Thang Vệ Quốc từ trên xe nhảy xuống, cũng đã hô to:
- Ông em Tăng, cứu mạng, khẩn cấp lắm rồi!
Câu nói này làm cho Tăng Nghị có chút mơ hồ. Thang Vệ Quốc tìm mình cứu mạng gì? Hắn vẫn còn chưa phục hồi tỉnh thần thì Thang Vệ Quốc đã vọt lại, túm chặt cánh tay Tăng Nghị:
- Ông em Tăng, lúc này cậu nhất định phải cứu tôi.
“Thang Tu Quyên lúc này cũng đã từ trên xe đi xuống, hắn cô nén lại cảm giác say xe khó chịu, tiến lên hai bước, nói:
- Tiểu ca, cậu có nhớ tôi không?
Tăng Nghị vừa thấy liền hiểu ra, nói:
- Cháu của ông phát bệnh rồi?
Thang Tu Quyền vẻ mặt hối hận vô cùng:
- Tôi thật hối hận ngày đó đã không nghe lời cậu, đều do tôi quá đa nghỉ, nghĩ rằng cậu là bọn bịp bợm giang hồ.
- Không cần phải nói những lời này. Đứa nhỏ ở đâu? Chúng ta đến ngay đi, cứu người quan trọng hơn.
Tăng Nghị không đợi Thang Vệ Quốc, liền cất bước đi tới chỗ xe việt dã.
Thang Tu Quyền trong lòng vô cùng cảm kích, ông ta không nghĩ Tăng Nghị là một người tuỗi còn trẻ mà suy nghĩ đã chín chắn đến thế. “Cứu người quan trọng hơn”, câu nói thẻ hiện khí phách của một bậc danh y. Ông ta hơi run rẩy, tự mình mở cửa xe cho Tăng Nghị:
~ Tiểu ca, cảm ơn cậu.
- Không cần phải nói cảm ơn, đợi sau khi chữa khỏi bệnh rồi thì nói cũng không muộn mà.
Tăng Nghị mạng”, có thê
te không khách khí nữa, cúi đầu chui vào xe. Có thẻ khiến Thang Vệ Quốc liên mồm hô “cứu y được bệnh tình đang hết sức nguy cấp.
Thang Vệ Quốc khởi động xe, trực tiếp vào số 1, chiếc xe chạy ra khỏi sân của Sở y tế. Mấy người bảo vệ đang xúm lại xem náo nhiệt, sợ tới mức gà bay chó sủa, bốn phía đều né ra.
Bên phía Bệnh viện Nhân dân tinh, Thang Vệ Quốc chân trước mới vừa đi, chuyên gia của Đại học quân y cũng vừa tới.
Thiệu Hải Ba mang theo một nhóm bác sĩ khoa Nhi của Viện, nhất tề tiền ra khỏi phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Thứ nhát là hoan nghênh chuyên gia, thứ hai cũng là hy vọng mượn cơ hội này giao lưu trao đổi một chút, nâng. cao trình độ chữa bệnh của Khoa nhỉ bệnh viện Nhân dân Tỉnh.
Y hiện tại là Phó viện trưởng Thường vụ Bệnh viện nhân dân Tinh. Nguyên Phó viện trưởng thường vụ trước đây hiện tại đã thăng chức lên thành Viện trưởng, mà Trương Nhân Kiệt lại bị Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phái đến sở Y tế đảm nhiệm chức Chủ tịch Công Đoàn, cấp bậc tuy rằng là Phó giám đóc sở, nhưng ngay cả Ủy viên đảng ủy Sở y tế cũng chưa mò đến, có thê nói là không hề thực quyền. Nếu so với chức Viện trưởng. thực quyền ở Bệnh viện Nhân dân Tỉnh thì căn bản không có cách nào so được.
Thiệu Hải Ba hiện tại đang rất đắc chí. Về lĩnh vực bệnh viện thì khác với các nơi khác, gần như tất cả các Viện trưởng đều từ vị trí Phó viện trưởng Thường vụ này mà ra, rất ít có ngoại lệ phát sinh. Y mới trên ba đã đảm nhiệm Phó viện trưởng thường vụ bệnh viện Nhân dân tỉnh Nam Giang, có thể tưởng tượng, tiền đồ của Thiệu Hải Ba có thể nói là một mảnh quang minh.
