Dương Phúc Tinh cũng có chút hiểu được mình phụ tín nhiệm của Tăng Nghị. Tăng Nghị tin tưởng ông mới giao cho ông các công trình để làm. Nhưng chính mình lại gây tai họa cho người ta. Nếu lúc ấy có thể xuyên qua thêm mấy cái dây thừng thì sự cố này có thể tránh được. Dương Phúc Tinh lên tiếng:
- Trưởng phòng Tăng, khi trở về, tôi sẽ làm ra một chương trình, nhất định sẽ làm cho phương diện an toàn được đề cao đúng chỗ. Mỗi một chi tiết đều phải suy xét toàn diện, tránh cho về sau không phát sinh chuyện như vầy nữa.
- Nếu có lần sau, thì tôi là người đầu tiên đuổi ông ra khỏi Nam Vân này đấy.
Tăng Nghị nói xong câu này thì ngồi ô tô rời khỏi, đến bệnh viện xem qua những công nhân bị thương.
Dương Phúc Tinh vẻ mặt nhăn nhó, xem ra Tăng Nghị là thật sự tức giận. Đây là thần tài của mình, đắc tội không nổi. Xem ra về sau về phương diện an toàn còn phải tốn công sức nhiều hơn.
Người của phòng Giám sát an toàn bên cạnh cũng lắc đầu, thở dài:
- Lão Dương, sự cố đã xảy ra rồi. Vẫn nên giải quyết tốt hậu quả thôi.
Dương Phúc Tinh gật đầu:
- Thì biết phải làm sao bây giờ?
- Trước cho ngừng lại hết, sau khi kiểm tra an toàn xong, đủ tiêu chuẩn, ông sẽ làm trở lại. Việc bồi thường cho các công nhân bị thương, ông cũng nên làm cho tốt.
Người của phòng Giám sát an toàn xuất ra thư thông báo xử lý sự cố, trực tiếp đưa cho Dương Phúc Tinh:
- Ngoài ra, tiền đóng phạt an toàn sản xuất cũng phải tăng lên.
Dương Phúc Tinh tiếp nhận thư thông báo xử lý, nói:
- Vâng, tôi biết rồi.
Sau đó lại thở dài một tiếng, thầm nghĩ thật là xui xẻo. Gió sớm không thổi, muộn không thổi, lại cố tình thổi đúng lúc mình dựng giàn dáo lên chứ. Thật sự là đen đủi mà.
Tăng Nghị đến bệnh viện thăm các công nhân bị thương. Cũng may giàn giáo là từ từ sập xuống, nên lực nện xuống cũng không lớn. Những người công nhân này bị thương cũng không nghiêm trọng. Chỉ cần dưỡng thương hai tháng là được.
Rời khỏi bệnh viện, hắn lại đến UBND huyện, đem tình huống của việc xây dựng trường đại học Y báo cáo lại cho Tương Trung Nhạc và Khang Đức Lai. Hiện tại, bệnh tình của David đã có chiều hướng chuyển biến tốt đẹp. Tiếu Đăng đã liên lạc với Tăng Nghị ở Vinh Thành, tỏ vẻ hiệp nghị quyên góp xây dựng trường đại học Y có thể có hiệu lực. Tăng Nghị ở lại Vinh Thành chính là vì tin tức này.
- Ở lại Vinh Thành?
Khang Đức Lai bóp tàn thuốc:
- Đây chỉ là ý định của sở, vẫn chưa phải là quyết định cuối cùng?
- Cơ bản đã được định rồi.
Tăng Nghị nói:
- Trường đại học Y được đặt tên là trường đại học Y Nam Vân. Sau khi xây dựng xong, trường đại học sẽ có một danh ngạch đặc biệt cho huyện Nam Vân trong vấn đề chiêu sinh. Ngoại trừ chỉ tiêu theo kế hoạch thì còn có thể cho thêm năm mươi danh ngạch nữa.
Khang Đức Lai cau mày. Ông ta không có hứng thú nghe những ưu đãi đó, thầm nghĩ việc này hiện tại đã phiền toái rồi. Ở thành phố cũng có ý định đem trường đại học về xây dựng ở thành phố Long Sơn. Huyện Nam Vân cũng là một bộ phận của thành phố Long Sơn. Mặc kệ ngụ lại ở thành phố hay là Nam Vân thì thành phố cao lắm là mất hứng và cao hứng thôi. Nhưng nếu ở lại Vinh Thành, ở thành phố sẽ nhìn huyện Nam Vân như thế nào. Đây hoàn toàn chính là vô tổ chức.
- Tiểu Tăng, có chuyện này tôi quên thông báo cho cậu. Ở thành phố mấy ngày hôm trước đã phái Phó chủ tịch thành phố Yến xuống đây một chuyến.
