Sau khi uống xong ly thứ nhất, Tăng Nghị lại giờ lên ly thứhai. - Ly rượu này tôi xin uống, kính mỗi người ở đây một ly. Vílý do gì thì tôi không nói, chỉ nói một câu. Sau này mọi người cần đến Tăng Nghị tôi, vượt lửa qua sông tôi sẽ không chối từ. Tăng Nghị ngứa đầu uống cạn. Hắn trong lòng rất rõ, chính mình chỉ là một thầy thuốc chữa bệnh, không có chỗ dựa vững chắc, không có bối oảnh. Hôm nay thăng chức làm Chủ nhiệm, có lẽ sẽ khiến cho những người khác hâm mộ, nhưng trong mắt những người này thì căn bản chẳng đáng một đồng. Những người này khả năng chẳng có được gì trên người của hắn. Hắn đánh người của Viện Văn Kiệt, những người khác đều tránh xa. Nhưng bọn họ lại đến đây, vì mình mà ăn mừng, làm chỗ dựa cho mình chính là xem mình như bạn. Có lẽ bọn họ xuất phát từ tâm tư muốn trả ơn, nhưng cũng chứng minh được rằng bọn họ là người rất trọng nghĩa. Trong quan trường, dệt hoa trên gấm là chuyện thường có. Mà chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì lại càng ít. Tuế hàn trị tùng bách, hoạn nạn kiến chân tình. Hôm nay những người này có thể lại đây, Tăng Nghị rất cảm kích. Hắn tự đáy lòng nói ra những lời này, về sau chính là xem họnhư những người bạn đích thực của mình. - Bậy! Thang Vệ Quốc đập bàn, nói:
- Cậu nói những lời này chính là xem thường tôi. Tôi hỏi cậu, Hướng Nam có phải là chị của cậu không? Tôi có phải là anh của cậu không? Tăng Nghị cười ha hà: - Vâng, em sai rồi, xin nhận phạt. Phạt nhiều phạt ít thì doanh định đoạt, em không dám sai lời. Thang Vệ Quốc chi lực kinh người, duỗi tay ra, trực tiếp đặtmột bình rượu xuống bàn. Y lấy ra một cái ly lớn, rót đầy cho Tăng Nghị một ly: - Cậu nếu uống xong ly này, tôi coi như cậu chưa nói cái gì. - Được! Tăng Nghị cũng không chút nhăn mặt, giơ cái ly lên uống cạnmột hơi. Sau đó đổ ly rượu xuống rồi đưa đến trước mặt Thang Vệ Quốc: - Anh hài lòng chưa? - Cũng không tệ lắm. Haha! Thang Vệ Quốc cười: - Tiều từ nhớ kỹ cho tôi, tôi là Thang Vệ Quốc, là anh emcủa cậu. Con mẹ nó, ai dám bắt nạt cậu thì chính là ức hiếp tôi. Chọc giận bố thì đừng trách bố lòng lang dạ sói.
Đỗ Nhược nhướng mày lên. Ông ta không biết Tăng Nghị làm sao quen biết với vợ chồng Thang Vệ Quốc.
Nhưng ông ta biết rõ cấp dưới của Thang Vệ Quốc đều là những người nào. Trong mắt những người đó chỉ biết có mệnh lệnh.Khiến ai bốc hơi thì mắt cũng không nháy. Nếu chọc giận đàn ma vương này thìhậu quả tuyệt đối còn nghiêm trọng hơn so với anh nghĩ. - Lão Thang tha thì tôi cũng không tha cho đầu. Đỗ Nhược cười ha hả nhìn Tăng Nghị. - Tôi xin nhận phạt. Phạt nhiều ít thì tùy Cục trưởng Đỗ nóimột câu. Tăng Nghị biết Đỗ Nhược chính là muốn thân cận với mình hơi,đồng thời nhân cơ hội uống rượu với mình. Tuy nhiên hắn hôm nay cao hứng, cũngchuẩn bị bằng bất cứ giá nào uống cũng không ngã nên tuyệt không thu binh.Chính hắn thật không ngờ, sau khi thành viên tổ trù bị đi rồi thì lại có nhiều người đến ăn mừng với hắn như vậy. Đỗ Nhược nhìn thấy cái ly trước mặt Tăng Nghị nói: - Cậu xem rồi xử lý, xem tình cảm giữa chúng ta sâu đậm đếnđâu. Tăng Nghị cười ha hả, lại một ly giống như vừa rồi, có ý muốn nói quan hệ của mình với Đỗ Nhược cũng sâu đậm như với Thang Vệ Quốc. Hắnlại nâng ly uống một hơi cạn sạch: - Cảm tình có đủ sâu hay không, Cục trưởng Đỗ xin nói mộtcâu. Đỗ Nhược lúc này mới hài lòng mìm cười: - Được, đủ sâu. Tôi rất hài lòng. Nói xong ông ta đứng dậy uống một ly. Có Thang Vệ Quốc và Đỗ Nhược dẫn đầu, những người còn lạiđều phạt Tăng Nghị một ly. Chỉ một vòng, Tăng Nghị đến đầu có chút choáng váng. Mọi người lúc này mới tha hắn, bắt đầu uống với nhau. Đang ngồi đây có những người trước kia không quen biết nhau, nhưng sau dịp này, mọi người cũng thừa cơ hội uống rượu nâng cao cảm tình. Gần tàn