Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 81: Lời đồn

Chương 81: Lời đồn


Có Tăng Nghị, biểu hiện của mọi người ở Sở Y tế rất thống khoái. Sau khi trải qua quy trình của phòng Kiểm toán, hai triệu đồng đã được chuyển khoản đến huyện Nam Vân.
hiện có chuyền
- Chú em Tăng, rất cảm ơn cậu!
Tương Trung Nhạc nắm tay Tăng Nghị, cảm kích nói:
- Tôi thay mặt huyện Nam Vân, ngàn lần cảm ơn cậu. Với khoản tiền này, đối với huyện Nam Vận chúng tôi rất quan trọng. Nếu hôm nay không có cậu, chúng tôi không biết đến khi nào mới có thể lấy được tiền.
Tăng Nghị xua tay:
- Lời nói này quá khách sáo.
ng Nhạc, là hắn cảm thấính đứng trước 6 thành phố
Hắn hôm nay sở dĩ giúp Tương Trung Nhạc, là hắn cảm thấy Tương Trung Nhạc là người không tệ lắm. Vì tranh thủ khoản tiền liên quan đến dân sinh, không ngờ tự mình đứng trước cửa chờ Ngô Trường Hưng. Bình thường, cũng chỉ có thể nhìn thấy Chủ tịch huyện ở dưới, thậm chí là Chủ tịch thành phố đến cơ quan tỉnh, tuy nhiên nếu đến sở Tài chính, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, Sở Giao thông thì tài chính tranh thủ phần lớn đều là làm ra những công trình chiến tích hoặc nâng cao GDP. Rất ít có cán bộ vì những khoản tiền nhỏ mà đứng trước cửa chờ một tiểu Trưởng phòng cấp bậc giống như mình.
viết tài liệu xin
Từ điểm này, Tương Trung Nhạc hoàn toàn không sai. Y viết tài liệu xin có tám trăm ngàn, với tám trăm ngàn này, y có thể giao cho người của phòng Y tế huyện đến lấy. Mà tám trăm ngàn này cũng chẳng gia tăng được chiến tích cho y. Khảo hạch chiến tích đều là nhìn vào xem GDP tăng bao nhiêu, thu hút được bao nhiêu đầu tu.
a phòng Y tế huyện
ch cho y. Khảo hạch
Tăng Nghị tiễn Tường Trung Nhạc xuống dưới lầu, cười hỏi:
- Con anh sao rồi? Có chuyển biến gì tốt đẹp không?
- Tốt lắm, hoàn toàn tốt lắm.
Tương Trung Nhạc nhắc tới việc này không khỏi khâm phục y thuật thần kỳ Tăng Nghị.
- Từ khi tìm được món đồ chơi đó, con tôi ăn ngủ trở lại bình thường. Người cũng khôi phục tinh thần.
- Khi nào tôi tranh thủ được thời gian, sẽ qua khám lại một lần.
Tương Trung Nhạc vội vàng cảm ơn!
- Chú em Tăng công việc bận rộn, còn vì chuyện của con trai tôi mà phải bận tâm. Thật không biết tôi nên cảm kích như thế nào.
Tăng Nghị khoát tay:
- Tôi chỉ là một thầy thuốc chữa bệnh cứu người. Đó là bổn phận của tôi. - Chú em Tăng dừng ở đây được rồi. Tương Trung Nhạc khách khí. - Sau này có rảnh, tôi mời cậu uống rượu.
- Được!
Tăng Nghị gật đầu:
- Lần sau đến, nhất định phải báo cho tôi biết trước. Tôi sẽ chuẩn bị trà ngon đón tiếp anh.
Khi bước ra cửa, bảo an tại công tất cả đều đứng lên cúi chào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tương Trung Nhạc trong lòng lại cảm thấy cảm thán. Khi tới đây vào buổi sáng, y một Chủ tịch huyện lại bị bảo an ngay cổng chặn lại, tra khảo giống như một kẻ trộm rồi mới cho đi. Nhưng khi bảo an nhìn thấy Tăng Nghệ tiên mình, thì lại thay đổi bộ dạng, dáng vẻ thành kính, giống như là với Giám đốc
SÒ.
