Ngày hôm sau, Nghiêm Tuấn lại chắp tay sau lưng, bước vào trong phòng hỏi: - Thế nào? Khai báo của cậu ta sao rồi? Gã thủ vệ phụ trách cửa liền nói: - Tổ trưởng Nghiêm, tình huống không ồn. - Như thế nào lại không ổn? Nghiêm Tuấn nghe xong, nét mặt chùng xuống. - Tăng Nghị một chữ cũng không khai báo, còn đang ngủ trên ghế. Chúng tôi kêu như thế nào cũng không tỉnh dậy. Nghiêm Tuấn nghe xong thì trong bụng thầm nghĩ không đúng. Đòn sát thủ phá án của Ủy ban Kỷ luật chính là không cho ngủ. Các anh phá án, lại có công cụ hỗ trợ, không ngờ lại còn để cho người ta ngủ. Xử lý án gì kỳ vậy? Thật sự là buồn cười. Y đẩy cửa bước vào. Tất cả các bóng đèn công suất lớn trong phòng đều được bật lên, chiếu thẳng vào Tăng Nghị đang ngồi trên ghế. Nghiêm Tuấn vừa bước vào phòng đã cảm thấy một hơi nóng đập vào mặt. Ánh sáng của ngọn đèn khiến cho mắt của y không mở ra được. Bởi vì thái độ của Tăng Nghị ngày hôm qua, Nghiêm Tuấn cũng chẳng tận tình khuyên bảo gì cả, trực tiếp thực hiện thủ đoạn. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, y cảm thấy rất sừng sốt. Tăng Nghị không ngờ tựa lưng vào ghế ngủ say, miệng còn chóp chép, thoạt nhìn khá nhàn hạ. Người khác bị chiếu đèn ca đêm, da trên mặt khô nứt. Nhưng Tăng Nghị da không ngờ còn hồng ra. Hai gã nhân viên kiểm tra kỷ luật trong phòng liền đứng lên: - Tổ trưởng Nghiêm, anh mau nghĩ biện pháp đi. Hai người này chẳng những không đánh thức Tăng Nghị mà lúc này hai mắt đều đỏ bừng. Trước kia là mình bức người khác, không ngờ lúc này lại bị người khác bức lại. Nghiêm Tuấn khoát tay nói: - Các người làm việc như thế nào vậy? Trong phòng một chút phương tiện giải trí cũng không có. Buồn tẻ chán ngắt. Chuyên gia Tăng làm sao mà nói chuyện được? Mau mang cái loa đến đây. Hai nhân viên kiểm tra kỷ luật ánh mắt nhìn nhau, trong bụng thầm nói Nghiêm Tuấn lòng dạ thật ác độc, nhưng vẫn khẩn trương ra ngoài tìm một cái loa công suất lớn mang vào. Nghiêm Tuấn nhìn Tăng Nghị đang ngủ, trong bụng thầm nhủ: “Tiểu tử cậu cứ ngủ đi. Lát nữa sẽ có màn hay để xem”. Y chỉ vào cái loa: - Mau phát chút âm nhạc cho Chuyên gia Tăng thưởng thức, thư giãn tinh thần. Chỉ khi nào tinh thần và thể xác thoải mái thì lúc đó mới dễ nói chuyện. Ấn cái nút, trong phòng liền vang lên tiếng kèn Xonat, to đến long trời lở đất, nhưng Tăng Nghị vẫn ngáy như sám. - Cho thanh âm đến mức lớn nhất. Chắc chuyên gia Tăng thích náo nhiệt. Nghiêm Tuấn hô lên hai tiếng, nhưng hai người bên cạnh gần trong gang tấc nhưng vẫn không nghe thấy y nói cái gì. Cuối cùng Nghiêm Tuấn tự mình bước đến, vặn công suất đến mức lớn nhất. Lúc này lại thay đổi thủ khác. Một tiếng