Đại học Quân y phái đến đây hai chuyên gia nhỉ khoa, một vị đã giả tóc bạc trắng, một vị là nữ quan quân trung niên tuổi chừng trên 40. Hai người đều dẫn theo một vài trợ thủ.
Hai bên bắt tay, giới thiệu đơn giản, vị chuyên gia đầu bạc nói: - Không khách sáo nữa, trước tiên đi xem tình hình người bệnh đã.
Mọi người tránh sang hai bên, vị chuyện gia đầu bạc cất bước đi xuyên qua, tiến vào phòng bệnh, chào hỏi Vi Hướng Nam
- Giáo sư Quách, xin chào, không ngờ lại làm kinh động đến cả ngài.
Vi Hướng Nam biết vị chuyên gia đầu bạc này là người nỗi danh nhất khoa Nhi đại học Quân y, vị nữa quan quân đứng phía sau cô cũng biết, liền nói:
- Chủ nhiệm Lan, vất vả cho ngài quá.
Hai vị chuyên gia đều khách khí nói vài câu. Lúc bọn họ đến, cũng đã biết thân phận của người bệnh là cháu trai, cháu gái của Phó tư lệnh, cho nên sau khi nhận được mệnh lệnh, liền ngựa không dừng vó chạy lại đây.
Giá sư Quách nói: - Vi tông, chúng tôi muốn biết về tình hình người bệnh. Chuyên gia của bệnh viện Nhân dân Tỉnh lập tức tiến đến, nói:
- Đây là người bệnh Thang Hạo Lân, đột nhiên phát bạo bệnh, hôn mê co giật, sau khi đưa vào bệnh viện chữa trị thì ý thức đã tình táo, nhưng khuôn mặt bị phù thũng dị thường, trước mắt vẫn chưa rõ nguyên nhân.
Giáo sư Quách nhìn Thang Hạo Lân, thấy khuôn mặt cậu bé bị phù rất đặc biệt, toàn bộ phần đầu căng tròn như quả bóng cao su, ngũ quan đều có chút lệch vị trí, mắt híp lại như một đường kẻ chỉ. Bệnh phủ thững thông thường đều có liên quan đền công năng của thận, giáo sư Quách lại hỏi:
- Kiểm tra chức năng của thận chưa?
- Đã kiểm tra rồi, kiểm tra sinh hóa toàn bộ, cộng thêm B siêu, kết quả cho thấy hoàn toàn bình thường.
Bác sĩ của Bệnh viện nhân dân Tỉnh trả lời.
- Khi chữa trị hôn mê thì dùng loại thuốc nào? Có thành phần nào mẫn cảm không?
Giáo sư Quách lại hỏi.
- Đây là đơn thuốc, Giáo sư Quách, xin mời xem.
Giáo sư Quách cằm lấy xem xét. Các loại thuốc đều không có gì đặc biệt, đều là những thuốc chống hôn mê bình thường, chưa từng nghe nói có thành phần nào mẫn cảm đến mức nghiêm trọng như vậy. Ông ta cầm đơn thuốc, đứng ở đó suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chụp huyết quản chưa? Liệu có phải do huyết quản bị tắc cục bộ gây ra không?
Bác sĩ của bệnh viên Nhân dân tinh lắc đầu:
~ Người bệnh bị phù thũng nghiệm trọng quá, tác dụng phụ của việc chụp huyết quản quá lớn, chúng tôi không đám làm. Nhưng chúng tôi cũng đã nghe qua, không phát hiện ra mạch máu có vấn đề gì.
Giáo sư Quách hơi vuốt cằm:
- Cũng phải kiêm tra cả bạch cầu.
- Đều kiểm tra qua!
Bác sĩ của Bệnh viện nhân dân tinh đưa ra một tập dày kết quản kiêm tra, ước chừng phải hai, ba mươi tờ. Giáo sư Quách liền nói:
- Chúng ta đến phòng hội chẩn đi. Trước tiên tôi muốn xem các kết quả kiểm tra này , sau đó sẽ xác định các bước tiếp theo như thế nào.