Chuyến công tác hôm nay, Tương Trung Nhạc thật sự lĩnh giáo được năng lượng của Tăng Nghị ở sở Y tế. Y hơn ba mươi tuổi đã được đề bạt làm Chủ tịch huyện, coi như là tráng niên đắc chí. Bình thường y cảm thấy mình có thể lăn lộn được trong thể chế, năng so với Tăng Nghị thì lại kém xa một khoảng cách lớn. Đơn giản chỉ một câu của Tăng Nghị “là người quen”, thì toàn bộ người của Sở Y tế đều bật đèn xanh. Đây là loại uy phong như thế nào. Cho dù là Giám đốc sở y tế Trần Cao Phong đến thì cũng bình thường thôi.
Có ai nghĩ khi mình bằng tuổi Tăng Nghị chỉ là một cán sự nho nhỏ. Cả ngày lau bàn pha nước, gặp ai cũng đều phải cúi thấp một cái đầu. Không có cách nào so sánh được. Thật sự không có cách nào.
Tăng Nghị vừa đi lên lầu, vừa nghĩ đến công tác mà Phùng Ngọc Cầm chỉ bảo. Hai ngày nữa, Phương Nam Quốc phải đến thủ đô tham gia trường Đảng trung ương cấp tỉnh bộ, tiến hành học tập bồi dưỡng. Phùng Ngọc Cầm cũng quyết định đến thủ đô, nhân tiện thăm con gái đang học đại học ở đó.
Phùng Ngọc Cầm muốn Tăng Nghị trong khoảng thời gian này phối hợp với Thư Minh Lượng, làm tốt công tác của Ủy ban chuyên gia. Cam đoan công tác xây dựng căn cứ bảo vệ sức khỏe phải được tiến hành bình thường.
Tăng Nghị hơi cảm thấy buồn bực. Đây chính là công tác của mình, không cần phải nhắc đi nhắc lại.
Từ trên lầu truyền đến giọng nói khe khẽ, nội dung dường như là đang nói về Phương Nam Quốc. Tăng Nghị liền dừng bước, ngưng thần lắng nghe.
Sở Y tế cũng không có bao nhiêu lầu. Bình thường đều đi thang máy, trừ những người làm ở lầu một, rất ít người đi cầu thang bộ. Nên cầu thang không khí rất yên tĩnh. Có đôi khi đèn đuốc hỏng cũng lâu lắm mới có người phát hiện. Đại khái chỉ có Tăng Nghị là ngoại lệ. Hắn chỉ thích đi lang thang ở cầu thang bộ mà thôi.
Không biết là ai đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất nhỏ. Khi ngắt khi nói. Cũng may Tăng Nghị thính giác kinh người, nghe xong cũng cảm thấy mơ hồ. Người nọ khi nói chuyện, đại khái là về việc Phùng Ngọc Cầm được điều đến học tập tại trường Đảng trung ương, Phùng Ngọc Cầm cũng muốn đi theo. Khi nói chuyện rất thần thần bí bí. Tuy rằn không ám chi chuyện này có gì bất thường, nhưng khả năng Phương Nam Quốc đang bị một vấn đề nào đó.
Tăng Nghị hiểu được vì sao Phùng Ngọc Cầm lại chỉ bảo mình vài câu, chính là muốn mình an tâm.
Mặt nước quan trường nhìn thì rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật lại không bình tĩnh. Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Một viên đá nhỏ ném vào cũng sẽ gây nên cơn sóng lớn.
Phương Nam Quốc là nhân vật số một của tỉnh Nam Giang, là nhân vật của công chúng. Nhất cử nhất động của ông ta tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý và phán đoán. Loại sự tình này rất bình thường. Hơn nữa, trong thể chế, tất cả mọi người đều thích nghiền ngẫm. Có đôi khi chỉ là một động tác nhỏ, nhưng cũng khiến cho người
dưới phải cảm thấy trằn trọc, không thể ngủ được.
Tăng Nghị cười, trong bụng thầm nhủ những người này thật là nhàm chán. Chuyện của Phương Nam Quốc các người có thể quan tâm là quan tâm sao? Cẩn thận, nói nhiều sẽ dẫn đến lỡ lời.
Hắn hắng giọng, lập tức giọng nói trên lầu biến mất. Sau đó nghe được tiếng bước chân rất gấp, rồi có người vội vàng bước ra khỏi cầu thang bộ.