Khang Đức Lai nhìn Tăng Nghị:
- Ở thành phố cũng cho rằng điều kiện để thành lập trường đại học y ở huyện Nam Vân là có hạn.
Tăng Nghị cau mày, liền ý thức được sự tình phức tạp. Hắn trước đây không có suy xét thành phố sẽ nhúng tay vào. Nếu lúc này hạng mục được ký ở Vinh Thành, thì thành phố cũng sẽ không thể nói gì hơn. Nhưng nếu ký ở Nam Vân, mà lại được xây dựng ở Vinh Thành thì thành phố không nghĩ gì mới là lạ. Bất luận một vị lãnh đạo nào cũng không cho phép loại chuyện này phát sinh. Huyện Nam Vân rốt cuộc là do thành phố Long Sơn lãnh đạo hay là Vinh Thành lãnh đạo?
Tương Trung Nhạc hít một ngụm khói. Lúc ký hiệp nghị, ai cũng vô cùng cao hứng, ai có thể nghĩ đến sẽ có khúc chiết đằng sau. Sớm biết như thế thì hiệp nghị này sẽ không ký. Y nói:
- Việc đã đến nước này, tôi nghĩ có thể suy xét đem trường đại học Y thay đổi tên là trường đại học Y Long Sơn, do thành phố và tỉnh cùng nhau xây dựng.
Khang Đức Lai thầm nghĩ điều này có thể được sao? Ở thành phố và tỉnh cùng nhau xây dựng, ở thành phố bỏ tiền, kết quả trường lại được xây dựng ở nơi khác. Khi đó mặt mũi toàn bộ bị mất hết. Ở thành phố như thế nào lại đồng ý chứ?
Tăng Nghị suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ở thành phố muốn xây dựng trường đại học y, tất nhiên là phải làm tờ trình xin lên tỉnh rồi. Tôi thấy việc này chúng ta không cần làm, liền giao cho tỉnh phối hợp đi.
Khang Đức Lai nghĩ cũng không còn biện pháp nào. Huyện Nam Vân ai cũng không ủng hộ, nhưng cũng không ai phản đối. Vậy thì để cho tỉnh và thành phố tự động lên tòa án thôi. Dù sao, mặc kệ cùng thành phố tranh hay là với tỉnh thì huyện Nam Vân cũng không có phần thắng. Hiện tại ở tỉnh và thành phố đều muốn nhúng tay. Hạng mục này nên sớm cho ra ngoài thì hơn.
Hiểu được điều này, Khang Đức Lai cũng không cân nhắc nữa. Ông ta nói:
- Tôi nghe nói hôm nay nhà khách Bạch Vân xảy ra sự cố?
Tương Trung Nhạc lên tiếng:
- Chuyện này đã điều tra xong. Ở huyện trước mắt cũng đã hạ thông báo, yêu cầu tất cả các công trình đang thi công, lập tức đình công, tiến hành kiểm tra an toàn.
Khang Đức Lai trầm giọng nói:
- Hiện tại công trình của huyện rất nhiều, xác suất xảy ra sự cố an toàn cũng rất lớn. Tôi thấy nên tất yếu thành lập một văn phòng kiểm tra giám sát an toàn.
Tương Trung Nhạc gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- An toàn là một vấn đề lớn. Tôi thấy chuyện này nên do Bí thư Khang dẫn đầu, nêu ra ý kiến coi trọng vấn đề an toàn. Tôi sẽ làm trợ thủ cho ngài.
Thành phố Long Sơn. Chủ tịch thành phố Diêu Tuấn Minh đang ngồi phê văn kiện. Thư ký nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi tiến vào, đặt mấy xấp tài liệu mới tới lên trên bàn làm việc. Diêu Tuấn Minh liền nhìn một phần, thấy ở trên là tài liệu gửi lên sở Y tế, thì thuận tay cầm lên. Tuy nhiên, sau khi xem qua ý kiến phúc đáp bên trong, sắc mặt của ông liền chìm xuống. Khang Đức Lai này rốt cuộc muốn làm gì?
Diêu Tuấn Minh cầm ý kiến phúc đáp của sở Y tế vào văn phòng của Bí thư Thành ủy Trần Quốc Khánh:
- Bí thư Trần, tờ trình của chúng ta lên sở Y tế đã có ý kiến phúc đáp rồi.
Nói xong, liền đặt ý kiến phúc đáp của tỉnh lên trên bàn làm việc của Trần Quốc Khánh.
Trần Quốc Khánh đối với chuyện này rất quan tâm nên khoát tay nói:
- Tuấn Minh ngồi đi.
