Tăng Nghị nhìn vị Chủ nhiệm họ Lan đang trừng mắt nhăn mũi với mình.
Phụ tá của Chủ nhiệm Lan giành trước đáp:
- Vị này là Chủ nhiệm Lan của chúng tôi, người giỏi nhất ngành nhỉ khoa trong quân y!
Chủ nhiệm Lan hừ một tiếng, rất căm thù nhìn Tăng Nghị, cô không đễ dàng gì có được cơ hội đặt quan hệ với Phó tư lệnh Viên, vậy mà có một kẻ không có mắt đám đoạt đi của mình, mở miệng ra là thấy quê mùa, cũng không biết đã lấy được bằng chứng nhận bác sĩ hay chưa.
Ngoài cửa, nhóm bác sĩ của Tinh nhân viện đều cười nhạt, học thuật giỏi lắm sao, chuyên gia Tăng của chúng
ta là chuyên gia của Sở Y tế, thầy thuốc bảo vệ sức khỏe của Bí thư Tinh ủy Phương, so với một trưởng khoa nhỉ như cô, không hề kém đâu nhé!
- Tôi là Tăng Nghị, là chuyên gia của Sở Y tế tỉnh Nam Giang. Tăng Nghị cười ha hả nhìn Chủ nhiệm Lan: - Nếu Chủ nhiệm Lan có kết luận đối với tình trạng của người bệnh, chúng ta có thê trao đổi một chút, nêu
không có, xin trước hết dựa theo phương thuốc của tôi đi. Vừa rồi Chủ nhiệm Lan cũng nói, gừng không thể dùng chữa bệnh, cũng không có thể tăng thêm bệnh tình, thử một lần có sao đâu?
- Đúng! Bác sĩ Tỉnh nhân viện lập tức phụ họa:
- Thử một chút, sợ cái gì, biết đâu thử một lần người bệnh khá lên ngay! - Biết đâu cái gì, chắc chắn thử một lần là khỏi ngay!
- Đúng, thử một lần là khỏi!
Đối mặt với Chủ nhiệm Lan, bác sĩ Tỉnh nhân viện đều nhất trí đứng ra làm chỗ dựa cho Tăng Nghị, cũng không phân biệt Tây y, Trung y gì cả.
Y thuật cua Chủ nhiệm Lan không tồi, là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Quân y đại, làm sao chịu được sự tranh nhau xem thường này, cô tức giận đến nồi mặt xạm den lại:
- Anh nói một chút, kết luận của anh là thế nào, không có kết luận, lại trực tiếp dùng thuốc, như vậy quá qua loạt
Chủ nhiệm Lan hung hãng nói, nói xong lại nhìn Vi Hướng Nam, ý rất rõ ràng, con là con của cô, hãy nhìn cho kỹ, xem ai thích hợp phụ trách điều trị cho con cô hơn. Vị này là chuyên gia, nhưng ngay cả kiểm tra cũng không làm, liền trực tiếp kê đơn thuốc.
Thang Vệ Quốc tính khí nóng nảy, nói:
- Dông đài, đợi giải thích xong bệnh tình, cơm canh đều lạnh, cứ đùng nước gừng đi!
Nếu Chủ nhiệm Lan là lính của y, sợ là y đã mắng như tát nước vào mặt.
Lời của Thang Vệ Quốc khiến Vi Hướng Nam tức giận, cô trợn mắt, căm tức nhìn Thang Vệ Quốc, anh làm cha như vậy sao, cho đủ bác sĩ không có trách nhiệm, sao anh cũng không có trách nhiệm?
Lúc này Thang Tu Quyền bước lên, nói:
- Chủ nhiệm Lan, bệnh tình khẩn cấp, tôi thấy trước hết cứ đùng phương thuốc của thảy thuốc Tăng đi. Bệnh _ của Dĩnh Tâm và Hạo Lân, thật ra nửa tháng trước thầy thuốc Tăng đã chẩn bệnh, chỉ tại lúc đó tôi thấy cậu ấy trẻ tuôi, không đê ý đến lời của cậu ấy, mới đẻ bệnh các cháu kéo dài.