Hai ngày sau, vợ chồng Phương Nam Quốc rời khỏi Nam Giang đến thủ đô. Tất cả các ủy viên thường vụ đều đến sân bay tiễn đưa. Tăng Nghị là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe cũng đi cùng.
Từ sân bay trở về, Tăng Nghị trực tiếp đến phòng khám của mình.
Lão Thất vẫn áo trắng quần cộc, tay cầm quạt đứng trước cửa phòng khám. Nhìn thấy Tăng Nghị, y vội vàng bước tới chào hỏi:
- Bác sĩ Tăng, cậu về rồi à?
Tăng Nghị nhìn thấy chủ nhà của mình thì cười nói:
- Anh Thất, tìm tôi có việc gì không?
- Có chút chuyện lớn.
Lão Thất có vẻ lo lắng.
Tăng Nghị liền mở cửa rồi nói:
- Mau vào bên trong nói chuyện.
Lão Thất cũng có không hơn, nói ngay:
- Bác sĩ Tăng, thật sự xin lỗi. Mặt bằng này cậu sợ là sẽ không thuê được nữa.
Tăng Nghị cau mày:
- Có chuyện gì vậy? Anh cảm thấy tiền thuế quá thấp, hay là không hài lòng về con người của tôi?
Lão Thất vội vàng nói:
- Không, không, ngàn vạn lần cậu đừng hiểu lầm. Không phải tôi không muốn cho cậu thuê, mà là thuê không được. Nơi đây sẽ được cải tạo giải phóng mặt bằng.
- Giải phóng mặt bằng?
Tăng Nghị có chút bất ngờ:
- Chuyện xảy ra khi nào? Sao lại đột ngột như vậy?
- Mấy năm trước đã có nhắc đến chuyện giải phóng mặt bằng, nhưng chưa thấy tiến hành. Tôi nghĩ nó đã bị hủy. Nhưng ai ngờ hôm nay lại có người nói cho tôi biết, nói là tìm được nhà đầu tư khai thác, sẽ tiến hành xây dựng một quảng trường buôn bán hiện đại.
Lão Thất có chút xin lỗi:
- Bác sĩ Tăng, tôi cũng không dám nói gạt cậu. Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Việc này cậu có thể đi hỏi đồn trưởng Trần.
Tăng Nghị khoát tay:
- Chuyện này cũng không phải anh có thể quyết định được. Tôi biết rồi.
Lão Thất xoa tay:
- Như vậy đi, tiền thuê nhà một phần tiền tôi không lấy. Toàn bộ trả lại cho cậu.
- Không có việc gì. Ở bao lâu thì tính bấy lâu.
Tăng Nghị nhìn căn phòng, thầm nghĩ thật là xui xẻo. Phòng khám mở không thành, hiện tại ngay cả nơi ở cũng không có. Nhưng mình đã quyết định ở lại Vinh Thành thì cũng nên mua một căn nhà. Đỡ phải gặp lại chuyện phiền phức như thế này.
Lão Thất phe phẩy tay:
- Tính như vậy làm gì. Đều là người quen cả. Nơi này coi như tôi cho cậu mượn một khoản thời gian.
- Không được đâu. Lúc trước đã nói thuê rồi mà.
- Bác sĩ Tăng, cậu thấy đấy, căn nhà này có diện tích rất lớn. Nếu muốn giải phóng mặt bằng thì sẽ được bồi thường rất nhiều tiền. Cậu không cần khách sáo với tôi đâu.
Lão Thất cười ha hả, vẻ mặt vui cười:
- Hiện tại lão Thất tôi không cần quan tâm đến tiền thuê nhà. Có khoản tiền bồi thường mặt bằng, tôi có thể mua được căn biệt thự.
Tăng Nghị chắp tay, cười nói:
- Vậy thì chúc mừng anh!
- Không có gì, tối nay nếu không có việc gì bận, tôi mời bác sĩ Tăng dùng cơm. Cậu xem, việc này xảy ra, tôi còn chưa cho cậu thuê đủ tháng đã phải để cậu đi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Lão Thất nhìn Tăng Nghị, xem ra là chuẩn bị mời Tăng Nghị dùng cơm. Y trong lòng cảm thấy áy náy. Lúc trước nếu không phải Tăng Nghị sảng khoái thì chính mình đã bị Đồn trưởng Trần nện cho một trận rồi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch