị mất đi, bọn họ phải khẩn trương bước qua xem Tăng Nghị còn thở hay không? Tất cả mọi người đều sợ Tăng Nghị. Thậm chí có người tranh thủ trong lượt của mình, vụng trộm tắt đi mấy cái bóng đèn công suất lớn. Liên tiếp vài ngày, Nghiêm Tuấn có chút ngồi không yên. Tăng Nghị vẫn chưa khai báo điều gì, nhưng Nghiêm Tuấn trong lòng năng lực chịu đựng đã lên đến cực hạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật là tai nạn chết người. Hôm nay vừa mới rời giường, người phụ trách canh gác vội vàng chạy tới: - Tổ trưởng Nghiêm, không tốt rồi. Tăng Nghị sợ là không ổn rồi. Nghiêm Tuấn lập tức trong lòng đánh bộp một tiếng, khẩn trương bước vào phòng. Trong phòng tất cả bóng đèn đều đã tắt đi, Tăng Nghị nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh, đồng tử không ngờ có dấu hiện giãn ra. Xong rồi, xong rồi! Tiểu tử này rốt cuộc đã muốn chết. Nghiêm Tuấn trong lòng có chút bối rối, quát to: - Còn đứng thất thần ra đó làm gì, mau gọi xe cứu thương. Ủy ban Kỷ luật phá án là cẩm liên lạc với bên ngoài. Lúc này cũng không cố hơn được nhiều như vậy. Một người chạy đi, trực tiếp đến phòng trực ban của nhà khách, bấm 120 gọi cấp cứu. Vừa mới cúp điện thoại, phía sau liền truyền đến tiếng dừng xe liên tục. Người của Ủy ban Kỷ luật quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong sân của nhà khách đậu lại mấy chiếc xe. Bước từ trên xe xuống có hơn mười người. Dẫn đầu là một người hơn ba mươi tuổi, sắc mặt nghiêm túc, chỉ vào cánh cửa: - Chính là chỗ này! Nói xong, người đó dẫn theo mười mấy người khác bước vào trong. Người của Ủy ban Kỷ luật vội vàng ngăn lại, quát to: - Các người làm cái gì? Có biết chỗ này là nơi nào không? Sao dám tự tiện tiến vào? Lập tức có một số người tiến lên đây người của Ủy ban Kỷ luật sang một bên, sau đó xuất ra thẻ công tác: - Chúng tôi là phòng giám sát của Ủy ban Kỷ luật trung ương. Xin mời các anh phối hợp phá án với chúng tôi. Mę cha oi! Người của Ủy ban Kỷ luật lúc ấy liền tỉnh mộng. Ủy ban Kỷ luật trung ương là khái niệm gì, y trong lòng không rõ ràng sao? Chỉ cần những người này xuống dưới thì nhất định ở tỉnh đó có cán bộ bị xếp vào đối tượng điều tra. Nghiêm Tuấn nhiều ít biết Tăng Nghị có một chút bối cảnh, nhưng người nhân viên của Ủy ban Kỷ luật này thì chẳng hay biết gì. Y nghĩ không ra, một nhân viên chủ nhiệm nho nhỏ, sao lại kinh động người của Ủy ban Kỷ luật xuống dưới điều tra. - Tăng Nghị ở đâu? Người đàn ông ba mươi tuổi kia chính là Đường Hạo Nhiên, thư ký của Phương Nam Quốc. Người của Ủy ban Kỷ luật đến lúc này mới phản ứng lại, khẩn trương chỉ vào căn nhà lầu nhỏ phía sau cây đại thụ: - Căn nhà một tầng bên trái. - Còn thất thần ra đó làm gì? Mau dẫn chúng tôi đi. Đường Hạo Nhiên cau mày. Người của Ủy ban Kỷ luật vội vàng đi trước dẫn đường. Mọi người lách qua cây đại thụ, liền nhìn thấy một căn lầu hai tầng màu trắng xám. Bề ngoài loang lổ, thoạt nhìn có chút cũ kỹ. Đường Hạo Nhiên bước vào phía trước gian phòng bên trái, hỏi: - Là gian này sao? - Không sai, chính là gian này. Người của Ủy ban Kỷ luật vội vàng gật đầu. Đường Hạo Nhiên đẩy cửa bước vào. Ai ngờ một cô nhiệt nóng đập vào mặt y. Y không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa đã bị cô nhiệt nóng này đẩy ra ngoài. Phản ứng đầu tiên của y là thầm hỏi sao lại nóng như vậy. Ngay cả không khí hít vào trong lỗ mũi cũng muốn thiêu đốt người. Trong phòng đang có một vài người, đang ba chân bốn cẳng