tiệc, tất cả mọi người dường như đều uống rất nhiều, đặc biệt là Trần Long và Quách Bằng Huy. Hai người bọn họ cũng là bất cứ giá nào. Từng ly từng ly uống vào trong bụng, không ngừng kính những người đang ngồi trước mặt. Hôm nay nếu không biểu hiện tốt một phen thì lãng phí cơ hội biết bao nhiêu. Cuối cùng, Trần Long lảo đảo đứng dậy: - Cậu em tôi ngày đầu tiên thăng quan mà còn có người đến quấy rối. Mẹ nó, không uống nữa. Tôi phải về thẩm tra hai con chó đó, giúp Tăng Nghị hết giận. Nói xong thì lào đảo bước ra ngoài. Chưa đi được hai bước thì một đầu ngã vào tường. Sau đó ngã xuống đất đến không đứng dậy nổi. Người còn tỉnh táo nhất chính là Vi Hướng Nam. Cô uống khôngít so với bất cứ ai, nhưng vẫn tỉnh táo như thường, sắc mặt không thay đổi.Không hổ danh là xuất thân gia đình bộ đội. Vi Hướng Nam thấy Trần Long uống thành như vậy thì biết rằnghôm nay không ai về nổi, liền lấy ra điện thoại gọi người đến hỗ trợ. Sau khi đưa những người này lên xe, Vi Hướng Nam lại móc rađiện thoại:
- Đầu trọc à, lão Thang hôm nay uống say quá rồi, cậu hãy giúp anh ấy làm một chuyện.
Ngày hôm sau Tăng Nghị tỉnh lại, thấy thời gian không còn sớm, vội vàng rửa mặt rồi chạy đến sở Y tế. Vừa mới đến công thì gặp phải Quách Bằng Huy. - Cục trưởng Quách, chào buổi sáng. Tăng Nghị cười. - Hahaha, rượu của cậu cũng chưa tính là gì. Hiện tại cũng không còn sớm, chúng ta khẩn trương lên. Hai người nhìn nhau cười, sau đó bước vào sở Y tế. Đỗ Nhược bước vào phòng làm việc, uống một tách trà, chậm rãi xem tờ Nhật báo Nam Giang ngày hôm nay, rồi gọi điện thoại cho Trần Long: - Thà người đi. Ông ta cũng không tính toán trở mặt với Viên Văn Kiệt. Chị có điều thông qua phương thức này nói cho Viên Văn Kiệt biết, ông ta đối với hành vi gây rối của cấp dưới Viên Văn Kiệt ở cơ quan chính phủ rất bất mãn. Nếu có tiếp theo, thì ông ta sẽ căn cứ vào pháp luật mà giải quyết. Đồng thời cũngnói cho Viên Văn Kiệt biết ông ta đứng bên phía Tăng Nghị. Viên Văn Kiệt sau khi gọi điện thoại cho Đỗ Nhược, vốn tường rằng người của mình lập tức sẽ được thà. Nhưng ai ngờ lại tới ngày hôm sau cũng không thấy người trở về. Y lúc này mới nhớ tới quan hệ giữa Tăng Nghị và Đô Nhược vốn không tồi. - Mę nó! Viên Văn Kiệt trong lòng căm tức. Đỗ Nhược không ngờ vì một thầy thuốc nho nhỏ mà ngay cả mặt mũi của mình cũng không nể. Người của mình bị đánh, hơn nữa còn bị bắt. Y đã trực tiếp gọi điện thoại, nhưng không đem người ra ngoài được. Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, khẳng định sẽ bị đám con ông cháu cha khác xem thường. Đường đường là con trai Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mặt mũi không ngờ không ai nề. Đây làđiều Viên Văn Kiệt không chấp nhận được. Đám con ông cháu cha, cái quan trọng nhất chính là mặt mũi.Thà rằng y mặc cái áo rách nát, nhưng tuyệt đối không thể mất mặt. Viên Văn Kiệt vẻ mặt âm trầm đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn dòngngười như nước chảy ở dưới đường. Nếu Đỗ Nhược thật sự không dám làm gì thì bsẽ tự mình giải quyết. Khi Viên Văn Kiệt đang đánh mất tính nhẫn nại thì gã mặt sẹo và gã gầy đen đã trở lại. Hai người mặt mũi bầm dập, đầu đầy vết sưng. Cánh tay của gã đen gầy còn bị gẫy lủng lẳng. Vừa bước vào cửa đã khóc lóc: - Viên tổng, việc này tuyệt đối không thể để vậy mà thôi.Người của đồn công an không phải là người. Bọn họ rõ ràng không để ngài vào mắt. Chúng tôi nói tên của ngài, nhưng bọn họ không ngờ vẫn quyền cước đấm Các húng tôi. Viên Văn Kiệt cũng không phải thằng ngốc. Y biết hai ngườinày là cố ý xúi giục, muốn giật giây mình vì bọn chúng mà báo thù. Đương nhiên,y hiện tại cũng hiểu được ý tứ của Đỗ Nhược. Bóp! Viên Văn Kiệt quay đầu lại, vung tay lên, khiến hai người kia ngậm miệng lại.
