- Phỏng đoán là hoạt động chủ quan. Khi nhìn thấy mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây thì cho rằng trái đất chuyển động từ đông sang tây. Nhưng lại có rất nhiều người cho rằng, trái đất xoay xung quanh mặt trời. Cho nên, một ngàn cá nhân học Trung y thì sẽ cho ra một ngàn lý luận khác nhau. Đây chính là nguyên nhân mà Trung y rất khó bồi dưỡng. Từ xưa đến nay, Trung y phát triển ra những trường phái thành thục cũng phải có đến mấy chục cái. Còn những loại chưa chắc đã hiểu rõ hết mà phải dựa vào sách thuốc Trung y để chữa bệnh thì lại nhiều đếm không xuể.
- Có lý!
Địch lão lại lộ ra một thần sắc trầm tư:
- Lão tú tài, anh hãy nói tiếp đi.
- Tây y tuy rằng rất khó xưng là ngành học độc lập, bởi vì nó là dùng những lý luận chữa bệnh rất ít là từ thầy thuốc sáng lập, mà là từ giải phẫu học, sinh vật học, vật lý học, hóa học… Những công trình học này đều dựa trên những chuyên gia ngành học cơ sở sáng lập. Các loại thuốc tây y và thiết bị kiểm tra đo lường cũng không phải do thầy thuốc phát minh.
Thang Tu Quyền nhìn Địch lão:
- Nhưng hiện tại, thanh thiếu niên nhận nền giáo dục đại chúng chính là những ngành học tri thức cơ sở này. Trước khi tiếp nhận nền giáo dục của một tây y thì bọn họ đối với cơ sở lý luận Tây y đã có hiểu biết nhất định. Sau này trải qua nghiên cứu bồi dưỡng, bọn họ từ đó đã có thể trở thành một bác sĩ.
Địch lão cười, hóa ra Trung y thua là ở điểm bắt đầu.
- Rốt cuộc, là phần tử tri thức, nói mấy câu đã có thể giúp tôi hiểu được vì sao Trung y lại khó bồi dưỡng hơn so với Tây y.
- Nói như vậy, người tiếp nhận ngành học giáo dục cơ sở này sẽ dưỡng thành phương thức suy nghĩ có tính khoa học. Nếu đi học Trung y thì liền trở nên khó tiếp nhận. Cho nên, hiện tại những trường đại học Trung y bồi dưỡng ra nhiều thầy thuốc Trung y, nhưng phần lớn cũng phải dựa trên xét nghiệm Tây y rồi mới kê phương thuốc được.
Thang Tu Quyền nói tiếp:
- Trung y hiện tại đánh không lại Tây y. Ngoại trừ những nhân tài thật sự không có thì còn có một nguyên nhân khác. Trung y đến nay vẫn chưa có một hệ thống tri thức cơ sở tiêu chuẩn. Học giả khó mà học được, còn người dùng thì lại khó dùng. Muốn tiến hành tu chỉnh hệ thống cơ sở tri thức của anh, anh đều không có chỗ để xuống tay. Đây chính là trở ngại cản trở Trung y phát triển. Nhưng Tây y thì không giống với. Kết cấu tri thức cẩn thận, nghiêm túc, người tiếp nhận cũng tiện, mà người sửa chữa cũng tiện. Tôi đem loại khác biệt này tổng kết lại một câu: Trung y là hệ thống kinh nghiệm, Tây y là hệ thống tri thức. Kinh nghiệm thì khó có thể kế thừa. Hiểu rõ tri thức thì dễ dàng kế thừa hơn.
- Vậy thì Trung – Tây y cái nào giỏi hơn?
Địch lão lại hỏi.
Thang Tu Quyền lắc đầu:
- Rất khó nói, cái nào cũng có ưu điểm của mình. Đến bệnh viện giống như ngồi công đường xử án. Anh sẽ cảm thấy Trung y không đúng tý nào. Đụng tới tiểu tử như Tăng Nghị thì lại cảm thấy trung y rất thần kỳ.
Địch lão cười ha hả. Những lời này thật ra không sai chút nào. Tăng Nghị tiểu tử này trên người quả thật có chút thần kỳ. Nhìn qua khí sắc liền biết được chân tướng của bệnh tình. Đây chính là bất luận một dụng cụ tiên tiến nào cũng chưa chắc làm được.
- Anh nói lên quan điểm này, Tăng Nghị có đồng ý không?
Thang Tu Quyền cười nói:
- Có cái ủng hộ, nhưng có cái không.
Đang nói thì từ xa truyền đến động cơ ô tô. Chiếc ô tô của Tăng Nghị đậu trước cửa biệt thự Thang Tu Quyền. Hắn đang cùng Long Mỹ Tâm bước xuống xe.