nâng Tăng Nghị lên. Cảnh tượng này vừa lúc bị Đường Hạo Nhiên nhìn thấy. Y nhìn thấy Tăng Nghị bất tỉnh nhân sự, lúc ấy liền kinh hoàng, phẫn nộ quát: - Dùng tay cho tôi. Các người đang làm gì vậy? Nghiêm Tuấn lúc này trong bụng thầm kêu hỏng rồi. Y quay đầu lại, nhìn thấy Đường Hạo Nhiên và người nhân viên Ủy ban Kỷ luật cùng với một số người nữa đang đứng ngoài cửa thì liền quát to: - Khốn kiếp, ai cho cậu đem những người không có phận sự vào đây? Còn không khẩn trương đuổi đi cho tôi. Người nhân viên Ủy ban Kỷ luật còn chưa kịp lên tiếng, thì người của Ủy ban Kỷ luật trung ương đã bước lên, trình ra thẻ công tác: - Chúng tôi là phòng giám sát Ủy ban Kỷ luật trung ương, mời các anh phối hợp phá án. Những trình tự kỷ luật có liên quan, chắc các anh cũng rõ. Nghiêm Tuấn trong lòng lập tức nhảy dựng lên. Y cảm thấy sự việc có chút không thích hợp. Người của Ủy ban Kỷ luật trung ương sao lại đến đây? Nói thật, người của Ủy ban Kỷ luật trung ương cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngày sợ. Bọn họ bình thường xử lý đều là những vụ án lớn. Người bị bắt giam có cấp bậc tương đối cao. Bình thường không dám vận dụng những thủ đoạn ngược đãi như thế này. Nhưng tình huống trước mắt thì sao? Hơn mười cái bóng đèn công suất lớn. Hơn nữa lại còn có hệ thống lò sưởi sờ còn muốn phỏng tay đang bật lên. Quả thật đây chằng khác nào là một tòa Hỏa Diệm Sơn. Chi đứng có một lát thôi mà người của Ủy ban Kỷ luật trung ương đã ướt đẫm mồ hôi. Còn vị Tăng Nghị này, không ngờ đã ở đây suốt sáu ngày. Đây là một thủ đoạn ghê gớm vô cùng. Đường Hạo Nhiên vội vàng đỡ lấy Tăng Nghị, lắc lắc: - Tăng Nghị, Tăng Nghị, Bí thư Phương phái tôi đến đón cậu. Cậu mở mắt ra nhìn tôi đi. Lung lay vài cái, nhưng Tăng Nghị cũng không hề phản ứng. Đường Hạo Nhiên vội vàng đỡ Tăng Nghị lên lưng. Khi bước ra, y nhìn Nghiêm Tuấn hừ một tiếng: - Các người chờ nhận xử phạt đi. Ngược đãi cán bộ, tôi nhất định sẽ hướng Tỉnh ủy phản ánh, trừng trị các người đến cùng. Nghiêm Tuấn nghe được ba chữ “Bí thư Phương”, thì trong lòng căng thẳng đến cực điểm, cảm thấy miệng khô khốc, hoàn toàn nói không ra hơi. Người của Ủy ban Kỷ luật trung ương tự mình đến giải cứu Tăng Nghị, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh sự tình đã thông thiên. Lúc này xui xẻo đó chính là mình. Nghĩ đến đây, Nghiêm Tuấn hai chân không kìm nổi run rẩy. Y bước lên hai bước, chuẩn bị đuổi theo Đường Hạo Nhiên giải thích hai câu. Người của Ủy ban Kỷ luật trung ương mặt không chút thay đổi, đứng trước mặt Nghiêm Tuấn, cản lại: - Hiện tại, mời anh nói cho chúng tôi biết. Hiện tại nơi này có tổng cộng bao nhiêu nhân viên? Những người còn lại đang ở đâu? Những nhân viên Ủy ban Kỷ luật khác trong phòng đều ý thức việc này không ổn. Ủy ban Kỷ luật trung ương đến không phải điều tra vấn đề về Tăng Nghị, mà là giải cứu Tăng Nghị. Mình không phải đang đứng đối lập với Ủy ban Kỷ luật trung ương sao? Mẹ cha ơi! Ủy ban Kỷ luật trung ương là bộ môn như thế nào? Chính mình không phải muốn chết rồi sao? Người nhân viên Ủy ban Kỷ luật mà dẫn người của Ủy ban Kỷ luật trung ương đến, đầu óc phản ứng rất nhanh, nhào lên cầm lấy tay người của Ủy ban Kỷ luật trung ương, cầu khẩn: - Các vị lãnh đạo, chúng tôi là oan uổng. Chúng tôi không biết gì cả. Việc điều tra Tăng Nghị đều là Nghiêm Tuấn buộc chúng tôi làm. - Khi Nghiêm Tuấn bắt nhà khách đốt lò hơi, chúng tôi đều phản đối. Những nhân viên khác cũng phản