Lần này, không riêng gì Thiệu Hải Ba tức giận mà tổ chuyên gia có mặt trong phòng cũng đều tức giận. Chưa bao giờ thấy qua hạng người như vậy. Mạng của người phương tây là mạng, còn người khác chẳng lẽ không phải là mạng sao? Dựa vào cái gì mà bắt người ta phải ngưng sử dụng thiết bị. Chỉ có điều mọi người chỉ tức giận trong lòng chứ không biểu hiện ra bên ngoài.
Ngay chính cả chuyên gia của nước Mỹ cũng có chút kinh ngạc. Thật sự không thể tưởng tượng được lại có người nói ra những lời như vậy.
Thiệu Hải Ba cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến đối phương. Y tiếp nhận bệnh án chẩn đoán của tổ trưởng, lập tức chỉ bảo người dựa theo liều thuốc đã ghi mà chuẩn bị.
Cô gái thấy Thiệu Hải Ba không phản ứng chính mình thì càng thêm tức giận quát:
- Thiệu Hải Ba, tôi cảnh cáo anh. David là người nước ngoài quan trọng. Sinh mạng của anh ấy cao hơn hết thảy những sinh mạng khác. Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì không may, anh sẽ phải trả giá đấy. Còn những người này nữa.
Cô gái chỉ vào các chuyên gia có mặt trong phòng.
Nhóm chuyên gia có điểm không được tự nhiên. Lai lịch của David bọn họ đã rõ ràng. Đừng nói là chính mình không thể trêu vào, mà ngay cả bộ Y tế cũng không thể trêu vào.
Tổ trưởng bước đến trước mặt Thiệu Hải Ba nói:
- Viện trưởng Thiệu, nếu không cậu hãy đến gặp người nhà của hai bệnh nhân kia thương lượng một chút?
Ý tứ của tổ trưởng rất minh bạch. Bình thường người bị suy thận nặng chỉ có thể kéo dài một khoảng thời gian, cũng rất khó chữa khỏi. Cuối cùng khẳng định là về với tổ tiên thôi. Không bằng khiến cho David xuất ra một số tiền, mua sự ưu tiên sử dụng thiết bị.
Thiệu Hải Ba kiên quyết cự tuyệt:
- Là thầy thuốc, chúng ta đối với sinh mạng của một người bệnh đều phải chịu trách nhiệm. Là viện trưởng, tôi lại càng phải chịu trách nhiệm nhiều hơn.
Tuy nói là suy thận rất khó trị, nhưng không phải là không có cơ hội chữa khỏi. Nếu hiện tại đình chỉ việc chạy thận nhân tạo thì khẳng định là lập tức tử vong ngay.
Tổ trưởng thầm nghĩ Thiệu Hải Ba này cũng là con lừa bướng bỉnh. Đành phải lắc đầu đứng một bên.
Cô gái thấy lời của mình không có hiệu quả liền uy hiếp nói:
- Tôi muốn gọi điện thoại cho Giám đốc sở của các người, bảo ông ta lập tức đuổi việc anh. Tôi còn muốn gọi điện thoại cho Bộ trưởng bộ Y tế các người, cắt ngay hết thảy viện trợ và hợp tác với Trung Quốc. Nếu David xảy ra chuyện không may, tổ chuyên gia các người nên cầu nguyện đi. Cho các người biết hậu quả của việc coi thường sinh mạng người ngoại quốc.
Thiệu Hải Ba duỗi tay ra:
- Nếu muốn thì xin cứ tự nhiên, nhưng chỉ cần tôi còn là viện trưởng thì sẽ đối xử công bằng đối với từng hạng người.
- Được, anh cứ chờ đó!
Cô gái chỉ vào Thiệu Hải Ba, vô cùng kiêu ngạo nói với trợ lý của David:
- Còn đứng ở đó làm gì. Lập tức liên hệ với Giám đốc sở cho tôi.
Thiệu Hải Ba không thèm quan tâm đến những hạng người này. Lúc này điện thoại của y đột nhiên vang lên, vừa thấy là Tăng Nghị, Thiệu Hải Ba lộ ra thần sắc vui mừng. Nói không chừng Tăng Nghị sẽ có biện pháp nào đó. Y nói:
- Tôi xuống dưới lầu đón một vị chuyên gia. Là chuyên gia của Cục bảo vệ sức khỏe tinh Nam Giang chúng tôi, cũng là chuyên gia đặc biệt mà bệnh viện Nhân dân tỉnh chúng tôi mời đến.