- Không phải là đang chơi cờ sao?
Tăng Nghị cười hỏi.
Địch lão cùng với Tăng Nghị đánh rất nhiều ván, thắng ít thua nhiều. Sau khi biết rõ sự thật, ông ta ý định tìm Tăng Nghị để gỡ gạc cũng yếu đi rất nhiều:
- Bỏ đi mấy ngày, người bệnh cũng không quản. Công vụ của huyện cũng không quản. Tôi nhất định phải nói với Chủ tịch huyện của cậu, nhất định khai trừ cậu.
- Ông nội, ông đây chính là oan uổng cho tụi cháu rồi.
Long Mỹ Tâm cười bước lên phía trước:
- Chúng cháu đi là để tranh thủ hạng mục lớn cho huyện Nam Vân.
Mấy ngày nay Tăng Nghị đi làm cái gì thì Trương Kiệt Hùng đã sớm báo cáo cho Địch lão rồi. Địch lão hiểu rõ sự thật trong lòng, nhưng khi thấy Long Mỹ Tâm bảo vệ cho Tăng Nghị như vậy thì ông trong lòng cảm thấy vui vẻ:
- Ông không phải là Chủ tịch huyện, cháu sốt ruột cho cậu ta làm gì?
Long Mỹ Tâm đỏ mặt lên, oán trách nhìn. Sau đó quay mặt đi chỗ khác, cho là mình chưa nói cái gì.
Trong cái lồng chim treo dưới mái hiên, Thang Tu Quyền vẫn chưa nghe thấy tiếng chim kêu, nhưng lúc này lại kêu lên hai tiếng.
Tăng Nghị tò mò đi đến nói:
- Mới không gặp hai ngày, con chim này như thế nào lại biết ca hát chứ?
Thang Tu Quyền lên tiếng:
- Địch lão là người luyện chim lành nghề, mở cổ họng giùm cho con chim này. Nó đang học hát đấy.
- Kỳ quái, kỳ quái.
Tăng Nghị nhìn chằm chằm vào con chim, buồn bực nói:
- Tôi đã nuôi hơn nửa năm, nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng cũng không khiến nó hót được.
Địch lão cười ha hả:
- Luận cờ vua, cậu với tôi còn miễn cưỡng xem như tám lạng nửa cân. Nhưng luận về nuôi chim thì tôi có thể chấp cậu tám con phố.
Trương Kiệt Hùng ở một bên cố gắng nhịn cười. Cờ vua thì mặc kệ, nay lại chuyển thành nuôi chim. Địch lão từ sau khi đến Trường Ninh Sơn này thì chuyện thú vị ngày càng nhiều. So với lúc còn ở thủ đô thì mạnh hơn. Ở thủ đô, ông mỗi ngày chỉ biết nói chuyện với chim, chơi với chim thì một chút lạc thú cũng không có. Hơn nữa bệnh tình của Địch Hạo Huy đã khiến cho Địch lão hơn một năm qua không có được gương mặt tươi cười. Người nào nhìn mặt của ông cũng đều muốn tránh xa. Dáng vẻ không giống như hiện tại. Địch lão cả ngày tâm trạng vui vẻ. Tiếng cười không ngừng. Khi muốn đánh cờ thì tìm Thang Tu Quyền. So về nuôi chim thì lại ức hiếp Tăng Nghị.
Tăng Nghị vươn ngón tay cái:
- Đúng là gừng càng già càng cay.
Địch lão cười sảng khoái:
- Khi nào tâm trạng của tôi vui thì tôi sẽ dạy cậu hai chiêu.
Long Mỹ Tâm lúc này như có như không nói:
- Ông nội, tâm trạng hiện nay của ông không tốt sao?
Địch lão lập tức thổi râu trừng mắt. Con bé kia thật sự là ương bướng. Khó khăn lắm mới có được một cơ hội, còn không cho ông khoe khoang một chút sao? Ông nói:
- Con bé kia, cánh tay khuỷa tay cũng dài quá nhỉ?
Tất cả mọi người đều cười to, khiến cho Long Mỹ Tâm ngượng ngùng, dậm chân bỏ đi.
Tăng Nghị cầm lấy ấm trà trên bàn, rót cho mình một tách. Đang muốn uống thì điện thoại vang lên. Là Chánh văn phòng Lưu Cường của phòng Xúc tiến đầu tư. Tăng Nghị liền nghe máy:
- Chánh văn phòng Lưu, có chuyện gì vậy?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Lục Nguyên:
- Trưởng phòng, đã xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.