trống chùy vang lên, thiếu chút nữa khiến tim của Nghiêm Tuấn văng ra ngoài. Uy lực của âm thanh lúc này thật không giống như bình thường. Liên tục thay đổi mấy thủ khúc, Tăng Nghị rốt ruộc hơi tỉnh lại một chút. Nghiêm Tuấn ấn nút tắt đi, trong bụng thầm nhủ tiểu tử cậu cho dù là đầu heo thì bố mày cũng có thể đánh thức mày dậy. Giả bộ ngủ trong mắt bố mày căn bản chỉ như làm xiếc. Bố mày luôn có thủ đoạn để đối phó. - Tối hôm qua ngủ có ngon không? Nghiêm Tuấn đến trước mặt Tăng Nghị, đốt một điếu thuốc rồi chậm rãi hút. Tăng Nghị nhíu mắt một hồi rồi mới thích ứng với quang cảnh trong phòng, nhìn Nghiêm Tuấn cười nói: - Tổ trưởng Nghiêm, sao đến sớm vậy? Ăn sáng chưa? Chà, tiểu từ cậu rất biết giả bộ đấy! Nghiêm Tuấn nhả ra một ngụm khói: - Tôi ăn sáng hay chưa thì cũng không phiền cậu quan tâm. Hãy nghĩ lại vấn đề của cậu. Hôm qua suy nghĩ một đêm, đã nhớ ra cái gì hay chưa? - Tổ trưởng Nghiêm đã ăn sáng rồi, nhưng tôi còn chưa ăn. Tăng Nghị vươn người: - Có phải là nên ăn sáng xong rồi mới nói chuyện không? Nghiêm Tuấn vung tay lên, bảo người ở dưới đi chuẩn bị đồ ăn sáng: - Cậu cứ yên tâm. Ủy ban Kỷ luật chúng tôi phá án, đồ ăn tuyệt đối được cung cấp đầy đủ. Vài bữa cơm chúng tôi mời được mà. Lát nữa ăn xong thì nên khẩn trương khai báo vấn đề, sớm giải quyết. Rồi về nhà ngủ một giấc trên giường. Chỉ trong chốc lát, điểm tâm đã được bang tới. Chỉ có bánh mì nướng cứng như đá. Một chút hơi nước cũng không có. Tăng Nghị cầm lấy một cái bánh, chậm rãi bẻ ra từng miếng. Nghiêm Tuấn cố ý hỏi: - Sao rồi? Bữa ăn sáng giống Tây Âu này có hợp với khẩu vị của cậu không? - Bánh mì nướng này không tồi. Đừng nhìn nó bị cháy sém, nhưng ăn thì lại có thể hỗ trợ tiêu hóa. Trị bệnh bao tử cũng có hiệu quả. Nghiêm Tuấn vốn định chế nhạo Tăng Nghị, không nghĩ tới mình lại mất mặt trước. Tiểu tử cậu cứ nói đi, rất nhanh rồi cũng chẳng còn gì trong bao tử đầu. Ăn xong một miếng, Tăng Nghị vỗ tay nói: - No rồi, không ăn nữa. Nghiêm Tuấn cười thầm trong bụng. Đừng tưởng rằng giả bộ ngủ thì chúng tôi không có biện pháp đối phó. Về sau mỗi ngày ba bữa đều là bánh mì nướng. Hơn nữa trong này luôn chiếu bóng đèn công suất lớn. Tôi muốn nhìn xem, tiểu tử cậu còn có thể chống cự được bao lâu. Đến lúc đó muốn uống nước, nước tiểu của tôi tôi cũng chẳng cho cậu. Xem cậu còn không chịu nhận tội nữa hay không. - Ăn được chứ? Nghiêm Tuấn giả vờ gia vịt hỏi một câu: - Nếu ăn xong rồi thì hãy suy nghĩ về vấn đề của mình, rồi viết xuống đây. - Tổ trưởng Nghiêm, tôi đang u mê thì bị các người kéo đến đây, sự tình gì cũng không biết. Anh bảo tôi nên khai báo như thế nào? Tăng Nghị ngồi một chỗ, cũng