Lần này, Chủ nhiệm Lan không phản đối. Theo quy củ của bệnh viện, ai khám bệnh đầu tiên, người đó chịu trách nhiệm. Vừa rồi mình còn tưởng người ta giành mất cơ hội của mình, hóa ra, người ta đã chân bệnh từ nửa tháng trước.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Thang Tu Quyền nói ra chuyện này, chăng khác gì tự nhận sai và xin lỗi Tăng Nghị.
Vi Hướng Nam biết cha chồng mình là người rất cần trọng, nếu ông nói như vậy, chắc chắn là có lý do, chỉ có điều trong lòng cô còn chút lo lắng, thầy thuốc trẻ như thế, không biết có ôn không.
Vị Hướng Nam không phản đối xem bệnh nữa, ngoài cửa lập tức có người kêu lên: - Mau, đi thông báo cho phòng chế thuốc, hòa nước gừng vào thuốc.
Có mấy y tá trẻ tuôi chạy về phía thang máy.
Tăng Nghị thấy vẻ mặt không vui của Chủ nhiệm Lan, liền giải thích một câu:
- Thang đại ca, anh cũng đừng sốt ruột nóng nảy, bệnh của Dĩnh Tâm không đáng lo, Chủ nhiệm Lan hỏi kết luận chân bệnh của tôi, cũng là làm theo trách nhiệm của người thầy thuốc.
Ai ngờ Chủ nhiệm Lan cũng không cảm kích, hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang một bên, thầm nhủ, chờ đến khi nước gừng của ngươi không có tác dụng, xem ta trị như thế nào.
Tăng Nghị lại đến bên người Thang Hạo Lân, vừa nhìn liền cau mày. Lúc trước, chú bé này ngồi trên xe lửa, vừa ăn kem, vừa có tới gần máy điều hòa không khí mà ngồi, ngồi một lúc lại chuyển chỗ, điều này cho thấy cơ thể nó bị nhiệt, đưới mông bị nhiệt cảm thấy không thoải mái, tự nhiên nó chuyên tới chỗ mát mẻ hơn mà ngồi, đây là một phản ứng bản năng của cơ thể.
Cho nên, lúc đó Tăng Nghị nhận ra thằng bé bị phục nhiệt (rất nóng) và có dầu hiệu bùng phát, chỉ có điề không nghĩ tới, không bao lâu sau, bệnh Thang Hạo Lân biên thành thấp và nhiệt cùng tranh nhau phát triển.
"Hắn khoát tay, gỡ ống truyền nước biên của Thang Hạo Lân ra, nói:
- Sau này, không thê tiếp tục truyền địch!
“Thang Tu Quyên gật đầu:
- Nghe lời cậu!
Tăng Nghị cẩn thận xem xét tình trạng của Thang Hạo Lân, trong lòng không khỏi có một chút buồn bực, nếu Túc đó mình thành khẩn cố gắng giải thích bệnh tình, thằng bé đã không đến nỗi phải chịu khô như vậy. Bây giờ, mặt nó sưng phù, căng tròn như một quả bóng cao su, không thẻ nào nhận ra thằng bé trên xe lửa giơ “gậy Kim Cô” lên bảo vệ em gái mình nữa.
“Vẫn là y đức chưa đủ!”
Tăng Nghị (hầm mắng mình một câu, sau đó lấy một cái khăn giấy trong túi ra, đặt ở khóe mắt Thang Hạo Lân, lau nhè nhẹ. Trên cái khăn, xuất hiện những vết màu lục, giống như nhựa từ cây hòe.
Lúc này các thây thuốc đứng bên cạnh mới phát hiện, hóa ra nước mắt của Thang Hạo Lân có màu vàng lục. - Là chứng “thấp nhiệt tương bác”! (thấp và nhiệt cùng tranh nhau phát triên).
Tăng Nghị kết luận.
- Ban đầu trong cơ thẻ cháu có phục nhiệt, gần đây lại bị trúng bệnh thấp, thấp nhiệt tương bác, sẽ gây ra tình trạng phù thũng. Tôi kê phương thuốc bài nhiệt trừ thấp, uống trước ba thang!
