Sau khi bữa tiệc rượu tiến hành chưa được bao lâu, một số thành viên của tổ trù bị đều tìm lý do cáo từ. Bọn họ biết rõ thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa. Một đám bo bo đều giữ mình bỏ đi. Cuối cùng chỉ còn lại Trần Long và Quách Bằng Huy. Trần Longlà không có đường lui, chỉ có thể quyết tâm đi theo Tăng Nghị. Nhưng Quách Bằng Huy thì ý tưởng không giống với người khác. Viên Công Bình quyền cao chứctrọng, nhưng có Phùng Ngọc Cầm ở cục Bảo vệ sức khỏe, ông ta cũng không dám giơ tay đến. Người của Cục Bảo vệ sức khỏe rõ ràng là cẩn thận quá. Tăng Nghị nếubiết đối phương là Viên Văn Kiệt mà còn dám động thủ thì chứng minh Tăng Nghịcó cái dựa vào nên không sợ Viên Văn Kiệt. Tăng Nghị không phải là người ngốc. Hắn rất hiểu suy nghĩtrong lòng những người này. Nhưng người trong quan trường là như thế. Cho nênTăng Nghị cũng chỉ nhìn xem, tâm tình không chịu bất luận một ảnh hưởng nào. Hắn hôm nay sở dĩ thu thập hai người hầu của Viện Văn Kiệt, thứ nhất là bởi vì hắn sớm không quen nhìn Viên Văn Kiệt. Nhìn thấy bọn kia bộdạng ương ngạnh thì biết bọn chúng trước kia đi theo Viên Văn Kiệt cũng chẳng làm chuyện gì tốt. Thứ hai, hai người này quá kiêu ngạo. Tăng Nghị ngày đầutiên thăng chức, bọn chúng lại trước mặt nhiều người uy hiếp Tăng Nghị, Tăng Nghị hôm nay nếu sợ chúng, thì sau này sợ khó mà lăn lộn trong sở Y tế. - Mau, Tiểu Tăng, chúng ta lại uống tiếp một ly. Quách Bằng Huy giơ cái ly lên: - Những người này ở cục lý tôi đều rất rõ, có tiếng là vợquản rất nghiêm. Buổi tối đều phải về nhà điểm danh. Tiểu Tăng không cần suynghĩ nhiều. Trần Long trong bụng thầm nghĩ Quách Bằng Huy thật biết nóidối. Là cán bộ, người nào lại không biết xã giao. Nếu không biết xã giao thícũng không được gọi là cán bộ. Nếu phải ngày nào cũng về nhà báo danh thì câđời này chỉ có thể si ngốc một chỗ. Tuy nhiên, y cũng giơ cái ly lên nói: - Tăng Nghị, đừng suy nghĩ nhiều. Mau uống rượu đi. Hôm naycậu được thăng chức, chúng ta không say không vệ. Hôm nay Trần Long lưu lại Tăng Nghị có thể hiểu. Tuy nhiênQuách Bằng Huy lưu lại, thì thật là có chút ngoài tưởng tượng của Tăng Nghị.Chính mình ngày đầu tiên báo danh, hại đối phương bị xử phạt. Nhưng Quách BằngHuy người này ý chí không tồi, rất đáng kết giao. Tăng Nghị cười ha hả, giơ lyrượu lên: - Kỳ thật thì càng ít người thì uống càng tận hứng. - Một ly này chúc cho Tiểu Tăng từng bước thăng chức. Con đường làm quan thuận lợi. Ly rượu này vừa buông xuống thì điện thoại của Tăng Nghịvang lên. Là Đỗ Nhược gọi tới. Ông ta ở trong điện thoại cười nói: - Chú em Tăng, Viên Văn Kiệt vừa gọi đến cho tôi. Cậu nóicho tôi biết thái độ của cậu như thế nào. Tăng Nghị cười nói: - Bắt anh phải gặp phiền phức. - Có cái gì mà phiền chứ? Cục lý của tôi ở Vinh Thành nàyđâu đến một thương nhân đến khoa chân múa tay chứ. Đỗ Nhược là người lão luyện trong quan trường. Ông ta biếtTăng Nghị hôm nay đánh người của Viện Văn Kiệt, khẳng định là bữa tiệc ăn mừngsẽ rất lạnh lẽo, liền nói: - Cậu đang ở đâu để tôi đến? - Chỗ cũ, Venus! - Được, tôi biết rồi. Đỗ Nhược cười rồi cúp điện thoại. Bên này