Vị Chủ nhiệm Lan kia đi đến trước mặt Thang Dĩnh Tâm: - Tình hình cô bé như thế nào?
- Tối hôm qua bắt đầu phát sốt, toàn thân rùng mình, trước mắt đã áp dụng một số biện pháp hạ sốt, nhiệt độ cơ thể có giảm xuống đôi chút.
Lan chủ nhiệm giơ tay sờ lên trán Thang Dĩnh Tâm, lại sờ vào trán mình, nói: - Cũng không sốt cao lắm, tiếp tục hạ sốt xem sao.
Cô cảm thấy rất bất mãn với sự miêu tả tình hình người bệnh của các bác sĩ bệnh viên Nhân dân Tinh. Nếu là phát sốt thì việc rùng mình như vậy cũng rất bình thường, sao lại phải nói ra.
Vị Hướng Nam thấy bác sĩ không giải thích rõ ràng liền nói:
- Tâm Nhi không sốt, buôi tối đi ngủ cũng rùng mình, ăn gì cũng nôn ra, tình trạng như vậy kéo dài đã lâu. Lan chủ nhiệm lúc này mới đê ý, liền nói: - Nếu đã kéo dài lâu, sao không tìm biện pháp chữa trị?
- Đã tìm đến Chủ nhiệm Liêu của bệnh viện 901, ông ta nói tiêu hóa không tốt, cộng thêm tâm lý ám ch, đã cho thuốc uống một thời gian rồi nhưng không có hiệu quả lắm.
Vi Hướng Nam giải thích.
- Nếu là Liêu chủ nhiệm đã xem qua, tôi nghĩ không thê sai được, cứ kiên trì uống thuốc đó thêm một thời gian xem sao.
Lan chủ nhiệm trầm ngâm một lát, lại nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ kiểm tra lại một lần nữa, xem có bỏ lỡ chỗ nào hay không. - Vâng, làm phiền Lan chủ nhiệm quá.
- Đừng khách sáo, đây là điều tôi phải làm mà.
Lan chủ nhiệm cười nói. Lúc đó trong lòng cô đang suy nghĩ, nếu lần này mình có thẻ chữa khỏi bệnh cho cháu gái của Phó tư lệnh thì khi tranh chức Phó viện trường, Phó tư lệnh Vi nhất định sẽ nói đỡ vài câu cho mình.
Lan chủ nhiệm vẫy vẫy tay, gọi người trợ lý của mình đến, nghiêm túc nói: - Trước tiên cho Thang tiểu thư làm một cuộc kiêm tra thường quy, đùng chính các thiết bị mà chúng ta mang. đến, các cậu tự mình làm, không được có nửa điểm qua loa.
Bác sĩ của Bệnh viên nhân dân tình vừa nghe, trong lồng có chút phẫn nộ. Cô muốn đi ôm chân người khác, cũng không cân phải lấy chúng tôi làm đá kê chân chứ. Cô nói như vậy là có ý gì, là thiết bị của bệnh viên nhân dân Tình chúng tôi không tốt sao? Lại còn tự mình làm? Tắt cả việc kiểm tra đo lường đều theo quy trình thiết bị, gần như là chuẩn hóa. Chẳng lẽ dùng thiết bị của cô mang theo sẽ cho ra kết quả khác sao?
Thiệu Hải Ba cũng là có chút tức giận, ngay cả lão Lý từ thủ đô tới cũng không bắt bẻ như vậy.
Mọi người còn chưa kịp rời khỏi phòng bệnh, cha con Thang thị đã dẫn Tăng Nghị đến.
Vị Hướng Nam có chút không ngờ, đồng thời cũng có hoảng sợ:
- Đến nhanh vậy sao?
"Cô cũng không đám tưởng tượng, chồng mình lại chạy xe nhanh đến vậy.
Thang Vệ Quốc không giải thích. Y thấy trong phòng có nhiều người, ngay lập tức nói:
- Xin mọi người nhường đường. Nhưng người không liên quan xin mời ra bên ngoài để bác sĩ Tăng vào.
