Tăng Nghị từ văn phòng của Phùng Ngọc Cầm đi ra, hắn vừa báo cáo xong tình hình công tác mấy ngày nay của Ủy ban chuyên gia, liền cất bước xuống lầu. Cho dù là Chủ nhiệm Ủy ban chuyên gia Trương Văn Thiên, cũng rất khó có cơ hội báo cáo công tác với Phùng Ngọc Cầm. Tăng Nghị gần quan được ban lộc, có đôi khi một ngày có thể tới đây vài lần, khiến người của Ủy ban chuyên gia cực kỳ hâm mộ và ghen tị. Khi đi ngang qua lầu tám, Tăng Nghị cảm thấy có bóng người rất quen mắt, liền đi tới, nhìn rõ liền nói: - Chủ tịch huyện Tương, không ngờ có thể gặp anh ở đây, anh tới Sở Y tế có việc sao? Tương Trung Nhạc cũng rất bất ngờ: - Là Tăng lão đệ à! Vẻ mặt y hơi nghi hoặc, nói: - Cậu công tác ở đây? - Đúng vậy, ở Cục bảo vệ sức khỏe dưới lầu. Tăng Nghị cười: - Đến đây sao không báo cho tôi biết một tiếng? Đi, tới văn phòng của tôi ngồi chơi! Tương Trung Nhạc chị chỉ cửa phòng làm việc bên cạnh: - Lát nữa đi, tôi sợ Trưởng phòng Ngô bận rộn, đi ra tìm không thấy tôi. Tăng Nghị nhìn một chút, trên cửa treo tấm biển “Phòng kiểm soát và phòng chống dịch bệnh”, loại phòng này bình thường vẫn phụ trách một số công tác kiểm sát và phòng chống một số loại bệnh trọng điểm, chẳng hạn như bệnh sán máng, viêm màng não, bệnh AIDS... Tăng Nghị từng gặp Trưởng phòng Ngô Trường Hưng của Phòng kiểm soát dịch bệnh vài lần, nhưng quan hệ không thân thiết. Hắn thấy Tương Trung Nhạc đứng ngoài cửa văn phòng của Ngô Trường Hưng, biết ngay là y bị ăn “bế môn canh” (canh đóng cửa, không cho khách vào nhà), bèn nói: - Để tôi vào xem. Nói xong, hắn gõ cửa, rồi đẩy cửa đi vào. Ngô Trường Hưng đang ngồi ở ghế làm việc, tay cầm tờ Nam Giang nhật báo, xem hết sức chăm chú, nghe tiêng mở cửa, liền hỏi: - Chuyện gì? Đầu cũng không ngẩng lên. Tăng Nghị thấy ngay, đây là Ngô Trường Hưng cố ý làm khó dễ Tương Trung Nhạc. Đây là tật xấu của một số cơ quan ở tỉnh, hễ là người ở dưới đến làm việc, bọn họ mặc kệ không thèm để ý, lạnh nhạt thờ ơ, cứ như không hành hạ người ta vài lần, sẽ không thể hiện được tính ưu việt của cơ quan cấp tỉnh. - Trưởng phòng Ngô, bạn rộn học tập nha! Tăng Nghị cười, nói. Ngô Trường Hưng nhướng mày, ai mà gan lớn như vậy, dám nói chuyện với mình bằng cái giọng đó, bộ tạo quen mày lắm sao? Y buông tờ báo, nghiêm mặt, nào ngờ vừa liếc mắt, y nhận ra Tăng Nghị, vẻ mặt lập tức thay đổi như bầu trời u ám bỗng chuyển quang mây, tươi cười rạng rỡ, vừa chống lên bàn đứng dậy, cười nói: - Là Chủ nhiệm Tăng à, cậu rất bận rộn, đây là lần đầu ghé chỗ tôi! Mời ngồi, mời ngồi, tôi có trà ngon đây, cậu ngồi xuống nghỉ chân một chút, uống chén trà! Vừa nói, Nô Trường Hưng vừa từ sau bàn làm việc đi ra, rất nhiệt tình tiếp đón Tăng Nghị. Tăng Nghị là người của Phùng Ngọc Cầm, tất cả người của Sở không ai không