điện thoại vừa cúp thì điện thoại của Thang Vệ Quốccũng liền gọi tới, chỉ nghe giọng của y lớn tiếng trong điện thoại: - Nghe nói cậu đánh người của Viên Văn Kiệt? - Chỉ là hai tên hầu kiêu ngạo mà thôi. - Đáng đánh! Thang Vệ Quốc cười to, sau đó hỏi địa điểm, y cũng nói tự mình lập tức đến ngay. Cuối cùng, Tăng Nghị không thể không mở thêm một bàn tiệcnữa. Những người này vốn hắn định ngày mai mới ăn mừng, nhưng sau khi xảy rachuyện này, tất cả mọi người đều có mặt. Thậm chí ngay cả Cố Địch cũng điệnthoại đến. Vị con ông cháu cha này bình thường cũng chịu đựng Viên Văn Kiệt quánhiều, nghe nói Viên Văn Kiệt bị mất mặt, người vui nhất chính là y. - Tiểu Tăng, tôi xin về trước. Tối nay uống rượu thật vuivẻ. Quách Bằng Huy nghe điện thoại, biết có người sẽ đến. Tuyrằng không rõ thân phận của những người đó, nhưng nghe giọng điệu thì hắn đạikhái thân phận của những người này không nhỏ. Ông ta thầm nghĩ muốn lưu lại chỗnày, chính là để mở rộng mạng lưới quan hệ, nhưng ông ta vẫn phải bày ra bộ dạng làm bộ phải đi. Tăng Nghị vội vàng giữ lại: - Cục trưởng Quách, không say không về chứ. Ngài như thế nàolại sốt ruột bỏ đi? Lát nữa có một số người bạn đến đây, cũng không phải ngườingoài. Mọi người còn phải uống với ngài một ly rượu. Quách Bằng Huy liền cười ha hả: - Đã có bạn đến thì tôi nên lưu lại một chút. Ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng, khéo léo như vậy nhưng trong lòng thì vui sướng đến khó ức chế. Mười phút sau, hai vợ chồng Thang Vệ Quốc đến. Thang Vệ Quốc đẩy cửa bước vào, cười ha hả: - Tăng Nghị, chúc mừng thăng chức, tiền đồ vô lượng. Vi Hướng Nam liền giơ tay nhéo Thang Vệ Quốc một chút: - Không thể nói là tiền đồ vô lượng, mà phải nói là tiền đồ không có số lượng. Tiền đồ vô lượng đọc giống như tiền đồ vô sáng, cho nên rất nhiều người kiêng kỵ. Ai biết anh nói rằng tiền đồ vô lượng hay là tiền đồ vôsáng. - Nên đánh, nên đánh. Tôi chỉ là người thô tục, chỉ cần họcngười khác khoe chữ thì liền nói bậy ngay. Thang Vệ Quốc chắp tay, cười nói: - Lát nữa tôi tự phạt ba ly. - Khụ, đây không phải chỉ là một ý tứ sao? Tôi cảm thấy rất tốt. Mau ngồi đi. Thang Vệ Quốc đĩnh đạc bước qua, trực tiếp ngồi xuống, sauđó hướng Vi Hướng Nam ngoắc: - Bà xã, ngồi ở đây đi. Vi Hướng Nam cầm một cái túi nhỏ tinh xảo trong tay, đưa quacho Tăng Nghị: - Hôm nay em thăng chức, chị và anh đây rất cao hứng. Đây làquà vợ chồng chị tặng cho em. Mau nhận lấy đi. Tăng Nghị cũng không khách khí, cười ha hả nhận lấy: - Cám ơn chị. - Người một nhà đừng nói câu đó. Về sau không được nói cảm ơn nữa. Vi Hướng Nam nâng tay lên, giúp Tăng Nghị sửa sang lại quầnáo xộc xệch, phát hiện Tăng Nghị mặc bộ quần áo mình tặng hôm trước nên trong lòng rất cao hứng: - Làm tốt lắm. Anh chị còn chờ em được thăng chức nữa. - Kỳ thật thì thăng chức hay không chỉ là chuyện tiếp theo.Em chủ yếu muốn làm một số chuyện thật sự. Tăng Nghị dẫn Vi Hướng Nam đến trước bàn, giới thiệu với mọingười. Trần Long và Quách Bằng Huy lập tức giật mình kinh hãi. Têncủa Vi Hướng Nam ở Vinh Thành có thể nói là sấm bên tai. Hễ là người lăn lộntrong thể chế