Sau đó liền cầm bản ý kiến phúc đáp lên xem.
Bản ý kiến phúc đáp có đến mấy trăm chữ. Đại khái là nói rằng, bởi vì người Mỹ quyên góp xây dựng trường đại học Y Nam Vân có ý nghĩa rất quan trọng. Trải qua thận trọng suy xét, ở tỉnh đối với hạng mục này quyết định tiến hành an bài toàn diện, đối với tài nguyên khám chữa bệnh ở thành phố Long Sơn một lần nữa đánh giá và phối trí. Cho nên lúc này tạm thời không chấp nhận tờ trình của thành phố Long Sơn.
Trần Quốc Khánh sắc mặt liền chìm xuống. Trong tờ trình thành phố Long Sơn đưa lên không có nói đến việc người Mỹ quyên góp tiền xây dựng, càng không có nói đến huyện Nam Vân. Ở tỉnh vì sao lại phê xuống ý kiến phúc đáp như vậy? Đây khẳng định là có người đã báo lên tỉnh.
- Bí thư Trần, nếu không thì tôi gọi điện thoại, trước tìm hiểu rõ ràng tình huống ở huyện Nam Vân rồi nói sau?
Diêu Tuấn Minh lúc này là cả một bụng tức. Việc này rõ ràng là huyện Nam Vân đảo quỷ. Ông đã sớm nghe nói huyện Nam Vân vì muốn cho việc xây dựng trường Đại học Y ngụ lại ở Nam Vân nên đã phái người đến tỉnh hoạt động. Kết quả lại chính là lợn lành thành lợn què, bị tỉnh cướp mất.
Dựa theo tính toán của Diêu Tuấn Minh, ở thành phố đánh tiếng xin trước, vì thành phố Long Sơn tranh thủ thiết lập danh ngạch xây dựng trường đại học Y. Một chỗ thì không có khả năng xây dựng hai trường đại học Y, ở thành phố làm áp lực khiến huyện Nam Vân đem hạng mục này nhập vào thành phố. Như vậy, liền thuận lợi tiếp quản hạng mục của huyện Nam Vân, còn có thể được đầu tư và những điều kiện ưu đãi của người Mỹ.
Quan trọng nhất là, nếu trường đại học này được xây dựng tại thành phố, ngoại trừ những thành tích có thể nhìn thấy được thì thành phố còn có thể tranh thủ rất nhiều biên chế nhân viên cấp sở, cấp cục, đem người của mình an bài vào.
Cấp bậc trong giáo dục rất cao. Hiệu trưởng trường đại học ít nhất đều là cấp Phó giám đốc sở. Yến Trị Đạo trước kia tuy chỉ là một giáo viên dạt học, nhưng cấp bậc bày ra rất cao, thẳng tiến lên Phó chủ tịch thành phố. So với người bình thường thì cao hơn rất nhiều. Có thể nói, đây là đường tắt để mình được mạ vàng.
Hiện tại, ở tỉnh lại trù tính an bài khác. Nói cách khác, trường đại học này cũng là trường đại học của tỉnh, đối với thành phố chẳng có nửa điểm quan hệ. Diêu Tuấn Minh tính toán liền rơi vào khoảng không. Trong lòng chỉ biết căm tức, muốn bóp chết Khang Đức Lai.
Đối với kết quả gà bay trứng vỡ này, Trần Quốc Khánh cũng tức giận không thể át, nói:
- Huyện Nam Vân muốn làm cái gì vậy? Vì một chút ích lợi nhỏ nhoi của mình mà không thèm để ý đến trù tính chung của thành phố. Trong mắt bọn họ có còn Thành ủy và UBND thành phố Long Sơn này không?
- Tôi có thể lý giải ước nguyện ban đầu của bọn họ. Tôi nghĩ bọn họ cũng là vì muốn phát triển Nam Vân, đề cao sự nổi tiếng cho Nam Vân. Cho nên cũng như thành phố, đánh tiếng trước thôi.
Diêu Tuấn Minh ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Hành động này của huyện Nam Vân hoàn toàn là vô tổ chức. Bất luận một lãnh đạo nào cũng không thể dễ dàng tha thứ.
- Ước nguyện ban đầu thì tốt, nhưng loại hành vi vô tổ chức như thế này thì tuyệt không thể dung túng.
Trần Quốc Khánh nổi giận lôi đình. Khang Đức Lai quả thật là coi trời bằng vung, muốn làm cái gì thì làm. Đánh ngay một báo cáo đến tỉnh. Trong mắt ông ta căn bản không có Thành ủy, cũng không có ích lợi của thành phố Long Sơn, rất cần phải nghiêm trị.