biết, Ngô Trường Hưng không dám có chút nào thật lệ. - Trưởng phòng Ngô khách khí quá! Tăng Nghị vội cảm ơn. - Nên thế mà, bình thường làm sao mời được khách quý! Ngô Trường Hưng ngoài mặt cười tươi, trong lòng lại buồn bực, Tăng Nghị là người của Cục bảo vệ sức khỏe, đột nhiên tìm đến chỗ mình, không biết là có chuyện gì đây, y cười nói: - Chủ nhiệm Tăng, về sau cần thường xuyên qua lại nhé! - Trưởng phòng Ngô phê bình rất đúng, về sau tôi nhất định tới đây nhiều hơn, báo cáo công tác. Ngô Trường Hưng hơi cau mặt: - Tôi quan liêu như vậy sao, chẳng lẽ không báo cáo công tác thì không tới đây uống trà được sao? - Là tôi lỡ lời! Tăng Nghị cười: - Vừa rồi, tôi đi ngang qua ngoài cửa, gặp một người quen, hắn sợ quấy rầy công tác của Trưởng phòng Ngô, không dám vào. - Có chuyện này? Bây giờ Ngô Trường Hưng mới biết vì sao Tăng Nghị đến, hóa ra là vì chuyện của tay Chủ tịch huyện kia! Y bước tới cửa, vừa nói với vẻ trách móc: - Các đồng chí dưới cơ sở rất biết điều, luôn khách khí như vậy, ngược lại khiến cho chúng ta dường như rất quan liêu. Tác phong làm việc của Sở chúng ta, chẳng lẽ Chủ nhiệm Tăng còn không biết sao, cho tới bây giờ cửa chính luôn rộng mở. Tăng Nghị thầm nghĩ, bản lĩnh nói ngược của Ngô Trường Hưng thật không nhỏ, rõ ràng là y không tiếp người ta, nói thế nào lại hóa ra là Tường Trung Nhạc không đúng. - Vị kia.. là Chủ tịch huyện Tương đây mà! - Anh đấy nha, đi một chuyến xa xôi vất vả, đến đây còn khách khí cái gì? Có chuyện gì, anh cứ việc gõ cửa đi vào là được. Chỗ tôi cũng không phải điện Diêm La, anh sợ cái gì? - Đúng, đúng. Đây là tôi sợ quấy rầy công tác quan trọng của Trưởng phòng Ngô, nhưng không suy xét đến ảnh hưởng. Tương Trung Nhạc đầy một bụng oan ức, nhưng không thể không làm ra vẻ tự trách: - Tôi đã sớm nghe các đồng chí bên phòng y tế huyện nói, là Trưởng phòng Ngô có tiếng bình dị gần gũi, đối đãi hết sức nhiệt tình với các đồng chí từ cơ sở tới, không có một chút kiêu ngạo nào. (sic!) Ngô Trường Hưng vuốt vuốt mấy sợi tóc trên cái trán hói của mình, cười hết sức vui vẻ: - Các đồng chí ở cơ sở đánh giá tôi thật sự quá cao, thật ra các bộ phận như chỗ chúng tôi, vốn là để phục vụ cơ sở mà thôi. Nào, mời Chủ tịch huyện Tương ngồi! Đối thoại vừa rồi của Tăng Nghị và Ngô Trường Hưng, Tương Trung Nhạc đều nghe rõ, y càng thêm khẳng định phán đoán của mình không sai. Tăng Nghị này nhất định là rất có lại lịch, nếu không, một Trưởng phòng lâu năm như vậy, sao lại nhiệt tình, khách khí với một người còn trẻ tuổi như vậy chứ, nếu nghe kỹ, còn có thể nhận ra giọng điệu có phần nịnh bợ của Ngô Trường Hưng. Đợi Tương Trung Nhạc ngồi xuống, Ngô Trường Hưng lại hỏi: - Chủ tịch huyện Tương, có phải công tác dưới cơ sở gặp phải khó khăn gì? Có khó khăn gì anh cứ nói, chúng tôi bận, cũng phải giải quyết cho các anh. Đây là Ngô Trường Hưng làm cho Tăng Nghị nhìn, vì sao Tương Trung Nhạc đến, y đã biết từ trước, đó là xin cấp tài chính cho huyện Nam Vân để phòng chống dịch bệnh cũng như xin cấp gấp một số thuốc men để phòng bệnh. Thật ra khoản tiền đó và thuốc men, đều dùng được sử dụng rành mạch rõ ràng, Ngô Trường Hưng cũng không xơ múi được gì, nhưng y vẫn muốn làm khó dễ, bởi vì ruồi nhiều mật ít, cấp cho ai, không cấp cho ai, cấp nhiều, cấp ít, rất khó điều phối. Có đôi khi cấp trên hỏi tới, nếu anh phân phối hết tiền rồi, sẽ rất bị động. Mặc khác, anh cứ gây khó dễ, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ thì sao. - Rất cảm tạ Trưởng phòng Ngô. Tương Trung Nhạc vội vàng đứng dậy cảm tạ: - Có được những lời này của Trưởng phòng Ngô, trong lòng tôi ấm áp dễ chịu, làm công tác cũng có ý chí chiến đấu. Y đưa qua một tài liệu cho Ngô Trường Hưng, m=nói: - Trưởng phòng Ngô, huyện Nam Vận chúng ta, núi vây quanh bốn phía, có thể nói là núi cao, nước sâu, cho nên muốn làm tốt công tác kiểm soát dịch bệnh, cần nhiều tiền hơn các huyện khác. Mặt khác, ở huyện cũng đang cần cấp bách một số thuốc để phòng và kiểm soát bệnh, nếu không có số thuốc này, tình hình kiểm soát dịch bệnh năm nay, sợ là không được lạc quan, - Để tôi xem! Ngô Trường Hưng lấy kính đeo lên, rồi nghiêm trang đọc đơn xin được khoảng mười phút, y buông tờ đơn xuống, nói: - Đã rõ, tài liệu này của các anh, được viết rất rõ ràng tỉ mỉ, xem ra thường ngày công tác làm rất đến nơi đến chốn. Tương Trung Nhạc nói: - Thật ra còn chưa được đầy đủ đâu, nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng. Công tác y tế hết sức quan trọng, chúng tôi luôn cố gắn hoàn thành từng nhiệm vụ do Sở giao. - Các anh có thái độ công tác như vậy, Sở rất an tâm! Ngô Trường Hàng tháo kính mắt xuống, cười nói: - Chủ tịch huyện Tương, tài liệu này của các anh có lý, có bằng chứng đầy đủ, yêu cầu cũng hợp tình, hợp lý, xem ra tôi không đáp ứng đơn xin của các anh cũng không được! Nói xong, Ngô Trường Hưng đứng lên, ngồi trở lại bàn làm việc của mình, lấy bút ra, viết hai chữ “đồng ý” ở đơn xin, rồi lại đóng dấu đỏ chót vào. Tương Trung Nhạc không ngờ chuyện được giải quyết nhanh chóng, thuận lợi như vậy, bước tới nhận lại đơn, luôn miệng cảm ơn! - Rất cảm tạ Trưởng phòng Ngô mạnh mẽ ủng hộ công tác y tế của huyện Nam Vận chúng tôi. Tôi đại diện cho bảy trăm ngàn hương thân phụ lão huyện Nam Vận cảm ơn Trưởng phòng Ngo! - Không phải các mục công tác của Sở, là do các lãnh đạo cơ sở các anh thực hiện đầy đủ hay sao, làm gì phải phân biệt ra như vậy! Ngô Trường Hưng khoát tay, nói: - Xin tám trăm ngàn có đủ không? Tôi xem số liệu trong tài liệu, huyện các anh bảy trăm ngàn nhân khẩu, là huyện