ứng lại. Bọn họ tin tức gì cũng không biết, cũng không muốn theo Nghiêm Tuấn chịu chết. Lúc này đều đem Nghiêm Tuấn ra hung hăng tố cáo. Nghiêm Tuấn lúc này giống như bị đánh, ngây người như phỗng. Đứng trong căn phòng nóng như hỏa diễm sơn, nhưng y lại cảm giác rất lạnh, lạnh đến run cả người. Đầu óc của y chìm đến tận đáy cốc, trong đầu chi còn một ý niệm: Xong rồi! - Có oan uổng hay không thì còn phải điều tra cho rõ ràng. Người của Ủy ban Kỷ luật rút cánh tay ra, thoát khỏi đám nhân viên bao quanh: - Hiện tại, mời các người cứ ở lại trong này. Không được liên lạc với bên ngoài. Nếu có người có ý đồ mật báo, quy cũ phá án của Ủy ban Kỷ luật chắc các người cũng hiểu. Nói xong, người của Ủy ban Kỷ luật trung ương bước ra khỏi cửa phòng. Những người kia muốn đi theo để giải thích vài câu, nhưng chỉ nghe một tiếng rầm của cánh cửa đóng lại, rồi tiếng cửa bị khóa vang lên. Toàn bộ mọi người đều lâm vào tuyệt vọng. Bọn họ mấy ngày nay dùng biện pháp đối phó với Tăng Nghị, nay báo ứng lại đổ lên đầu mình. Đường Hạo Nhiên một đường chạy chậm, đặt Tăng Nghị lên xe nói: - Lái xe, mau đến bệnh viện! Lái xe bị gương mặt dữ tợn của Đường Hạo Nhiên dọa, liền nhấn ga, quay một trăm tám mươi độ, lao ra khỏi nhà khách. Tăng Nghị cho dù có biện pháp thì cũng không phải là thần tiên. Thời gian quá lâu, thân thể của hắn cũng chống đỡ không nổi. Đặc biệt Nghiêm Tuấn kia lại nghĩ ra chiêu độc như vậy. Trong căn phòng đó để quả trứng gà cũng còn chín huống chi là người. Hơn nữa, Nghiêm Tuấn lại không cho nước uống, Tăng Nghị hiện tại thân thể đã đạt đến cực hạn. Đường Hạo Nhiên đặt Tăng Nghị xuống ghế, khẩn trương tìm mấy chai nước khoáng, đổ hết lên người Tăng Nghị, sau đó mở một chai rồi đút vào miệng Tăng Nghị. Nhìn Tăng Nghị hôn mê, Đường Hạo Nhiên khóe mắt có chút ướt át. Y biết rõ, nếu đổi lại là mình, tuyệt đối không thể sống sót khỏi sự tra tấn như địa ngục đó. Đây là một người đàn ông thật sự cứng rắn. Nếu đổi lại là mình, càng không thể đi tìm Viên Văn Kiệt gây phiền toái. Nhưng Tăng Nghị lại khác. Hắn có phẩm chất luôn quan chuyện bất bình của thiên hạ. Đường Hạo Nhiên để tay lên ngực tự hỏi, chính mình hơn phân nữa là không có dũng khí để quản. Loại phẩm chất này khi Đường Hạo Nhiên còn trẻ cũng có. Nhưng sau nhiều năm mài đũng quần ở cơ quan, y đã không nhớ nổi đó là một dạng phẩm chất gì. Nhưng Tăng Nghị trước mắt đã khiến y hồi tưởng lại. Tăng Nghị tỉnh lại trong bệnh viện thì đã là hai tiếng sau. Khi hắn tỉnh lại, nghe thấy giọng nói bất ngờ của Đường Hạo Nhiên: - Bí thư Phương, Tăng Nghị tỉnh rồi. Theo sau chợt nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn bước tới. Phương Nam Quốc gương mặt thân thiết hỏi: - Tăng Nghị, cậu cảm giác như thế nào? Tăng Nghị định ngồi dậy nhưng Phương Nam Quốc đã nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn: - Cứ nằm đi. - Bí thư Phương, tôi đang ở đâu vậy? Tăng Nghị vẻ mặt có chút nghi hoặc. Phương Nam Quốc không phải đang ở thủ đô học tập sao? Phương Nam Quốc cũng không trả lời câu hỏi này, chỉ cười: - Tăng Nghị, tôi xin giới thiệu một chút. Vị này là Chủ nhiệm Đỗ của phòng Giám sát Ủy ban Kỷ luật trung ương. Một người đàn ông trung niên sắc mặt uy nghiêm tiến lên, cầm tay Tăng Nghị, trên mặt thoáng hiện lên một tia vui mừng: - Tiểu Tăng, cảm ơn cậu đã cung cấp cho Ủy ban Kỷ luật trung ương chúng tôi một tài liệu quan trọng như vậy. Có một số vấn đề, tôi cần cậu xác minh lại một chút.