không biết là ai đã nghĩ ra cái chiều như thế. Muốn ở dưới bóng đèn ăn bánh mì nướng, thật đúng không phải là chuyện dễ dàng. - Tôi nhắc nhở cậu lần nữa, hãy mau suy nghĩ lại cho kỹ. Có hay không việc cậu nhận tiền hối lộ? Có hay không việc cậu chiếu cố cho người khác trong hạng mục căn cứ bảo vệ sức khỏe? Nghiêm Tuấn lạnh lùng nhìn tăng nghị: - Về phương diện này hãy mau báo cáo rõ ràng với tổ chức. Tăng Nghị lắc đầu: - Tôi ngày hôm qua không phải đã báo cáo với Tổ trưởng Nghiêm rồi sao? Viên Văn Kiệt bảo tôi chiếu cố anh ta nhưng tôi không đồng ý. - Những tiểu tử tinh quái như cậu tôi thấy nhiều lắm. Đừng tưởng rằng như vậy là có thể lừa dối được chúng tôi. Tổ chức nếu muốn điều tra cậu, khẳng định là phải có lý do và chứng cứ đầy đủ. - Chuyên gia Tăng, tôi nghĩ cậu nên càng sớm càng tốt nói rõ sự thật. - Tổ chức đã chủ động cho cậu báo cáo vấn đề chính là muốn cho cậu một cơ hội. Tăng Nghị, cậu không nên phụ lòng của tổ chức. Kháng cự thì đối với cậu cũng không có bất luận một ưu đãi nào. Hai gã nhân viên kiểm tra kỷ luật lập tức đánh vào tâm lý Tăng Nghị tiếp. Tăng Nghị ngáp dài một cái. Tối hôm qua hắn cũng nghe giọng điệu này, nghe đến phát buồn ngủ. Cách nói này, ngay cả đứa trẻ lên ba nó cũng không tin. Đối với thủ đoạn phá án của Ủy ban Kỷ luật, Tăng Nghị đã sớm có nghe qua. Ngày hôm qua, trên đường đến đây hắn cũng nghĩ ra biện pháp để đối phó. Là một cao thủ về trung y, Tăng Nghị nếu muốn khống chế thân thể của mình thì thật là dễ dàng. Chỉ cần một kim thôi thì ngủ như chết. Đến lúc đó thẩm tra không ra vấn đề, tôi xem các người thay Viên Văn Kiệt đấu tranh anh dũng như thế nào thì xong việc. Nghiêm Tuấn lúc thì tận tình khuyên bảo, lúc thì hống hách. Nhưng chỉ một lát lại nghe tiếng ngáy của Tăng Nghị. Được, nếu tiểu tử cậu thích ngủ thì tôi cho cậu ngủ thoải mái. - Sao lại thế này? Ánh sáng trong phòng sao lại tối đi thế? Nghiêm Tuấn sắc mặt trầm xuống: - Như thế làm sao Chuyên gia Tăng có thể viết báo cáo được. Mau mang thêm hai ngọn đèn, để trong phòng sáng sủa thêm một chút. Nếu không, cậu ấy còn tưởng rằng chúng ta không trả nổi tiền điện. Hai gã nhân viên kiểm tra kỷ luật lập tức mang theo hai bóng đèn công suất lớn, chiếu thẳng vào Tăng Nghị. Rời khỏi phòng, Nghiêm Tuấn bảo người phụ trách đến: - Mau mở hệ thống lò sưởi của các người đến chỗ này cho tôi. Người phụ trách trợn tròn mắt: - Tổ trưởng Nghiêm, trong thời tiết nóng như thế này, nếu đốt hệ thống sưởi hơi thì không phải là nóng chết hay sao? Nghiêm Tuấn quát: - Bảo các người đốt thì các người cứ đốt. Nói dài dòng làm gì? Ảnh hưởng đến việc chúng tôi phá án, anh gánh vác được trách