Tổ chuyên gia cũng không ngăn trở. Tuy nhiên, cho dù có chuyên gia nào đến thì chỉ sợ cũng cần đến thiết bị chạy thân. Không bột đố gột nên hồ.
Một lát sau, Thiệu Hải Ba bước vào. Đi theo là Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm, còn có người dẫn đường kia nữa.
Vị lão chuyên gia nhìn thấy Tăng Nghị, đầu tiên là sửng sốt, theo sau là có chút kích động. Đây không phải là thiếu niên thần kỳ năm đó sao? Lão chuyên gia cả đời trị rắn cắn, tự nhận trong lĩnh vực này không có người nào theo kịp. Nhưng khi gặp Tăng Nghị đang dạo chơi tứ phương thì mới biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cho nên ấn tượng rất khắc sâu. Đời này cũng không quên được bộ dạng của Tăng Nghị.
Lão chuyên gia tiến lên một bước, chào hỏi Tăng Nghị:
- Tăng….
- Giỏi nhỉ, anh còn dám tới nơi này sao?
Cô gái lúc này trừng mắt nhìn Tăng Nghị, quát to:
- Tôi nói cho anh biết, anh hiện tại có muốn đến xin lỗi David thì cũng muộn rồi. Tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá cho hành vị chậm trễ trong việc chữa trị của anh ngày hôm qua.
Tăng Nghị cau mày, trong lòng vô cùng tức giận. Đây quả thật là một con chó điên, thật muốn tiêm cho cô ta một vắc xin phòng bệnh chó dại.
Long Mỹ Tâm hai tay chống nạnh, nhíu mày nói:
- Ai cho cô vào phòng bệnh này? Ngoài cửa có tấm bảng không được ồn ào, bộ không biết chữ à?
Cô gái kia chỉ vào Tăng Nghị nói:
- Anh!
Sau đó chỉ vào Thiệu Hải Ba:
- Còn có anh. Hai người tuyệt đối sẽ chấm dứt công việc của mình. Tôi sẽ cho các người ngồi tù.
Hừ! Long Mỹ Tâm cười lạnh một tiếng:
- Chuyện của Trung Quốc chúng tôi còn chưa tới phiên một đứa con lai như cô nói chuyện đâu. Tuy nhiên, cô nếu còn dám rống họng lên một tiếng nữa, tôi thật ra có thể cam đoan cô lập tức bị cảnh sát lôi ra ngoài.
Cô gái kia tức đến không nói ra lời. Nhưng thật ra cô ta đã nhìn ra được Long Mỹ Tâm có lai lịch rất sâu.
- Tôi nói lần nữa cho cô biết.
Long Mỹ Tâm nhìn cô gái:
- Cho dù David kia của cô có chết đi thì tuyệt sẽ không có một ai vì thế mà phải trả giá.
Lúc này, David đang nằm trên giường bệnh liền giãy dụa. Bởi vì anh ta đã nhìn thấy người dẫn đường lúc này không ngờ ngay cả một cọng tóc cũng không hao tổn gì, xuất hiện ngay trước mặt mình. Tại sao lại như vậy? Thầy thuốc có nói rất rõ ràng, cho dù có cứu trị đúng lúc, muốn nọc rắn hoàn toàn giải trì thì nhanh lắm cũng phải mất một tuần.
Tăng Nghị đến bên giường của người ngoại quốc hỏi:
- Có quen với anh ta không?
Người nước ngoài lập tức gật đầu, tỏ vẻ rất quen biết.
- Tôi đã thấy rất nhiều sói mắt trắng nhưng còn chưa từng thấy qua loại người như anh vậy.
Tăng Nghị sắc mặt rất lạnh nói:
- Chính anh bị rắn cắn, có người khiêng anh xuống núi, có xe đưa đên bệnh viện. Hện tại trong bệnh viện này có rất nhiều chuyên gia bởi vì bệnh của anh mà phải chạy tới đây. Còn người dẫn đường này ngày hôm qua, vì bắt con rắn cho anh tiện việc trị thương mà bị rắn cắn. Tôi muốn hỏi anh một câu, anh nằm trong bệnh viện lâu như vậy, có từng nhớ qua người dẫn đường này chết hay sống không?