Trong Trung y có khái niệm hàn, nhiệt, thấp, nếu thấp và nhiệt gặp nhau, sẽ biễu hiện ra bệnh trạng phù thũng, giống như tình trạng hiện tại cũa Thang Hạo Lân, mà nước mắt có màu vàng lục, thật ra cũng gióng như khái niệm “nước tiêu vàng”, thuyết mỉnh trong cơ thẻ nhiệt hỏa đang nung nấu; nếu như hàn thấp gặp nhau, sẽ không sưng lên, mà là ngưng đọng, biểu hiện ra ngoài là địch đông lại thành cục, khí huyết ngưng đọng, không luân chuyển.
- Thây thuốc Tăng, qua loa quá đi, anh cũng không hỏi người bệnh là phát bệnh như thể nào, bệnh trạng ra sao, liền đễ đàng đưa ra kết luận như vậy, nếu uống sai thuốc, phải làm sao bây giờ?
Chủ nhiệm Lan âm hiểm xia một câu, cô không biết “thấp nhiệt tương bác” là cái quái gỉ, nhưng Tăng Nghị đuôi căn bệnh, không kiểm tra, chỉ nhìn vài lần, liền kê đơn, rõ ràng là qua loa, sợ là thầy thuốc Trung y giỏi nhất cũng không kê đơn thuốc như vậy, ít nhất phải bắt mạch cái đã.
Nhiều người như vậy không ai hoài nghỉ, chỉ có một mình Chủ nhiệm Lan này luôn ồn ào nhặng cả lên, Tăng Nghị không khỏi nhíu mày, xem ra cô này có thành kiến với mình, hắn nói:
- Mạng người vô cùng quan trọng, tôi chưa bao giờ đám làm việc qua loa. Sở dĩ hiện giờ không hỏi tiền căn hậu quả căn bệnh, là vì không cần hỏi, tôi đã hiểu rõ nằm lòng....
- Thật không vậy? Chủ nhiệm Lan nhướng mắt, liếc xéo Tăng Nghị:
- Thầy thuốc Tăng thật sự là giỏi, không cân hỏi cũng biết, có phải anh còn biết bấm độn xem tướng không?
Tăng Nghị không thèm mình vào đơn thuốc, nói:
tới cô ta, nhận lây tờ đơn thuốc Thiệu Hải Ba đưa qua, rẹt rẹt kê toa, lại ký tên
- Bệnh này khá gấp, bảo người của phòng chế thuốc tranh thủ sắc thuốc ngay.
- Được, tôi biết rồi!
Một bác sĩ trẻ bước tới, nhận đơn thuốc đi xuống lầu.
- Vi tổng, bệnh này thật sự tôi không thê nào điều trị! Cô xem, những người ở Tinh nhân viện này làm việc như thế nào, ngoài miệng thì bảo mạng người quan trọng, cũng không cần sự đồng ý của cô, liền kê đơn sắc thuốc, thật sự là quá mức qua loa!
Chủ nhiệm Lan tức giận đến nỗi khóe miệng run run:
- Thuốc Đông y kia đều không đáng tin, ai biết trong đó có chứa độc tính hay không, cho đủ không có độc tính, thảo được này có được khử trùng hay không, nếu đề con mít uống vào, có biết bao nhiêu là ký sinh trùng.
Tăng Nghị hơi tức giận, hắn rất chán ghét luận điệu này, nếu thật sự muốn vạch ra thuốc Đông y không tốt chỗ, nào, hãy đưa ra căn cứ chính xác, đừng dùng luận điệu uy hiếp, hãm dọa này đẻ hù dọa người bệnh, không biết có bao nhiêu bệnh nhân, rõ ràng có thê chữa khỏi, nhưng lại bị chính những người như thế này làm chậm trễ.
Hắn trừng mắt nhìn Chủ nhiệm Lan, nói:
- Không phải là cô muốn nghe ngọn nguồn căn bệnh sao? Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói cho cô nghe! - Nói đi!
Chủ nhiệm Lan chống nạnh hai tay.
- Chủ nhiệm Lan, ba tháng rồi cô không có kinh nguyệt, đúng không?
Tăng Nghị hỏi.
- Có phải cô bắt đầu nghĩ rằng, mình bước vào giai đoạn tiền mãn kinh?
Chủ nhiệm Lan lập tức nghẹn lời, mặt ửng hông, nói:
~ Anh.. .anh...