Tăng Nghị đặt tách trà xuống hỏi.
- Công trường thi công nhà khách Bạch Vân tại đường phía nam xảy ra sự cố. Giàn giáo sập, bị thương mấy công nhân.
Lưu Cường khẩn trương nói.
- Hiện tại tình huống như thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
- Công nhân bị thương đã được đưa đến bệnh viện. Tình huống vẫn còn chưa biết.
- Tôi lập tức sang đó ngay.
Tăng Nghị nói xong liền cúp điện thoại, vội vàng nói hai câu với Địch lão và Thang Tu Quyền rồi lái ô tô xuống núi.
- So với Chủ tịch huyện thì còn bận hơn.
Địch lão nhẹ nhàng mỉm cười hai tiếng.
Nhà khách Bạch Vân là hàng mục mà phòng Xúc tiến đầu tư đưa tới năm ngoái. Muốn ở đường cái phía nam huyện Nam Vân xây dựng một khách sạn bảy tầng cấp bậc bốn sao.
Tăng Nghị khi tới hiện trường thì liền thấy giàn giáo, ống tuýp và bàn đạp lộn xộn. Những người thuộc bộ môn có liên quan cùng với điều tra viên của phòng Giám sát an toàn đã tới tiến hành điều tra. Dương Phúc Tinh đang làm việc với những người này, báo cáo tình huống lúc đó.
Nhìn thấy Tăng Nghị, Dương Phúc Tinh vẻ mặt đau khổ, kể lể nói:
- Trưởng phòng Tăng, tôi thật sự là tiêu rồi.
- Hiện tại nói những lời này có ích gì.
Tăng Nghị mặt bình tĩnh nói:
- Có người chết hay không?
- Có năm người bị thương, đã được đưa tới bệnh viện. Không có ai chết cả.
Dương Phúc Tinh rầu rĩ nói.
- Tôi đã sớm nói với ông rồi, nhất định phải chú ý đến vấn đề an toàn. Ông đã nhiều năm làm công trình như vậy, chẳng lẽ không rõ ràng tầm quan trọng của an toàn sao?
Dương Phúc Tinh vẻ mặt đau khổ nói
- Hôm nay việc này là bất ngờ. Chúng tôi vừa mới lắp một giàn dáo mới. Còn chưa kịp cố định thì một trận gió to thổi qua khiến cái giàn giáo bị đổ xuống.
- Vì sao không làm biện pháp dự phòng?
Tăng Nghị hỏi.
- Chúng tôi là nghiêm khắc dựa theo điều lệ thao tác mà tiến hành thi công. Nhưng ai cũng không tưởng tượng được ở đâu lại xuất hiện một cơn gió lớn đến như vậy.
Dương Phúc Tinh cảm thấy rất oan uổng:
- Thật sự là xui xẻo mà!
Ở huyện, gần như tất cả những công trình lớn nhỏ đều do Tăng Nghị phụ trách giao tiếp với các bộ môn ở huyện. Người phụ trách điều tra sự cố cũng nhận ra Tăng Nghị. Y đi tới:
- Trưởng phòng Tăng, chúng tôi đã điều tra được. hôm nay tình huống quả thật là đặc biệt. Lúc ấy có một cơn gió lớn. Anh xem, ngay cả biển quảng cáo đối diện cũng bị thổi ngã.
Tăng Nghị giương mắt nhìn một chút, phát hiện biển quảng cáo của mái nhà đối diện quả thật là bị gió thổi bay. Nhưng hắn vẫn nói:
- Bình thường luôn nhấn mạnh an toàn trong sản xuất chính là vì phòng ngừa những phát sinh không ngờ. Hiện tại giàn giáo sụp, lại có người bị thương, đã nói lên công tác an toàn vẫn chưa được làm tốt.
Dương Phúc Tinh biết Tăng Nghị bình thường rất coi trọng an toàn. Phát sinh sự cố ngày hôm nay, ông ta chỉ có thể nói mình xui xẻo. Ông nói:
- Trưởng phòng Tăng, tôi đã cho ngừng tất cả các công trình. Tiến hành công tác tự kiểm tra an toàn. Lần này toàn bộ tiền thuốc men của công nhân bị thương sẽ do tôi phụ trách.
- Đây vốn là nên do ông phụ trách.
Tăng Nghị quát lên. Hắn bình thường nói nhiều nhất chính là phương diện an toàn. Hắn yên tâm nhất cũng là đội công trình của Dương Phúc Tinh. Nhưng không nghĩ tới chính công trình của Dương Phúc Tinh mới bị sự cố. Điều này làm cho hắn có chút căm tức.