nhiệm này hay không? Người phụ trách nhà khách không còn biện pháp nào, khẩn trương mang đến lò sưởi, bắt đầu đốt lên. Trong phòng chất đầy bóng đèn công suất lớn, hệ thống lò sưởi lại đốt lên. Toàn bộ phòng giống như một cái lò nướng. Hai gã nhân viên công tác chỉ ngồi một lát, toàn thân đều đổ mồ hôi, từ trong phòng chạy ra: - Sao lại thế này? Trời nóng như thế mà lại đốt hệ thống sưởi? Nghiêm Tuấn ngồi ở một góc, dưới gốc cây đại thụ, nhàn nhã uống trà. Nghe được người ở dưới nói như vậy thì liền lên tiếng: - Thật sự là xui xẻo! Nhà khách kiểm tra hệ thống đường sưởi hơi. Chờ một chút khi chuyên gia Tăng tỉnh lại, nói cho cậu ấy biết một tiếng, bảo cậu ấy thông cảm. Đây không còn biện pháp. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết lúc này là đối phó Tăng Nghị hay là đối phó mình đây. Đừng nói là ở trong đó tám giờ, chỉ cần tám phút thôi cũng đủ nướng chín mình rồi. Tổ Kiểm tra Kỷ luật có chín người. Hiện tại, cứ cách hai mươi phút thì lại đổi một người. Người của Ủy ban Kỷ luật còn không chịu nổi, nhưng Tăng Nghị ngồi ở trong phòng kia vẫn ngủ như chết. Nếu như không nghe tiếng ngáy của hắn chắc còn tưởng rằng hắn đã chết. Kỳ quái chính là trên người hắn không hề có một chút mồ hội. Mặc dù có rất nhiều bóng đèn công suất lớn chiếu vào hắn, nhưng dùng tay sờ lại cảm giác người hắn rất lạnh lẽo. Thời gian lại trôi qua một ngày. Người của Ủy ban Kỷ luật đều sợ, chạy đi tìm Nghiêm Tuấn: - Tổ trưởng Nghiêm, như vậy cũng không phải là biện pháp. Chết người đấy. Ủy ban Kỷ luật khác với những bộ môn khác. Có năng lực hay không chính là xem anh có tra ra án hay không. Nếu cái gì cũng thẩm tra không ra, thì năng lực chính là có vấn đề. Đừng nói là đề bạt trọng dụng, rất có khả năng công tác phân công cũng không được giao. Cho nên Nghiêm Tuấn mới đưa ra độc chiêu như vậy. Nhưng thấm không ra vấn đề thì chỉ là trình độ nghiệp vụ không đủ. Nhưng khiến tính mạng của người bị bắt giam có vấn đề thì là chuyện lớn. Người của Ủy ban Kỷ luật ai cũng có gia đình, có con nhỏ. Ai cũng không muốn nhìn Tăng Nghị chết đi. Thấy Nghiêm Tuấn gây chiến như vậy thì đều có chút sợ hãi. - Chết người cái gì? Tôi thấy chuyên gia Tăng không phải đang ngủ rất thoải mái sao? Nghiêm Tuấn cắn răng, trong lòng cảm thấy cũng có chút sợ hãi, nhưng không còn biện pháp. Sự việc đã tới nước này, nếu Tăng Nghị không khai báo thì chính mình sẽ bị động. Tôi không tin tiểu tử cậu làm bằng sắt đúc bằng cương. Chín người chúng tôi chẳng lẽ thua một mình cậu? Kiên trì chính là thắng lợi. Nghiêm Tuấn trong lòng an ủi chính mình. Có lẽ chỉ vài giây nữa, cái tên Chuyên gia Tăng kia sẽ không chống đỡ được.