- Đừng tưởng rằng các người làm chuyện gì tôi không biết.Tôi bảo hai người đi lấy thuốc, không phải bảo các người đến uy hiếp cán bộ quốc gia. Gã mặt sẹo không nói gì, trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng.Đây không phải là tính tình của Viện Văn Kiệt. Y cho tới bây giờ không bao giờ chịu nhận thiệt về mình. Viên Văn Kiệt trong lòng lửa giận đã lên tới cực điểm, nhưng trong thể chế, y không thể không suy xét đến hậu quả khi trở mặt với Đỗ Nhược Đồng thời nể mặt mình cũng là nể mặt người khác. Ý tứ của Đỗ Nhược rất rõ, tuy rằng Viên Văn Kiệt cũng không tin Đỗ Nhược thật sự vì một bác sĩ mà trở mặt vớimình, nhưng không thể không nể mặt Đỗ Nhược. Nếu đắc tội với một cơ quan nắmbạo lực trong tay như Đỗ Nhược thì tuyệt đối chăng có gì hay đối với mình. Huống chi, Viên Văn Kiệt hiện tại không thể trở mặt với Tăng Nghị. Bệnh củay còn phải nhờ Tăng Nghị chữa trị. Đối phương ở tổ trù bị có lờinội quyết định. Công trình căn cứ bảo vệ sức khỏe, chính mình nhất định phải có. Viên Văn Kiệt hung tợn nhìn chằm chằm vào hai tên thuộc hạ: - Hôm nay nếu các người không lấy được thuốc thì đừng đáng gặp tôi. Hai người không khỏi rùng mình. Ánh mắt Viên Văn Kiệt lúc này khiến cho người ta phải sợ hãi. Bọn họ hiều được, nếu hôm nay không lấy được thuốc trở về, thì bọn họ không cần phải trở lại. Rầm! Khi hai gã thuộc hạ đi rồi, Viên Văn Kiệt tức giận quăng bình hoa trên bàn xuống đất. Y chưa từng chịu qua cảnh nhục nhã như vậy. Khôngngờ lại bị một tên bác sĩ ép không thở nổi. Trong lúc đang phát hòa, thì điện thoại của Cố Địch gọi tới.” trong điện thoại giọng nói rất kỳ quái: - Viên thiếu, nghe nói người của anh bị Tăng Nghị đánh. Đây là có chuyện gì xảy ra? Đều là người một nhà, làm gì vậy chứ? Lát nữa tôi mở một tiệc rượu, giúp anh và Tăng Nghị hòa giải. Viên Văn Kiệt hừ lạnh một tiếng. Y sớm đoán được cái tên CS Địch khốn kiếp này sẽ chê cười mình. - Người đã được thả chưa? Nếu chưa thì tôi có thể đến gặp Cục trưởng Đỗ. Ông ta không thể không nể mặt tôi. Bóp! Viên Văn Kiệt liền ném điện thoại xuống. Mẹ nó, chuyện của bố mày, khi nào đến lượt mày nói. Viên Văn Kiệt lúc này đã bị chọc giận. Y đứng ở nơi đó, sắc mặt âm trầm bất định, ánh mắt lộ ra hung quang. Chờ cho bố may hết bệnh, xem bổ thu thập mày như thế nào. Bên kia Cố Địch nghe thấy thanh âm điện thoại, thì biết Viên Văn Kiệt đã ném điện thoại xuống, trong lòng vui sướng vô cùng. Viên Văn Kiệt ơi Viên Văn Kiệt, anh nhiều lần chế nhạo tôi. Lúc này đã đến lượt tôi chế nhạo anh.