Bác sĩ Tăng? Người nào là bác sĩ Tăng? Thẻ diện lớn thật. Hắn ta vừa đến, chúng ta liền phải đi ra ngoài, tất cả các bác sĩ đều tỏ vẻ khó chịu, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
- Sư đệt Thiệu Hải Ba liền hô một tiếng.
Mẹ ơi! Tất cả bác sĩ của Bệnh viên nhân dân Tỉnh đều hít một hơi, may mà chỉ khó chịu trong lòng, chưa thể hiện ra, bằng không thì không xong rồi.
- Là chuyên gia Tăng đến. Vậy chúng ta cứ đi ra ngoài trước đã, đê cho Chuyên gia Tăng khám cho người
Không biết ai hô một câu, đám bác sĩ liền nhất tề gật đầu, vội vã đi ra cửa, không dám chọc giận vị chuyên gia kia. Kết cục rớt đài của Trương Nhân Kiệt, việc thăng chức của Viện trưởng Thiệu ngay trước mắt, tất thảy đều do vị sư đệ này đem đến, ai cũng không ngốc đến mức tự tìm đền chọc giận hắn.
- Không làm phiền đến công việc của cả nhà chứ?
Tăng Nghị thấy tất cả mọi người đều vì chính mình nhường đường, hơi ngượng ngùng.
- Không có, không có.
Đám bác sĩ nhất tề xua tay.
- Tất cả mọi người đều chờ Chuyên gia Tăng đến, giờ anh đã tới thì chúng tôi an tâm rồi.
Tăng Nghị chắp tay:
- Vậy tôi vào trước nhé. Sau khi xong việc sẽ tạ lỗi với mọi người.
Đám bác sĩ nghe xong, trong lòng hết sức vui mừng. Chỉ một chuyện nhỏ thề này mà Chuyên gia Tăng còn muốn xin lỗi, không hô là người đi ra từ Bệnh viện nhân dân tỉnh chúng ta, trong lòng vẫn có những bác sĩ của Bệnh viện nhân dân tinh. Không giống như Lan chủ nhiệm kia không coi ai ra gì.
Tăng Nghị tiền vào, đầu tiên nhìn đến chính là Thang Dĩnh Tâm.
Cô bé nhìn thấy Tăng Nghị, mặt hơi cau lại, đột nhiên nói:
- Tôi nhớ anh, ở trên xe lửa đã từng gặp anh rồi.
Tăng Nghị ha hả cười:
- Người không lớn mà trí nhớ lớn.
Cô bé hừ một tiếng, lắc lắc đầu:
~ Tôi 5 tuôi rồi, lớn rồi.
Tăng Nghị tiến lên, nói:
- Ờ, có thể là tôi nhìn lầm rồi. Nào cô bé, quay ra đây đề tôi nhìn kỹ xem, xem cô có lớn hơn so với mấy ngày hôm trước không?
Thang Dĩnh Tâm vừa nghe, liền dùng sức quay đầu ra, nhìn vào Tăng Nghị, đôi mắt thê hiện rõ sự lo lắng, sợ Tăng Nghị nói chính mình không có lớn lên.
- Ừ, có lớn hơn!
Tăng Nghị ngoài miệng nói xong, kỳ thật là đang quan sát thân sắc Thang Dĩnh Tâm. Một lát sau, hắn đứng. thắng dậy, nói:
- Đừng lo, hòa nước gừng với thuốc để uống, 3 liều sẽ khỏi. Lan chủ nhiệm vừa nghe, lập tức nói: - Anh có biết là bệnh gì không? Sao lại cho gừng hòa với thuốc, gừng có thê trị bệnh sao?
Các bác sĩ đứng ở ngoài cửa vừa nghe, trong lòng nghĩ: vị Lan chủ nhiệm này thật sự là đui mù rồi. Ba liều mà khỏi bệnh, đi với vị chuyên gia Tầng kia mà nói là quá nhiễu Lần trước chữa bệnh cho Giám đốc sở Phùng,