Người nước ngoài lập tức lộ ra thần sắc xấu hổ. Lời nói của Tăng Nghị khiến anh ta cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh ta hiện tại chỉ quan tâm đến việc chân của mình có được bảo vệ hay không, quả thật không nghĩ tới người dẫn đường còn sống hay chết.
- Sớm biết như thế này thì ngày hôm qua nên cho anh chết trên núi.
Người dẫn đường oán hận nói:
- Mạng của anh thì là mạng, còn mạng của tôi thì không phải sao?
Người nước ngoài lập tức nói:
- Rất xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi.
- David, anh không cần phải mắc mưu.
Cô gái kia lại bước ra, chỉ vào người dẫn đường nói:
- Người Trung Quốc rất giảo hoạt. Bị cùng một con rắn cắn, tại sao anh thì bị thương nghiêm trọng như vậy, còn anh ta thì một chút hư tổn cũng đều không có? Là bọn họ dùng huyết thanh kháng độc ưu tiên cấp cho người trong nhà dùng. Sau đó cho anh đến Vinh Thành trị liệu. Anh xem bộ dạng của anh hiện tại đều là do bọn họ gây nên.
- Tôi phỉ nhổ vào bọn họ.
Cô gái kia gào lên:
- Bọn họ đã sử dụng hết huyết thanh rồi.
- Hãy xem tố chất của bọn họ.
Cô gái chỉ vào người dẫn đường:
- Đây chính là thái độ bọn họ đối đãi với người ngoại quốc đấy.
Người dẫn đường là người thô lỗ. Khi nói chuyện khẳng định là không được lịch sự rồi. Anh ta chửi thề một tiếng, rồi sau lưng lôi ra một cái túi da nói:
- Bố hiện tại cho cô thấy rốt cuộc bố có sử dụng huyết thanh hay không nhé.
Nói xong, liền hướng mặt đất ném xuống. Chỉ thấy bên trong lòi ra một con rắn hổ mang. Nhìn thấy nhiều người, con rắn có chút sợ hãi, oạch một tiếng phóng lên góc tường bò lên trên.
- Á!
Trong phòng lập tức vang lên tiếng thét chói tai. Là của Long Mỹ Tâm và cô gái kia. Con gái thì thường hay sợ rắn hay các loài bò sát nào đó.
Những người khác thì không sao. Tất cả đều là chuyên gia trị rắn cắn. Nếu còn sợ rắn thì chẳng phải khiến người khác cười chê sao.
Người dẫn đường tay áo lộ ra, vỗ vỗ hai tiếng, nói với cô gái:
- Bố sẽ cho con rắn cắn một cái. Xem bố có dùng huyết thanh không nhé.
Tăng Nghị đè lại người dẫn đường:
- Không đáng phải làm như vậy? Chúng ta không tất yếu phải chứng minh cho cô ta xem.
Trước khi đi, người dẫn đường nói mình phải chuẩn bị một chút. Tăng Nghị liền thấy anh ta bước vào trong thôn, sau đó đem ra một cái thùng nhỏ. Sau khi xuống xe thì từ bên trong thùng lấy ra một cái túi da, chậm rãi đi theo đằng sau. Tăng Nghị cũng không biết rằng bên trong chính là rắn hổ mang.
- Anh có thử thì cũng vô dụng.
Cô gái lúc này tỉnh táo lại:
- Ai biết trước có phải hay không anh đã tiêm thuốc kháng độc trước rồi. Muốn lừa tôi à, không dễ dàng như vậy đâu.
Người dẫn đường sửng sốt. Anh ta thật không ngờ ả đàn bà này những lời như thế mà cũng nói được.
- Như thế nào, muốn biểu diễn dùng đá tảng đập ngực à?
Cô gái chỉ vào người dẫn đường:
- Tôi nói cho anh biết, vô dụng thôi. Người Trung Quốc các người thích nhất là đùa giỡn như vậy. Vì muốn tôi không truy cứu trách nhiệm, các người liền sử dụng loại hạ chiêu này. Thật sự là vô liêm sỉ.
Cô gái rít gào lên.
Người dẫn đường nắm đấm chặt lại. Hiện tại bảo rắn cắn cũng không được, mà không cắn cũng không được. Chỉ hận không thể một quyền đánh chết ả đàn bà này.
- Anh hôm nay rắn có cắn chết thì chúng tôi cũng sẽ không tin.