lớn, không ngờ chỉ có một thiết bị kiểm tra đo lường thuốc men, sợ là khó có thể đáp ứng đủ cho nhu cầu kiểm tra đo lường. Tương Trung Nhạc không ngờ Ngô Trường Hưng chủ động nhắc tới việc này, ngay lập tức than nghèo kể khổ: - Nói thật, một đài thiết bị quả thật hơi căng, huyện Nam Vân là huyện có nền kinh tế lạc hậu, nguồn tài chính hết sức eo hẹp... Ngô Trường Hưng liền ngắt lời y, nói: - Sự nghiệp kiểm soát bệnh tật, liên quan đến sức khỏe của nhân dân, đâu phải chuyện đùa. Các anh không thể chỉ dùng tiền để làm kinh tế, vấn đề sức khỏe cũng rất quan trọng! - Dạ, Trưởng phòng phê bình rất đúng, nhưng tôi làm Chủ tịch huyện, cũng là không bột đố gột nên hồ! Vẻ mặt Tương Trung Nhạc đầy đau khổ. Ngô Trường Hưng sờ sờ cằm, nói: - Như vậy đi, tôi cấp cho anh hai triệu. - Rất cảm ơn! Trưởng phòng Ngô, tôi cũng không biết lấy gì cảm tạ ngài. Hay để tôi đại diện dân chúng Nam Vân vái chào Trưởng phòng Ngo! Tương Trung Nhạc nói xong, hướng về phía Ngô Trường Hưng khom người vái chào. Hiện giờ hoàn cảnh chuyển biến xấu càng ngày càng nghiêm trọng, ở địa phương, các loại bệnh nghề nghiệp, bệnh truyền nhiễm thường xuyên bùng nổ, về vấn đề an toàn thực phẩm, thường xuyên xảy ra các vụ ngộ độc tập thể. Tương Trung Nhạc làm Chủ tịch huyện, đối với hiện tượng này, y cũng chỉ có thể xem và nhớ trong lòng, nếu muốn ngăn chặn loại hiện tượng này phát sinh, nhất định phải có một bộ dụng cụ kiểm tra đo lường tiên tiến, để kiểm tra thật sớm, nhưng với năng lực tài chính hiện nay của huyện Nam Vân, rất khó làm được điều đó. Nếu có khoản tiền này, tình hình y tế công cộng của huyện Nam Vân sẽ tạo được đột phá rất lớn. - Anh không cần vội vã cảm tạ, tôi cho anh khoản tiền này, với một điều kiện. Ngô Trường Hưng nhìn Tường Trung Nhạc nheo mắt lại, nói: - Đến đợt bình xét công tác kiểm soát và phòng chống dịch bệnh cuối năm, tôi muốn huyện Nam Vận các anh có thể đưa ra một bài giải xuất sắc nổi bật. Tương Trung Nhạc đứng thẳng người, nói: - Trưởng phòng Ngô, tôi xin cam đoan với ngài, đến cuối năm, công tác kiểm soát bệnh ở huyện Nam Vân chúng tôi nhất định khiến ngài hài lòng. Lúc này mặt Ngô Trường Hưng mới tươi lên, nói: - Hy vọng anh không mạnh miệng nói suông, nếu không tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của huyện Nam Vận các anh! - Trưởng phòng Ngô, ngài chờ xem thành tích của huyện chúng tôi đi, huyện Nam Vân sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài! Tương Trung Nhạc thật sự là hết sức vui mừng, vốn tưởng rằng tranh thủ tám trăm ngàn cũng còn khó khăn, không ngờ Ngô Trường Hưng mở miệng liền cấp cho mình hai triệu, khoản tiền này tới dễ dàng như vậy, Tương Trung Nhạc thừa hiểu, đây đều là mặt mũi của Tăng Nghị, y càng không dám khinh thường thực lực của Tăng Nghị.