Tăng Nghị liếc cô: - Cô cứ trả lời xem, là phải hay không phải, là đủ!
Chủ nhiệm Lan “hừ” một tiếng, không nói, nhưng trên mặt rõ ràng có vẻ chột đạ. Mọi người nhìn liền hiểu, xem ra thầy thuốc Tăng nói chính xác.
- Bệnh này Chủ nhiệm Lan phải trị, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn! Vẻ mặt hờ hững, Tăng Nghị lại nói:
- Gần đây có phải cô cảm thấy ngực khó chịu, cả người mệt môi, đi đường thở hỗn hễn, như không có chút sức lực nào, tối ngủ lại mắt ngủ, mơ nhiều, nếu tôi không lầm, cô đã bắt đầu đùng một loại thuốc an thần?
Chủ nhiệm Lan hoảng hốt, miệng há ra, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Tăng Nghị: - Anh...Làm sao anh biết được? Tăng Nghị chỉ đứa bé trên giường bệnh, nói:
- Tôi làm cách nào biết bệnh trạng của cô, thì cũng làm cách ấy đề biết bệnh trạng của mấy đứa bé, còn cần giải thích gì nữa không?
Dáng vẻ kiêu ngạo của Chủ nhiệm Lan lập tức bị dập tắt. hiện giờ, cô cảm thấy hết sức kinh hãi và khó tin, không ngờ hắn hoàn toàn nói chính xác tình trạng của mình.
- Bệnh này của Chủ nhiệm Lan, thuốc Đông y có thẻ chữa khỏi, tuy nhiên tôi nghĩ Chủ nhiệm Lan không uống thuốc Đông y, vậy coi như xong đi, đỡ phải bị nhiễm bệnh ký sinh trùng gì đó!
Tăng Nghị dùng lại câu nói của cô ta đề đáp lại, nói xong, quay sang Thang Vệ Quốc nói:
- Thang đại ca, phiền anh tìm một ít thức ăn mang tới, Dĩnh Tâm cần phải uống thuốc sau khi ăn.
Thang Vệ Quốc liên tục gật đầu, liền chạy vội ra ngoài tìm đồ ăn.
Vị giáo sư Quách của Quân y đại, cũng biết một chút Trung y, lại hỏi:
- Nước gừng có tính chất loại bỏ hàn, cầm nôn, thây thuốc Tăng cho rằng cơ thê bệnh nhân có hàn?
Tăng Nghị gật đầu:
- Là hàn tích tụ trong dạ dày. Dạ dày bị hàn, có tiêu trừ không được, theo quan điểm Tây y mà giải thích, là công năng tiêu hóa yếu. Dạ dày không tiêu hóa được nhiều thức ăn, tự nhiên sẽ nôn phần thức ăn dư thừa ra, đó là phản ứng bản năng của cơ thể, cho nên tôi không bắt mạch, cũng biết được khi ăn cơm cô bé bị nôn ói, hơn nữa, tối ngủ bị run câm cập.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, nhát là Thang Tu Quyẻn, ông rõ ràng nhất, từ đầu đến cuối, Tăng Nghị không
hỏi một câu nào về bệnh tình, mà bây giờ chẳng những nói ra bệnh trạng, còn giải thích rõ rằng nguyên nhân sây bệnh, không ngờ trên đời này còn có người có y thuật thần thông như thế.
Có một số bác sĩ có mặt, không khỏi dao động về y thuật của mình, tự hỏi không biết có nên chuyển qua học Trung y hay không.
Giáo sư Quách gật đầu, lại hỏi:
- Thông thường, thuốc Đông y đều đùng vào lúc bụng đói, vì sao nước gừng lại phải uống sau khi ăn?
Đối với thảo luận y học, Tăng Nghị chưa bao giờ giầu điểm, nói:
- Lần này là ngoại lệ. Nếu dùng lúc bụng rồng, nước gừng sẽ đi thăng từ dạ dày qua ruột, tuy phát huy được dược liệu, nhưng chỉ một phản, nếu có thức ăn, nước gừng sẽ ở lại dạ dày, phát huy đầy đủ công hiệu làm ám và đuôi hàn ra khỏi dạ dày, bệnh sẽ tiền triển nhanh hơn!