thì gần như đều biết bối cảnh của cô. Hai người không nghĩ tớiTăng Nghị còn có quan hệ với quân đội. Thật sự là thu hoạch không ngờ. - Vi tổng, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Quách Bằng Huy trong lòng khiếp sợ. - Cục trưởng Quách là lãnh đạo cục bảo vệ sức khỏe. Về sauTiểu Nghị nhà chúng tôi chính là cấp dưới của ngài, còn mong ngài chiếu cố nhiều hơn một chút. Vi Hướng Nam giơ ly rượu lên: - Ly rượu này tôi xin mời ngài. Quách Bằng Huy kích động đến ly rượu bắt đầu run lên: - Vi tổng nói quá lời rồi. Mọi người vừa mới quen biết nhau, Đường Hạo Nhiên và ĐôNhược đã đến. Hai người này cũng quen biết Vi Hướng Nam, vừa bước vào nhìn thấyhai vợ chồng Vi Hướng Nam đều ở đây nên cảm thấy bất ngờ. Sau đó nhanh chóng tiến lên chào hỏi. Quách Bằng Huy lúc này vừa mừng vừa sợ. Ông ta có thể đoánđược bối cảnh của Tăng Nghị, nhưng không nghĩ tới bối cảnh lại mạnh như thế.Xem trước mắt là những người nào đây. Con gái của Phó tư lệnh viện quân khu,thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Nam Giang, nhân vật số một của cục Công an VinhThành. Đây đều là những người mà những người khác đều muốn nịnh bợ cũng không được, không nghĩ tới lại tụ tập cùng một chỗ để tham dự bữa tiệc lên chức củamột Chủ nhiệm nho nhỏ. Những người này có mục đích gì thì Quách Bằng Huy không cầnđoán cũng biết, vì Tăng Nghị làm chỗ dựa. Nói một cách hoa hòe thì gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết trung thần. Hôm nay có thể xuất hiện trong bữatiệc này tuyệt đối là nhân vật có quan hệ rất tốt với Tăng Nghị. Mà chính mìnhlại có được cơ hội quen biết với những đại nhân vật này. Nghĩ đến đây, Quách Bằng Huy đứng ở nơi đó không kìm nỗi haichân hơi phát run lên. Ngay chính ông cũng không dự đoán được, ý niệm lưu lạicủa mình lại có được thu hoạch lớn như vậy. Trước mắt có hậu thuẫn mạnh như thế, khó trách Chuyên gia Tiểu Tăng lại không để Viên Văn Kiệt vào mắt. Mấu chốt chính là, nếu mình tiến nhập vào vòng tròn của Tăng Nghị, sau này chỉ cần những người này quan hệ thật tốt thì sợ gì không thể thăng quan phát tài. Mọi người sau khi hàn huyên thì đều ngồi xuống. Thang Vệ Quốc là người nôn nóng nhất, giơ ly rượu lên đầu tiên: - Khác không nói, hôm nay ly đầu tiên chính là chúc mừngTăng Nghị thăng chức Chủ nhiệm, tiền đồ không thể đếm được. Mọi người đều cười nâng ly lên, đang muốn chạm ly thì cửaphòng lại bị đẩy ra. Cố Hiến Khôn và Cố Địch cùng nhau bước vào. Hai người cườinói: - Bác sĩ Tăng thật không biết suy nghĩ. Có tiệc vui như vậy,sao lại không thông báo một tiếng? Tăng Nghị với hai người này cũng chỉ là quan hệ bình thường. Hắn không nghĩ hai người này lại đếnm vội vàng đứng dậy, liên tục xin lỗi: - Xin lỗi, xin lỗi, đều là tôi sai. Hai người thực không có ý trách tội Tăng Nghị, cười nói: - Chúng tôi không mời mà đến, không biết có được hoan nghênh không? - Sao lại không được chứ? Tôi cao hứng còn không kịp. Maumời ngồi. Quách Bằng Huy tay lại run lên. Ông ta lại một lần nữa bịrúng động. Người của Cố gia không ngờ lại vội vàng chạy đến đây làm chỗ dựa choTăng Nghị. Chính mình không có nhìn lầm chứ?